Phượng Vu Cửu Thiên

Quyển 7 - Chương 1




CHƯƠNG 1



Edit: Tiểu Phượng

Beta : Lưu Ly cô nương



Tình cảnh một mình hăng hái chiến đấu bỗng nhiên xuất hiện hí kịch tính biến hóa, chẳng những Dung Điềm to gan lớn mật dùng mật mã Morse đem tin tức ngông nghênh truyền vào trong quân sự trọng địa của Đông Phàm, càng tuyệt chính là Thái hậu từ trước đến nay ở trong thâm cung sống an nhàn sung sướng cư nhiên hoá trang lên sân khấu, thành thông thiên văn biết địa lý “Tôn tử” Tôn đại sư. Phượng Minh mặc dù tự hỏi thâm tâm, thừa nhận năng lực sau khi tới thời đại này đã bị rèn luyện không tồi, cũng không ngăn được trái tim đập bùm bùm.



Diễn kịch khóc lóc 1 hồi,đã diễn một màn sư đồ sau khi gặp lại đủ để lấy giải vàng Oscar, vấn đề đầy mình nghẹn ở yết hầu, lời nói giống như trực tiếp xông ra bên ngoài, đáng tiếc Lộc Đan này quá hiếu khách vẫn làm bạn bên cạnh, Phượng Minh ngay cả ánh mắt cũng không dám tiết lộ một tia.



“Tôn đại sư trình bày Tôn Tử binh pháp, quả thật tinh diệu tuyệt luân.” Lộc Đan đưa tay: “Đã đến đây rồi thì nếm thử chút đông trà nổi tiếng của Đông Phàm chúng ta, rồi lại nghe đại sư luận binh pháp.”



“Hảo, hảo. Quốc sư đối với binh pháp, thật sự là thực có hứng thú mà, so với đồ nhi không tiến thủ của ta có hứng thú hơn nhiều.” Thái hậu lạnh nhạt nếu định thưởng thức trà, trong lòng kỳ thật bất ổn.



Nàng gọi cái này là binh pháp, là Dung Điềm theo chỗ Phượng Minh học được, thông hiểu đạo lí rồi, gặp cấp bách cuống lên mới lo ôm chân Phật dạy cho nàng. Cùng Phượng Minh chịu uy hiếp không cam lòng , một nửa cũng không muốn nói ra, nàng cẩn thận trình bày những điều Dung Điềm đã dạy.



Nhưng kiến thức trong bụng chung quy hữu hạn, Lộc Đan cũng không phải dễ dàng lừa gạt, nếu lại hỏi thêm “Tôn tử” binh pháp, chỉ sợ ngay cả Thái hậu chính tông cáo già “Giả tôn tử” này cũng chịu đựng không nổi.



Lộc Đan lại nói: “Nghe Minh vương nói, Tôn đại sư có hai bộ binh pháp làm người ta động dung, một bộ tên là 《 Tôn Tử binh pháp 》, Minh vương ở A mạn bờ sông sử dụng kế hỏa thiêu liên hoàn thuyền, chính là xuất phát từ đây; nhưng một khác bộ《 Siêu Tôn Tử binh pháp 》, so với 《 Tôn Tử binh pháp 》 càng hảo hơn.”



Phượng Minh đang cúi đầu uống trà, thiếu chút nữa là phun hết cả trà vào đầu “sư phụ”.



Thái hậu cũng ngạc nhiên sửng sốt. Nàng theo Dung Điềm kia chỉ học được nửa《 Tôn Tử binh pháp 》, giờ lại chạy đâu ra《 Siêu Tôn Tử binh pháp 》? Biểu tình quái dị quay đầu, liếc nhìn Phượng Minh một cái.



Phượng Minh cũng thông minh, lập tức đứng trước Thái hậu , bùm một cái, hai đầu gối quỳ xuống, nhỏ giọng nói: “ Là đồ nhi không tốt, không theo lời dạy của sư phụ, đã tự tiện đem bản binh pháp khác của sư phụ nói cho quốc sư.”



Thâm cung là nơi tối lừa người gạt ta, nói đến diễn trò, thiên phú của Thái hậu tuyệt cũng không thấp hơn Phượng Minh. Lúc này bất đắc dĩ lắc đầu, trầm giọng nói: “Phượng Minh, khi ngươi xuống núi, có từng nhớ rõ sư phụ nói gì với ngươi không?”



“Sư phụ nói, 《 Siêu Tôn Tử binh pháp 》 so với 《 Tôn Tử binh pháp 》 uy lực lớn hơn thập bội, hiện giờ xem trình độ binh pháp của các quốc gia, sử dụng 《 Tôn Tử binh pháp 》 đã muốn dư dả;《 Siêu Tôn Tử binh pháp 》 còn không đến lúc dùng, phải đợi tương lai, trình độ binh pháp của các quốc gia lên một bậc , mới có thể để người khác biết.” Phượng Minh vội đem hồ ngôn loạn ngữ của mình toàn bộ bày ra, miễn cho Thái hậu hỏi nhiều lần không biết sẽ để lộ điều gì.



“Vậy ngươi còn dám tiết lộ lung tung?” Thái hậu mãnh vỗ cậu một cái, cái khí làm vương hậu nhiều năm thổ lộ ra hết, quả nhiên không để cho ai coi khinh.



Lộc Đan vội cười nói: “Tôn đại sư thỉnh đừng trách cứ Minh vương, đều là Lộc Đan không tốt. Hai ta đàm luận cổ kim binh pháp, nói đến chỗ vui sướng, nhưng lại không cẩn thận dẫn tới Minh vương hắn…”



Nói được một nửa, người hầu của Lộc Đan vào bên trong, nhỏ giọng nói: “Bẩm quốc sư…”



“Ai cho ngươi vào?” Lộc Đan ngừng lại, nhíu mi bất mãn nói: “Không phải đã phân phó ở dưới, bổn Quốc sư bồi Tôn đại sư cùng Minh vương, ai cũng không được quấy rầy sao?”



“Quốc sư thứ tội, sự tình việc quân cơ khẩn cấp, Quân Thanh không thể không quấy rầy.” Thanh âm mạnh mẽ của Quân Thanh theo bên ngoài rèm truyền đến, tiếng bước chân tiến dần, tựa hồ đâm thẳng vào.



Không bao lâu, mành đã bị xốc lên, lộ ra thân ảnh mấy người quân nhân cực kì lực lưỡng phía sau Quân Thanh.



Lộc Đan sắc mặt hơi trầm xuống, đứng lên thì đã thay đổi khuôn mặt tươi cười: “Tướng quân tự mình hạ cố tới đây, Lộc Đan cảm giác phi thường vinh hạnh. Tướng quân tới vừa lúc, Tôn tử Đại sư đang cùng trò chuyện binh pháp, Tướng quân với binh pháp tràn đầy hăng say nghiên cứu. Người đâu, dâng trà.”



“Không cần .” Quân Thanh đứng thẳng, cũng không ngồi xuống, nghiêm nghị nói: “Quân Thanh này đến mục đích thập phần đơn giản, là vì thỉnh Tôn Tử đại sư phiên dịch một tờ mật hàm cổ quái lục soát được trên người gian tế Bắc Kỳ phái tới.”



“Công văn?”



“Theo Minh vương nói, loại công văn cổ xưa này thì người đọc được rất ít, mà Tôn Tử đại sư đúng là một trong số đó.” Quân Thanh liếc nhìn Thái hậu , thấy là nữ nhân, trong lòng vô cùng kinh ngạc, tính cách hắn nội liễm, cũng không nói nhiều, chắp tay nói: “Không biết Tôn Tử đại sư có thể hạ cố, đến dự quân vụ nghị thính một chuyến?”



“Không biết theo lời tướng quân, công văn đó ra sao?” Lộc Đan nói.



Quân Thanh liếc Lộc Đan một cái, khuôn mặt không chút biểu tình: “Quốc sư thứ tội, việc này thuộc loại quân vụ cơ mật, chỉ có tướng lãnh quân đội cao cấp mới có thể tham dự.”



Khuôn mặt tuấn tú của Lộc Đan đột nhiên đỏ lên, trong mắt hiện lên hận ý độc ác, chợt biến mất. Hắn mặc dù túc trí đa mưu, nắm giữ quyền lực trong vương cung Đông Phàm, thậm chí đem tế sư viện lật đổ, nhưng đối với hệ thống quân đội tự thành Đông Phàm, vô lực nhúng tay. Đông Phàm quân đội cực trung tâm với vương thất, đã coi trọng thân thế lại coi trọng hệ thống quân công, Lộc Đan sinh ra bình dân, lại chưa từng chiến đấu trên sa trường, đương nhiên không chiếm cảm tình với tướng lĩnh quân đội. Hệ thống này cơ hồ là không gì phá nổi, ngay cả Đông Phàm vương cũng không dễ nhúng tay vào, Quân Thanh này đây cũng là người mà Lộc Đan sâu sắc kiêng kị.



Tế sư viện có thể đối phó, bởi thứ mà ban lão bà kia nắm giữ là tín ngưỡng, dù sao cũng không phải binh sĩ nhiệt huyết vứt đầu người, Quân thị gia tộc thì không giống vậy, chọc giận những danh tướng thế gia từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm khắc, tùy thời hội ngộ trường hợp bị thiên binh vạn mã vây lấy.



Cho nên, cho dù Lộc Đan được Đông Phàm vương tín nhiệm sủng ái đến mức nào, muốn đánh tiến vào quân đội, cũng không phải chuyện dễ dàng.



Đó cũng là nguyên nhân Lộc Đan muốn lợi dụng Phượng Minh và “Tôn đại sư”. Bọn họ có khả năng giúp Lộc Đan đoạt được tầm ảnh hưởng trong quân đội mà hắn vẫn luôn khao khát.



Ít nhất, Phượng Minh cũng đã có chút địa vị trong quân.



Quân Thanh bày ra một bộ dạng chờ đợi Thái hậu đổi tư thái, Lộc Đan sắc mặt khó coi ngồi trên chủ vị.



Phượng Minh lòng bàn tay đã đổ mồ hôi lạnh. Cậu hồ ngôn loạn ngữ nói “Tôn tử” tinh thông cái loại văn kiện này, nhưng tuyệt đối thật không ngờ “Tôn tử” thực sự xuất hiện.



Như thế cũng tốt, bị người bắt quả tang.



Thái hậu nhìn công văn, nếu nói là không hiểu, thì đó là Minh vương nói dối, nói không chừng Quân Thanh lập tức dùng lấy cớ này chém đầu của hắn; nếu giải đáp, lại nên đem phần này “Thần linh cho nhân gian cơ mật” phiên dịch thành cái gì ? Mà cũng không thể nói ra sự thật?



Ta ở bên cạnh ngươi, chờ ta.



Nghĩ đến tin tức Dung Điềm truyền đến, trong lòng nhất thời thấy ngọt ngào, thiếu chút nữa khiến cho ý cười dật ra khóe môi. Phượng Minh vội vàng cắn răng cúi đầu, làm cái quỷ gì thế này? Hiện tại nghĩ vậy có chút không thể.



Tình hình thực tế trở mình là tuyệt đối không được, nhưng nếu thuận lời dịch lung tung, lấy khôn khéo của Quân Thanh, một tia sơ hở cũng có thể mất mạng.



“Tôn đại sư, thỉnh.” Thuộc hạ của Quân Thanh nhấc rèm cửa lên.



Thái hậu không rõ chân tướng, chỉ nhìn thấy Phượng Minh sắc mặt biến đỏ, vẻ mặt như thiếu nữ sắp xuất giá (chắc vậy). Nhẹ đậy nắp trà, cũng không lên tiếng.



Quân Thanh bước tới trước nói: “Tôn đại sư, thời gian khẩn cấp, thỉnh dời bước.”



Lộc Đan thấy Quân Thanh vô lễ, gặp “Tôn đại sư” đối Quân Thanh không thèm nhìn, chỉ nói nàng vì mình là chỗ dựa, lúc này cười lạnh nói: “Tướng quân, Tôn đại sư là khách quý bổn Quốc sư mời đến, không phải thuộc hạ của Tướng quân. Tôn đại sư có tới quân vụ nghị thính hay không, vẫn phải do chính đại sư quyết định.”



Quân Thanh yết hầu nghẹn nghẹn, tưởng như sắp phát hỏa. Hắn vẫn chỉ là vì khẩn trương quân vụ , cũng không để ý đến sắc mặt người khác, lúc này nhẫn nhịn, chuyển hướng sang Phượng Minh nói: “Minh vương cũng biết sự tình rất khẩn cấp, xin Minh vương hãy khuyên lệnh sư đi một chuyến, để tránh cô phụ Đại vương đối với Minh vương một lòng tín nhiệm.” Ngữ khí ôn hòa,làm Phượng Minh ngược lại có điểm ngạc nhiên.



Cứ như vậy, Phượng Minh liền khoanh tay đứng nhìn , xoay người đến bên Thái hậu , nhẹ giọng nói: “Sư phụ, Tướng quân hôm nay nhận được nhất kiện công văn của gian tế từ Bắc Kì, văn tự trên đó cùng văn tự thần linh dùng để câu thông nhân gian sư phụ nói trước đây rất giống nhau, đồ nhi cả gan, nói cho Tướng quân sư phụ có lẽ hiểu được loại văn tự này. Tướng quân cực trông mong có thể hiểu được nội dung của văn thư, muốn mời sư phụ đi một chuyến, không biết ý của sư phụ như thế nào?” Phượng Minh sợ Lộc Đan nhĩ lực lợi hại, có thể nghe được lời cậu nói, cho nên nói phải thật cẩn thận, không dám lộ một chút dấu vết.



Thái hậu lúc này mới hiểu được, liếc Phượng Minh một cái: “Thì ra là thế, ngươi lại nhiều chuyện rồi .”



« Đúng vậy, là đồ nhi lỗ mãng.” Phượng Minh khom người nghe huấn. Dù sao Thái hậu là mẫu thân của Dung Điềm, cũng chính là trưởng bối của Phượng minh, có khúm núm một chút cũng không đáng mất mặt.



“Việc này…” Thái hậu lại nhìn Lộc Đan: “Quốc sư cho rằng như thế nào?”



Lộc Đan thấy “Tôn đại sư” hỏi ý kiến hắn, tỏ rõ cấp hắn thể diện, sắc mặt nhất thời tốt lên không ít, nhưng hắn khôn ngoan, đương nhiên sẽ không thể tùy tiện nói “Đại sư không cần phải giúp”, cười yếu ớt đáp: “Lộc Đan lúc nào cũng tôn trọng quyết định của Đại sư.”



Quân Thanh cùng thuộc hạ thấy vị “Tôn đại sư” này tự cao tự đại, đều tức giận đến nắm chặt tay lại, chính là Quân Thanh cũng không lên tiếng, cũng không dám phát tác.



Thái hậu ra vẻ tự hỏi một hồi, mới nhìn Quân Thanh nói: “Không dối gạt Tướng quân, tôn tử sớm không tính toán để ý tới việc tranh đấu của nhân gian, bất quá nếu tiểu đồ Phượng Minh tiết lộ bí mật, lại dẫn tới Tướng quân tự mình đến hỏi, lại có Quốc sư hết sức hiếu khách, ta cũng nên vì Đông Phàm làm một chút việc. Được rồi, ta giúp Tướng quân việc này, bất quá… Ta đã già, đi đứng không tiện, Tướng quân có vấn đề, cứ việc tại đây hỏi đi, quân vụ nghị thính gì, thứ cho ta không đi được.”



Quân Thanh trầm ngâm. Sờ vào công văn nằm trong ngực, thỉnh “Tôn đại sư” đến quân vụ nghị thính, mà không ở trong này thảo luận, vốn là muốn dùng phương pháp này chèn ép Lộc Đan, bất quá nếu hiện tại vì tranh đấu nội bộ mà làm trễ nải quân sự, cũng là không đáng. Suy tư một lát, hắn không nói gì nữa, từ trong lòng ngực lấy ra phân công văn, nói: “Nếu đã như vậy, xin mời Tôn đại sư lập tức xem qua.”



Thái hậu tiếp nhận công văn, mở ra liền thấy: “Nga? Đúng là văn tự cổ xưa do thần linh sử dụng, các ngươi từ đâu có được?” Vờ kinh ngạc, giống như đúc.



“Từ một kẻ gian tế mà lấy được. Đại sư, không biết có thể thỉnh đại sư phiên dịch nội dung trong đó.”



Phượng Minh chính như kiến bò trên chảo nóng, cả người toát mồ hôi.



Thái hậu a, ngươi ngàn vạn lần ngàn vạn lần phải bịa ra một lời nói dối có thể lừa gạt Lộc Đan cùng Quân Thanh, tuy rằng như vậy cũng không dễ dàng. Bởi vì vô luận Thái hậu bịa cái gì, bọn họ đều có khả năng bắt Thái hậu dịch, có điều,so với những nơi đã xuất hiện. Nói cách khác, chỉ cần Thái hậu hơi không cẩn thận, không thể đối ứng, lập tức sẽ lộ ra sơ hở.



Thái hậu không chút hoang mang, cầm công văn xem xét kĩ càng, trong miệng lẩm bẩm, bỗng nhiên nhắm mắt suy tư, những kẻ xung quanh đều nín thở chờ nàng phiên dịch công văn, mới nhăn lại mi, lộ ra vài nếp nhăn trên trán, nói với Quân Thanh: “Ta cũng không biết nội dung trong đó.”



“Cái gì?” Phượng Minh giật mình kêu lên.



Thảm rồi thảm rồi, Thái hậu sư phụ ngươi lựa chọn cách đối ứng có hay không rất..



“Cái gì?” Quân Thanh ngạc nhiên, không khỏi thất vọng, lộ ra thần sắc hoài nghi.



Thái hậu đem công văn phóng tới trên bàn, từ từ nói: “Bởi vì phân công văn này cũng không đầy đủ. Văn tự của thần linh so với văn tự bình thường phức tạp gấp bội, công văn không hoàn chỉnh, bảo ta làm sao có thể dịch được? Đây giống như một phần của bản đồ quân sự, là một góc của bản đồ quân sự, làm sao có thể biết được địa điểm dấu hiệu?”



Phượng Minh con mắt mở lớn, cơ hồ muốn nhảy lên ôm hôn Thái hậu một cái, cái cớ này thật tuyệt a!



Đúng là gừng càng già càng cay nha.



“Ý đại sư là, công văn này còn có phần khác?” Quân Thanh hỏi.



“Phải.”



“Điều này sao có thể?”



“Sao lại không thể?” Thái hậu uống một hơi trà nóng, nhìn về phía Lộc Đan: “Hiện giờ mười một quốc phân tranh, các quốc gia đều muốn có tất cả biện pháp bảo hộ quân tình. Trọng yếu tình báo chia làm mấy bộ phân đặt ở những người khác nhau, Quốc sư nhất định cũng đã được nghe nói?”



Lộc Đan đương nhiên tỏ vẻ ủng hộ, gật đầu nói: “Không tồi. Mỗi người một phần khác nhau, toàn bộ giao cho một người, ghép lại sẽ được một văn kiện hoàn chỉnh. Như vậy sẽ không cần phải lo lắng bị lộ quân tình.”



Loại phương pháp vận chuyển tình báo này, Quân Thanh đương nhiên cũng nghe qua.



Bất quá Bắc Kỳ là nước láng giềng có thực lực đe dọa Đông Phàm, gần đây động tác liên tiếp, đã lệnh Quân Thanh cùng tướng lãnh khẩn trương, hiện giờ tìm ra gian tế là một chuyện, lại trà trộn vào trong quân tình dùng thứ văn tự quái dị này, càng làm cho sự tình thêm thần bí, cho nên cảm thấy nóng vội.



Quân Thanh vốn đối với Phượng Minh nói gì đó nửa tin nửa ngờ, bất quá lại không đoán ra cậu có ý gì lừa gạt mình, vạn nhất bị điều tra ra cũng không phải là hảo ngoạn, nếu “Tôn tử” nói ra nội dung, còn có thể căn cứ nội dung phỏng đoán thiệt giả, không hề nghĩ tới nàng sẽ nói công văn này không đầy đủ.



Phượng Minh nói: “Tướng quân, ta thấy, ngoài công văn này ra, cần phải bắt được những gian tế khác nữa.”



“Ta đã muốn hạ lệnh, kiểm tra nghiêm ngặt quân đội gần đây có xuất hiện kẻ lạ.” Quân Thanh nói, thất vọng tràn trề, cũng biết hỏi lại cũng là dư thừa, nhìn xem sắc trời nói: “Một khi đã như vậy, ta còn có việc phải làm, cáo từ trước.”



Hắn dẫn thuộc hạ đi nhanh ra cửa phòng, chỉ chốc lát lại vòng trở về, nói với Phượng Minh: “Quân Đình bẩm báo, nói Minh vương tính toán mười ngày tới sẽ không giám sát binh lính thao luyện, phải ở lại trong cung viết kế sách luyện binh?”



“Đúng vậy.” Phượng Minh cảnh giác trả lời. Ngoan ngoãn, nếu không hắn sẽ bắt ta đi luyện binh mỗi ngày, tiếp tục dùng chiến thuật mệt nhọc này áp bức ta?



“Như vậy không tốt. Minh vương đã quên một chuyện, chúng ta đôi bên binh lính mười ngày sẽ so với đấu một lần. Dùng mười ngày viết kế sách, còn thời gian nào thao lược? Minh vương trước hết dùng ba ngày viết ra cái đại khái đi.” Quân Thanh lộ ra một nụ cười thản nhiên: “Ta đã lệnh Quân Đình ba ngày nay đều tiến cung, ở bên phụ trợ Minh vương. Nàng còn trẻ, kinh nghiệm không đủ, Minh vương hãy dạy nàng.” Không để cho Phượng Minh phản đối, hướng Lộc Đan cung kính chắp tay lại, ra lệnh cho mọi người đi.



Phượng Minh âm thầm kêu khổ, xem ra Quân Thanh là tính toán đem nữ nhi bên cạnh giám sát cậu.



Thái hậu hình như mệt mỏi, cười nói với Lộc Đan: “Xương cốt ta lão hóa, không tiện đi đứng. Trên đường vất vả, đến giờ vẫn còn lâng lâng giống như lúc ngồi trên kiệu.”



Lộc Đan nói: “Là Lộc Đan sơ sót. Đại sư đường xa mà đến, quả thật cần hảo hảo nghỉ ngơi một phen. Vừa lúc, ta cũng có chút việc phải xử lý. Tại yến tiệc tối nay, lại cùng đại sư tâm tình, được không?”



Thái hậu lắc đầu nói: “Ta là người sơn dã, không quen dùng yến tiệc nhộn nhịp…”



“Đương nhiên, đại sư nếu không thích, tiệc tối không cần đi cũng được.” Lộc Đan lập tức sửa lời nói: ” Lộc Đan chờ đại sư nghỉ ngơi tốt , lại thỉnh đại sư chỉ giáo.”



Xem ra miếng dán bên người này gỡ không ra .



Phượng Minh nhân cơ hội nói: “Sư phụ tới chỗ đồ nhi đi, đồ nhi cũng tiện hầu hạ sư phụ.”



Thái hậu nhìn Lộc Đan, Lộc Đan tự nhiên săn sóc tỉ mỉ, gật đầu nói: “Làm phiền Minh vương , ta sẽ phái nhiều thị nữ nhanh nhẹn tới hầu hạ.”



Lộc Đan tự mình đưa hai người tới cánh cửa, gọi người hầu của mình tới, một đường hộ tống hai người quay về cung điện Phượng Minh đang ở.



Phượng Minh kiềm chế sự hưng phấn quay về cung điện, vẫy mấy thị nữ lui đi, đóng cửa lại, vẫn lo lắng có người nghe lén, ghé sát vào Thái hậu , nói: “Sao rồi?”



Thái hậu lườm cậu một chút, chậm rãi: “Minh vương hỏi cái gì làm sao?”



“Ai nha…” Phượng Minh dậm chân gãi đầu nói: “Đương nhiên là hắn rồi.”



Thái hậu thấy bộ dạng cậu như vậy, cũng nhịn không được cười rộ lên, gạt bỏ mấy nếp nhăn tinh tế, nhắm mắt dưỡng thần thật lâu sau, mới nói: “Đưa lỗ tai lại đây.”



Phượng Minh lập tức ngoan ngoãn đưa lỗ tai lại.



“Bị bệnh.”



“Bị bệnh?” Phượng Minh kêu kinh một tiếng, nhìn xem bốn phía, hạ giọng hỏi: “Sao… Sao lại bị bệnh? Bệnh gì? Vậy sao hắn nói hắn ở cạnh ta? Còn muốn ta chờ hắn?”



“Tương tư bệnh, còn bệnh gì nữa thì không rõ.”



Phượng Minh còn muốn hỏi lại, Thái hậu đột nhiên nói: “Đừng nói nữa.”



Hai người nín thở nghe động tĩnh bên ngoài một hồi, Thái hậu hạ giọng nói: “Đại vương biết Minh vương thấy ai gia, nhất định sẽ hỏi rất nhiều vấn đề. Mấy vấn đề này phải giải thích thực phiền toái, cho nên vẫn là chờ sau này Đại vương giải thích cho Minh Vương là được rồi. Hiện tại Minh vương chỉ cần hảo hảo chờ đợi tin tức của Đại vương là được, Đại vương đã muốn thu nhập tốt diệu kế của Đông Phàm, Minh vương chỉ cần chờ đợi thôi.” Dứt lời, đứng lên xem xét bài trí tinh mỹ trong phòng.



Phượng Minh giờ phút này rất hồ đồ, đâu chịu buông tha, gắt gao đi theo Thái hậu , không bỏ qua, hỏi: “Tây Lôi rốt cuộc như thế nào? Nơi này nói vương vị bị Đồng Nhi mưu đoạt , là chuyện gì xảy ra?”



“hôm sau nói tiếp.”



“Hắn rốt cuộc nghĩ đến diệu kế gì?”



“Đừng hỏi.”



“Ta đang ở hiểm cảnh, không hỏi làm sao mà an tâm?”



Thái hậu dừng lại cước bộ, thấp giọng thở dài: “Hắn nếu không cho ngươi biết, tự nhiên có nguyên nhân của hắn. Minh vương không tín nhiệm Đại vương sao?”



“… Sao cơ?”



“Chỉ cần ngươi tin tưởng Đại vương là tốt rồi. Ở đây rất nhiều tai mắt, nếu bình thường chúng ta thì thầm, nhất định sẽ nghi ngờ, từ giờ trở đi, ngươi coi như ai gia là sư phụ ngươi, không cần hỏi nhiều nữa.”



Phượng Minh ngậm miệng, nhìn theo tầm mắt Thái hậu , đem ánh mắt phóng đến ngoài cửa sổ phủ đầy tuyết trắng.



Khong sai, tin tưởng ngươi.



Chỉ cần tin tưởng ngươi là tốt rồi.



Đông Phàm thiên quân vạn mã, ngăn không được bảo kiếm trong tay ngươi, ta tin tưởng.



Tiếng đập cửa vang lên, giọng thị nữ uyển chuyển êm tai theo ngoài cửa truyền đến: “Tôn đại sư, Minh vương, đồ ăn đã chuẩn bị xong.”



Nghi vấn đầy mình, bởi vì Thái hậu bí hiểm cự tuyệt không trả lời mà có tăng không có giảm.



Phượng Minh mặc dù hoang mang, đêm nay mơ rất lâu.



Sắc mặt xa xôi của Dung Điềm nay lại hiện hữu ngay trước mắt, đội Tây Lôi vương miện, giống như bộ dạng vừa hoàn thành chính sự trở về thái tử điện.



“Dung Điềm, ta muốn cưỡi ngựa!” Phượng Minh âu yếm ôm hắn, kêu to.



“Ta muốn ăn điểm tâm!”



“Ta muốn ngươi ôm!”



“Ta mệt lắm, muốn ngủ trong lòng ngươi!”



Phượng Minh không ngừng ồn ào, nhìn Dung Điềm ngoan ngoãn phục tùng mình, bá đạo nói: “Đêm nay đến ta chủ động!”



Dung Điềm đột nhiên biến sắc: “Không được!”



Tiếng hô lọt vào tai, giống như đất rung núi chuyển, Phượng Minh thấy hoa mắt, khuôn mặt Dung Điềm bỗng nhiên biến đổi, thành người xa lạ.



Phượng Minh lắp bắp kinh hãi, thét to: “Không thể nào ! Không thể nào!”



Lộc Đan mơ hồ ở sau cậu, cười nói: “Đương nhiên không thể, Minh vương là của Đại vương chúng ta.”



Phượng Minh chăm chú nhìn, người trước mắt không phải xa lạ, chính là khuôn mặt của Đông Phàm quốc vương.



“Không cần! Ta không cần! Không muốn không muốn!” Phượng Minh thất thanh thét chói tai: “Dung Điềm mau tới đây! Mau tới a!”



“Minh vương? Minh vương! Mau tỉnh lại!”



Bị người lay mạnh vài cái, Phượng Minh mới giãy giụa mở to mắt, trên trán thấm đẫm mồ hôi.



Thị nữ vỗ vỗ ngực nói: “Cuối cùng đánh thức được , Minh vương sặp ác mộng, la to, làm ta giật cả mình.”



“May mắn là mộng…” Phượng Minh thở một hơi, trên mặt hiện vẻ xa xăm, nói với tì nữ: Ta đánh thức ngươi sao? Thực xin lỗi. Ta không sao , ngươi cũng ngủ đi.”



“Ngủ?” tì nữ nói: “Nô tỳ là tới thị hầu Minh vương mặc quần áo. Minh vương nên đi thôi.”



“Sớm như vậy sao? Thật là, ta muốn ngủ thêm một lát, đừng cãi ta.” Phượng Minh xoay người.



Tì nữ khó xử nói: “Chính là… Thập Tam quân tá đã đến, hiện đang chờ ở đại sảnh, nói phải giúp Minh vương viết cái gì ấy.”



Phượng Minh trở mình, co người lại: “Nói với nàng ấy ta bị bệnh, giữa trưa mới khỏe lại.”



“Này…”



“Đi đi.”



Chỗ luyện binh còn chưa tính, đây dù sao cũng là nơi ở của Minh Vương? Cho dù không phải Minh vương nói, cũng coi như Lộc Đan nói, sao có thể tới phiên Thập Tam quân tới tới làm phiền?



Mùa đông mà phải dậy sớm, chính là điều tối kị nhất của Phượng Minh.



Tì nữ rốt cuộc cũng là thị nữ, không dám nói, nhẹ nhàng lui ra ngoài.



Phượng Minh khoái chí ngáp một cái, đang định tìm chu công, tìm hắn thương lượng lần này nhất định phải mộng đẹp tiếp, không được để Đông Phàm vương hay Lộc Đan tới quấy rầy.



Bức rèm che bỗng nhiên rung lên.



Trên người chợt lạnh, cái chăn ấm áp dễ chịu bị lật tung lên, cái lạnh tê tái lan tỏa lên da Phượng Minh, bị lạnh đột ngột làm Phượng Minh hú lên quái dị, từ trên giường nhảy dựng lên.



“Ai?” Phượng Minh giận dữ hỏi.



Kẻ tự tiện xông vào lạnh lùng thản nhiên đứng ở đầu giường, đầu ngón tay buông lỏng, thả chiếc chăn trong tay xuống sàn nhà lạnh băng.



“Ngươi muốn làm gì?” Phượng Minh mặc áo đơn, hai tay ôm ngực run run nói.



“Thỉnh Minh vương lập tức rời giường.” Quân Đình thong dong nói: “Phụ thân muốn ta dành ra ba ngày, là muốn ta đi theo Minh vương tham khảo sáng tác luyện binh phương lược, mà không phải muốn ta xem Minh vương ngủ.”



Phượng Minh bị gió lạnh lùa vào người run lên lập cập, cả giận nói: “Không để cho người ta ngủ là hành động ngược đãi nghiêm trọng, ta muốn đến chỗ Đại vương cáo ngươi tra tấn ta!”



“Nga…” Quân Đình dù bận vẫn ung dung đánh giá từ trên xuống dưới nội y của Phượng Minh, lộ ra một tia tiếu ý bụng dạ khó lường cười: “Minh vương vừa rồi đang ngủ liên tục kêu gọi địch quốc quân chủ Dung Điềm, chuyện này có nên cáo đại vương không?”



“Ngươi?”



“Phụ thân nhận nhiệm vụ, trừ bỏ phải hiểu biết bản lĩnh của Minh Vương, còn muốn thử lòng trung thành của Minh vương đối với Đông Phàm, nếu có chút dấu vết biểu hiện Minh vương hiện tại vẫn như cũ…”



“Hảo, hảo, ta rời giường.” Phượng Minh tốn hơi buông lời.



Quân Đình khinh khẽ hừ một tiếng, xoay người xốc bức rèm che lên: “Trong một nén hương, Quân Đình ở trong thư phòng cung kính chờ .”