Dịch giả: Thiên Ý
Có tiếng nước.
Là tiếng của mưa rơi trên mặt đất và dội trên từng phiến lá xanh.
Thanh âm không hề làm người ta thấy bực bội mà làm lòng người càng thêm tĩnh lặng.
Ánh sáng mờ nhạt, bởi vì không thấy ánh mặt trời nên không biết hiện tại đã là lúc nào.
Trữ Hạ mở mắt ra, toàn thân vô lực, chỉ biết mê man nhìn lên trần nhà. Thật lâu sau, nàng quay đầu nhìn Tần Thiên Sinh đứng tựa bên cửa sổ, vẻ mặt lo lắng nhìn ra bên ngoài.
“Cô thật sự… Ngay cả một chút hy vọng cũng không cho hắn sao…” Tần Thiên Sinh mệt mỏi lên tiếng, hắn xoa xoa lông mày, ánh mắt nhìn tới nàng.
Trữ Hạ muốn ngồi dậy nhưng thấy vô cùng chóng mặt nên lại phải nằm xuống. Trên đầu cảm thấy đau, xem ra lúc đình sập xuống nàng cũng bị thương không nhẹ.
“Mạc Lăng Tiêu… Ý ta là bệ hạ, hắn… Không sao chứ?” Một lát sau, nàng chậm rãi cử động thân thể.
Trong mắt Tần Thiên Sinh hiện ra một cảm xúc phức tạp khó hiểu, sau đó hắn trừng mắt nhìn nàng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Sao cô có thể đối xử với hắn như thế? Cô thật sự muốn hắn chết ư?”
Trữ Hạ vô lực mỉm cười: “Vậy ngươi nói xem, ai đã cho ta hy vọng? Đối với ngươi mà nói, ta là người nhu nhược, ta là người muốn giết hắn nhất so với bất kỳ ai, nhưng ta lại không làm được. Muốn nói tới bốn chữ “sống không bằng chết”, thật sự là lừa mình dối người.”
Tần Thiên Sinh phẫn nộ nhìn nàng.
“Sống không bằng chết, vậy thì chết đi thôi.” Trữ Hạ cười khẽ, sắc mặt trắng như tờ giấy. “Ta cũng muốn chết đi lắm, hắn còn muốn chết hơn cả ta sao?”
Sắc mặt Tần Thiên Sinh lúc xanh lúc trắng, nhẫn nhịn hồi lâu mới phun ra một câu: “Có phải cô không biết gì không?”
“Chuyện gì?” Trữ Hạ nhíu mày.
“Cô có thai rồi!”
Không biết có phải quá bất ngờ hay không mà Trữ Hạ cứ thế sững sờ nhìn chằm chằm vào Tần Thiên Sinh, không nói câu gì.
Tay của nàng nhẹ đặt lên bụng, lông mi khẽ run, chỉ biết cắn chặt môi.
“Quả nhiên là cô không biết thật.” Tần Thiên Sinh cười châm chọc. “Mạc Lăng Tiêu có lẽ cũng không biết phải không? Tốt quá, hắn không chỉ đổi cô để lấy viện binh từ Bang Thập mà còn đưa thêm cả đứa bé trong bụng cô đi nữa.”
Trữ Hạ vẫn không nói chuyện, mắt cúi nhìn mặt đất, lồng ngực phập phồng.
“Cô thật độc ác. Quả nhiên là độc nhất lòng dạ đàn bà, so với đàn ông thì còn gấp nhiều lần.” Hắn hít vào một hơi thật sâu, sau đó lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. “Cô cho rằng hắn không muốn chết bằng cô sao? Cô đánh giá hắn quá cao rồi…”
Móng tay Trữ Hạ tưởng như đã đâm vào trong lòng bàn tay.
Hiện tại, còn ai muốn chết so với nàng chứ?
Vài tiếng gõ cửa vang lên phá vỡ không khí xấu hổ trong phòng.
Khi một thị nữ đẩy cửa tiến vào, Tần Thiên Sinh đã biến mất.
“Phu nhân tỉnh rồi.” Thị nữ thấy Trữ Hạ ngồi dậy thì rất cao hứng, vội vàng ra khỏi cửa, sau đó dẫn Lưu Xa Thăng vào.
“Phu… phu nhân cảm thấy khỏe chứ?” Khóe mắt Lưu Xa Thăng lóe lên một cái, đến gần Trữ Hạ, hỏi.
Trước kia chẳng phải đều gọi là “tiểu thư Trữ Hạ” sao? Sao giờ lại gọi là phu nhân rồi?
Chẳng lẽ bọn hắn đều nghĩ đứa bé trong bụng nàng là của Mạc Lăng Tiêu.
Trữ Hạ không giải thích, chỉ nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ thế nào rồi?”
“Vẫn còn hôn mê. Phu nhân có muốn tới thăm không?” Thái độ của Lưu Xa Thăng rất cung kính, cung kính tới mức làm cho Trữ Hạ cảm thấy không quen.
Từ đầu tới giờ, Lưu Xa Thăng luôn khách khí với nàng, không giống với kiểu cung kính hiện tại.
“Được.” Trữ Hạ gật gật đầu.
Lưu Xa Thăng để thị nữ dìu Trữ Hạ xuống đất, đến lúc ra cửa nàng mới phát hiện mình nằm ngay bên cạnh phòng Mạc Lăng Tiêu.
Nàng thấp giọng hỏi: “Bây giờ là giờ gì rồi?”
“Chạng vạng tối!” Lưu Xa Thăng cung kính trả lời.
Thì ra nàng đã ngủ qua trưa rồi.
Xung quanh đều yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa rơi xuống sân quạnh quẽ vô cùng.
“Phải rồi, không phải Khế Sa đang công thành sao?” Nàng lại hỏi.
“Là thế này, viện quân của Bang Thập vừa vặn tới đây nên Khế Sa đã lui quân.” Lưu Xa Thăng trả lời xong bèn nhẹ đẩy cửa phòng ra.
Trong phòng tối đốt hương, hai đại phu đang ở bên người Mạc Lăng Tiêu, lau mồ hôi cho hắn.
Mạc Lăng Tiêu nằm trên giường, trên lưng đầy băng gạc, tóc tán loạn trên gối, lộ ra cổ cũng quấn băng gạc, còn có máu thấm ra.
Mặt của hắn hướng ra ngoài, mồ hôi chảy ướt cả xuống má, mày nhíu chặt.
Chỉ nghe hô hấp thôi cũng đoán được hắn đang phải chịu đau đớn thế nào.
Trữ Hạ bước gấp về trước, Lưu Xa Thăng không ngăn cản, hai vị đại phu cũng tránh sang bên.
Nàng nhẹ nhàng gạt tóc hắn ra, càng hoảng sợ khi thấy độ nóng trên trán hắn.
Đại phu nhẹ nói: “Dù đã liên tục ra mồ hôi nhưng sốt cao vẫn không lùi.”
Tay Trữ Hạ chợt run, nàng nhìn đôi môi tái nhợt của nhắn, trong lòng chua xót.
“Có nguy hiểm tới tính mạng không?” Nàng lo lắng hỏi.
Đại phu đáp: “Nếu cứ tiếp tục thế này, cho dù sốt lui nhưng người cũng sẽ hư thoát vì mất nước.”
Trữ Hạ gật đầu, nhận lấy khăn mặt trên tay đại phu, nói: “Để ta làm cho.”
Kỳ thật trên lưng đã được băng lại nên dù có ra mồ hôi cũng không lau được bao nhiêu. Nếu băng gạc bị mồ hôi thấm ướt, chỉ sợ vết thương sẽ càng khó khép lại.
Trữ Hạ bỏ khăn vào chậu nước, ngồi xuống, cầm chặt tay hắn.
Lúc nàng chạm vào tay hắn, nàng cảm thấy hắn run lên một cái.
“Hạ quan ra ngoài nấu thuốc.” Hai đại phu cung kính cáo lui, Lưu Xa Thăng cũng thức thời ra ngoài, khép cửa lại.
Mạc Lăng Tiêu vẫn nhíu chặt lông mày, môi mím chặt.
Dù đã hôn mê nhưng hắn vẫn không nói gì.
Vậy tại sao trước khi ngất đi hắn còn gọi tên nàng chứ?
Trữ Hạ nhẹ đặt ngón tay lên lông mày hắn, vuốt nhẹ.
“Nếu chúng ta không ai thay đổi thì thật tốt…” Trữ Hạ hít hít mũi, gần đây nàng rất dễ xúc động.
“Nếu như chúng ta đều là dân thường, an tâm đứng trong quân Khế Sa thì thật tốt…” Nàng nắm chặt tay hắn, lấy xuống cái nhẫn đeo trên tay mình để đeo vào ngón áp úp của hắn.
Suốt đêm ấy nàng nói chuyện với hắn về quá khứ, từ lúc gặp mặt đến lúc tiến vào trong quân Khế Sa, từ Tiểu Cầu sùng bái Liệt tướng quân đến chuyện hắn đã nói với nàng sẽ vứt bỏ mọi thứ để đưa nàng rời đi…
Nếu năm đó nàng chọn hắn, có phải bây giờ sẽ chẳng ai phải đau khổ hay không?
Nhưng trên đời làm gì có nếu như, tổn thương đã thành sao có thể đền bù được.
Nói xong, nàng cũng mệt mỏi, ghé đầu vào mép giường, gối đầu lên tay hắn mà ngủ.
Khi tỉnh dậy đã là sáng ngày thứ hai…
Trữ Hạ ngẩng đầu lên thì thấy Mạc Lăng Tiêu đang nhìn mình.
Hắn cũng không ngờ lúc này nàng sẽ tỉnh nên vội vàng xấu hổ di chuyển ánh mắt, nói: “Sao nàng lại ở đây?”
Phát hiện ra tay mình vẫn nắm lấy tay hắn, nàng liền buông ra, thản nhiên mỉm cười: “Cảm ơn huynh!”
Mặt hắn hơi hồng, không biết có phải do sốt hay không. Hắn thu tay lại, bỗng nhiên mắt trợn tròn, ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn màu bạc trên ngón tay mình.
Đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ như in, lúc ấy hắn lấy từ trong ngực ra cái nhẫn này, kéo tay trái của Trữ Hạ ra và đeo nó lên ngón cái của nàng…
Hắn nói: “Đeo nhẫn ở ngón cái có thể phòng ngừa mũi tên làm bị thương.”
Tay nàng lúc đó ấm áp như tay mẫu thân vậy.
Khi đó, hắn còn nói: “Ta cầm cũng vô dụng, coi như cho ngươi mượn, đợi đến lúc nó cũng vô dụng nữa thì trả lại cho ta là được.”
Chiếc nhẫn màu trắng bạc rất rộng và thô, không có chỗ nào đặc biệt, nhưng cẩn thận quan sát sẽ thấy ở trên mặt khắc hoa văn rất tinh tế. Cho dù bị bào mòn bởi thời gian nhưng bề ngoài vẫn rất sáng.
…
Hiện tại chắc nó cũng vô dụng rồi nên mới trả về chủ cũ…
Hắn tháo chiếc nhẫn ra cầm ở rteen tay, cảm giác lồng ngực khó chịu vô cùng, không thể nào thở nổi… Hắn từng nghĩ là mình sẽ không bao giờ lại có cảm giác này nữa…
Thế nhưng tại sao lại khó như thế, so với việc nàng nói nàng ghét hắn thì hiện tại còn khổ sở hơn.
Cố nặn ra một nụ cười, hắn nói: “Đúng vậy, giờ nàng đã không cần tới nó rồi.”
Trữ Hạ nhìn hắn, nhẹ nói: “Lăng Tiêu, ta có thai rồi.”
Tay hắn run lên, chiếc nhẫn từ trong tay hắn rơi xuống chăn, sau đó lăn xuống đất, lăn thêm vài vòng nữa cuối cùng dừng lại bên chân Trữ Hạ.
Nàng cúi người, nhặt chiếc nhẫn lên, lại nói: “Là con của A Mộc Đồ.”
Nàng đem chiếc nhẫn nhét vào tay hắn, hắn vội vàng cầm lấy tay nàng.
Nàng ngẩn người, mỉm cười nói: “Có lẽ, huynh cầm ta đi uy hiếp Khế Sa càng có ích hơn đấy.”