Dịch giả: Thiên Ý
“Đồ ngốc, mau buông tay ra. Nếu không thì cả hai chúng ta đều chết!” Nàng nghẹn ngào nói với hắn.
Đám cây bụi kia căn bản không thể chịu được sức nặng của hai người, phần rễ cây đã bị kéo trồi lên mặt đất, xem ra không thể giữ được bao lâu nữa.
Lỗi Hãn cười lạnh, đang định tiếp tục ra tay thì chợt nghe tiếng ngựa hí ầm ĩ. Tiểu Tam vừa rồi còn hưởng thụ cỏ non đã phát hiện ra tình huống bên này. Nó nhảy chồm lên, ngăn cản Lỗ Hãn đang định nhổ kiếm trên vai Lưu Tịch ra.
Trước khi Tiểu Tam kịp chồm lên, Lỗ Hãn đã kịp nhổ kiếm ra làm máu trên vai Lưu Tịch phun xối xả.
“Ngựa tốt!” Lỗ Hãn lên tiếng tán thưởng.
Tiểu Tam thấy Lỗ Hãn ra tay với Lưu Tịch thì phẫn nộ phun khí phì phì, chân lại nhấc lên, quyết không cho Lỗ Hãn tới gần.
Thế nhưng dù sao Tiểu Tam cũng không có tay, không thể giúp được gì cho Lưu Tịch, bụi cỏ càng lúc càng trồi lên nhiều rễ.
“Buông tay đi!” Trữ Hạ nóng nảy.
Nàng không sợ chết, nàng sống cũng không còn nơi nào để đi thì cái chết cũng chẳng có gì đáng sợ. Chết rồi thì tốt. Chết rồi nàng có thể đi gặp Thái hậu, cũng gặp được phụ vương, mẫu hậu của mình.
Sau đó, nàng cũng có thể thản nhiên đối diện với Lôi Nhược Nguyệt, đối mặt với những chiến sĩ Bang Thập đã chết trên tay mình.
Lôi Nhược Nguyệt… Không biết hiện tại hắn thế nào rồi? Cái trâm của nàng cũng không đâm tới tim hắn, chỉ găm sâu vào cơ thể ấy không biết bao nhiêu lần. Lúc nàng rời đi, mặt đất dưới chân hắn đầy máu, cả người hắn chẳng khác nào một đóa hoa màu đỏ.
Trước đây khi du hành cùng nhau tại một sơn cốc trồng đầy hoa bên ngoài Tử Du thành, Trữ Hạ đã làm một cái vòng hoa và đội lên đầu Lôi Nhược Nguyệt. Mỗi lần nàng làm thế, Lôi Nhược Nguyệt đều bày ra vẻ mặt rất không tình nguyện.
Nghĩ tới đây, Trữ Hạ nở nụ cười.
Nàng cũng từng nói, trừ phi nàng chết hoặc hắn chết, nếu không nàng sẽ không tha thứ cho hắn. Bây giờ nàng sắp chết. Chết được thật tốt!
Chết rồi, nàng có thể không cần gò bó suy nghĩ của mình nữa.
Trong chớp mắt, hình ảnh mạnh mẽ, rắn rỏi của Mạc Lăng Tiêu xẹt qua trí óc nàng. Hắn sống có tốt không?
Nàng vẫn nhớ rõ vào đêm nàng rời đi, hắn nhìn vào hai mắt nàng, đôi mắt chan chứa sự thư thiết, chờ mong và quyến luyến. Tình cảm nàng nợ hắn không biết kiếp sau có thể trả nổi không. Chiếc nhẫn trên tay đột nhiên nóng bỏng. Ta xin lỗi. Thực rất xin lỗi huynh!
Còn có tên A Mộc Đồ ngu ngốc kia nữa. Hắn tưởng rằng nàng chạy trốn rồi thì có thể cho người bắt nàng về sao? Nàng gần như tưởng tượng ra được bộ dáng nổi trận lôi đình của hắn.
Đáng tiếc, nàng không còn cơ hội trở lại, không thể nói cho hắn biết rằng không phải nàng chủ động ra đi, mà là bị Tần Thiên Sinh bắt cóc… Lúc ấy, nàng thực sự nghĩ rằng sau khi tìm được Xuyên Trữ sẽ quay về cạnh hắn, để hắn yêu thương nàng cả đời.
Đã hiểu lầm nhau đến thế, nếu hắn biết nàng chết trên tay người của mình, không biết hắn có cảm thấy thoải mái hơn chút nào không?
Ha ha, nếu thế thì nàng cũng chẳng nợ hắn điều gì nữa.
“Lưu Tịch, ngươi muốn chết cùng ta không?” Trữ Hạ mỉm cười hỏi, thế nhưng nước mắt đã đẫm trên gò má.
Lưu Tịch mỉm cười, đẹp như biển hoa Mạn Châu Sa dưới chân cầu Nại Hà.
Cùng nhau rơi xuống vực cũng tốt, trên đường xuống hoàng tuyền có hắn bầu bạn, rồi cùng đầu thai một chỗ, như thế nàng cũng có thể dùng kiếp sau để cho hắn món nợ ở kiếp này.
Ngay khi Trữ Hạ nhắm mắt lại chờ đợi cảm giác rơi xuống thì lại thấy thân thể mạnh mẽ bị ném lên.
Nàng kinh hoàng, mở mắt ra thì thấy ngay một nụ cười tuyệt đẹp.
Nó giống như sao sa tỏa ra ánh sáng rực rỡ nhất trước khi tàn lụi, sáng lạn và ấm áp, tựa như cả đời này của nàng sẽ chỉ có nụ cười này là lấp lánh nhất mà thôi.
Động tác của Lưu Tịch rất nhanh, mũi chân hắn tì xuống đất, dùng lực hạ mình xuống, dồn hết sức vào tay ném Trữ Hạ lên khỏi vách núi. Bụi cỏ bị kéo đứt, hắn buông tay, thân thể của nàng vào hắn gặp nhau giữa không trung. Sau đó, hắn rơi xuống, còn nàng đã lên tới mặt đất…
Trong nháy mắt khi thân thể hai người giao nhau ở không trung, hắn nhìn nàng lần cuối, mang theo tình yêu say đắm cả một đời, rồi hắn nhắm mắt lại, trong lòng thì thào khẽ gọi: “Trữ Hạ…”
Hắn không nói hắn yêu nàng, hắn không nói hắn sẽ chết cùng nàng, hắn chỉ không muốn nàng chết, vậy nên hắn sẽ chết vì nàng. Không cần nói nhiều, hắn dùng tính mạng của mình để nói cho nàng biết, hắn quan tâm nàng tới mức nào…
Quan tâm tới mức ngay cả mệnh của mình cũng không cần nữa.
Xin lỗi nhé, ta không thể đưa nàng theo, không thể đưa nàng tới Nam Cương thăm ông nội, không thể đưa nàng tới đại mạc ngắm bình minh và hoàng hôn, cũng không thể đưa nàng tới Giang Nam mở quán rượu, càng không thể cùng nàng đi chăn dê, chăn bò, nằm xem mây trời bay.
Cũng không thể mỉm cười với nàng nữa, không thể sống bên nàng tới già nữa…
Thực xin lỗi. Ta đã nói sẽ dẫn nàng theo, nhưng cuối cùng lại để nàng cô độc một mình.
Thực xin lỗi, cả đời ta lần đầu tiên hứa hẹn với người khác, cuối cùng lại nuốt lời.
Hắn thật sự không muốn rời khỏi nàng.
Ánh mắt hắn quyến luyến như muốn kéo dài mãi.
Hắn phải đi rồi, nàng sẽ sống thế nào đây? Ai sẽ ở bên nàng, ai có thể thỏa mãn cho cuộc sống của nàng đây?
Không còn kịp rồi, ngay cả nói với nàng một câu cũng không kịp…
Thân thể hắn rơi xuống rất nhanh, như sắp rơi vào địa ngục.
Thế nhưng hắn vẫn nở nụ cười.
Hắn nhắm mắt lại, tiếng gió rít bên tai, nụ cười chưa từng tắt.
Nữ tử hắn yêu xinh đẹp như thế, kiên cường như thế, làm gì có chuyện nàng sẽ bị làm khó cơ chứ. Nàng sẽ đứng dậy, sẽ kiêu ngạo nở nụ cười còn rực rỡ hơn cả ánh mặt trời…
…
“Aaaaaaaaaa!” Tiếng hét thê lương của Trữ Hạ như xuyên thủng trời cao.
Đám chim chóc ở trên cây cũng bị dọa phải cất cánh bay lên.
Ngón tay Trữ Hạ cắm sâu vào mặt đất lầy lội, khóc đến nghẹn ngào, thân thể run rẩy như lá vàng trong gió, hàm răng đã cắn nát bờ môi tự lúc nào cũng không để ý.
Dáng vẻ của nàng làm cho Lỗ Hãn đang giằng co với Tiểu Tam bên kia cũng phải sợ ngây người.
Hồi lâu sau, Tiểu Tam đi tới, dùng đầu hẩy hẩy Trữ Hạ. Trữ Hạ ngẩng đầu, sau đó ngã sấp xuống mặt đất.
Lỗ Hãn đứng đực ra đó hồi lâu, mãi đến khi thấy Tiểu Tam ra sức đẩy Trữ Hạ lên lưng, lên được rồi lại rơi xuống, lại lên, lại rơi xuống… Mấy lần như thế, hắn đành đi qua, duỗi tay chặn Trữ Hạ đang một lần nữa sắp bị rơi xuống.
Tiểu Tam nổi giận phì phì hơi với hắn, nhưng vì Trữ Hạ đang ở trong tay hắn nên nó cũng không dám làm gì quá mức.
Lỗ Hãn cúi đầu nhìn Trữ Hạ cả người bê bết bùn đất, không thèm để ý tới Tiểu Tam, sau đó hắn vắt nàng lên vai, cứ thế đi xuống núi. Tiểu Tam thấy hắn rời đi thì nhấc chân đá hắn. Lỗ Hãn nhẹ nhàng tránh sang một bên, quay đầu trừng mắt với nó, dùng ánh mắt cảnh cáo như muốn nói với nó: Chủ nhân của ngươi vẫn còn trong tay ta, đừng có chọc ta.
Đi bộ trong rừng thời gian chừng một nén hương, rốt cuộc cũng ra khỏi, Lỗ Hãn liếc nhìn Tiểu Tam vẫn còn đi theo sau, trong lòng không khỏi thầm than đúng là ngựa tốt. Hơn nữa, ở trong rừng rậm rạp thế mà nó vẫn có thể đi lại rất linh hoạt, quan trọng nhất là vô cùng trung thành với chủ nhân.
Nếu là ngựa khác, chỉ sợ sớm đã chạy mất rồi chứ sao còn biết tấn công hắn để cứu chủ nhân mình.
Con ngựa đỏ của Lỗ Hãn buộc trên một thân cây ở cách đó không xa, hắn ném Trữ Hạ lên lưng ngựa sau đó cũng nhảy lên. Tiểu Tam trước sau một mực đi theo.
Một đường chạy theo hướng tây, tới chạng vạng thì bọn hắn tới một cái trấn nhỏ, thuê được phòng ở quán trọ. Lúc này, Trữ Hạ đã tỉnh, nhưng chỉ mở to mắt, im lặng không nói, không cười, không khóc, chẳng khác nào tượng gỗ.
Chủ quán đưa Tiểu Tam và ngựa của Lỗ Hãn tới chuồng ngựa và cho ăn. Bởi vì lo lắng cho Trữ Hạ, lại không đánh lại Lỗ Hãn, Tiểu Tam chỉ có thể bắt nạt con ngựa của gã đã khi dễ chủ nhân mình.
Trong tiệm, tiểu nhị nghe theo sự phân phó của Lỗ Hãn, mang nước tắm cho Trữ Hạ. Trữ Hạ cũng không từ chối, thay ra bộ xiêm y đầy đất, nàng ngâm mình trong thùng nước ấm áp.
Nàng mở bàn tay ra rồi lại nắm lại, rồi lại buông ra.
Người đem đến cho nàng hy vọng đã không còn nữa rồi. Rõ ràng cảm thấy hắn ở ngay bên cạnh, rõ càng cảm thấy tay hắn vẫn ở đây, thế nhưng nàng lại không thể thấy được nụ cười của hắn, không thể ôm lấy hắn nữa.
Lúc chết đi vì nàng, tâm tình của hắn thế nào?
Nàng từng nghi ngờ về cuộc sống của hắn… Nàng từng giành bát mì thịt bò của hắn, không cho hắn ăn… Cuối cùng hắn lại đáp lại nàng bằng chính tính mạng của mình…
Đáng giá không?
Chết vì một người không có nhà để vì như nàng có đáng không?
…
Tràng chiến tranh giữa Bang Thập và Khế Sa, cuối cùng kết thúc như một tràng hí kịch vậy.
Lôi Nhược Nguyệt đã về tới quân doanh. Việc hắn vô duyên vô cớ mất tích, trở về cùng một đống thương thế cũng không làm ảnh hưởng gì tới địa vị hiện tại của hắn. Ngay cả việc Hạ Trữ công chúa xuất hiện một cách thần bí rồi lại biến mất cũng không ai dám nhắc tới. Chỉ có các lão thần biết rõ trong lòng với nhau, việc Lôi đại nhân mất tích và bị thương có liên quan tới Hạ Trữ công chúa kia, ai nấy không khỏi thở dài.
Thì ra đây chính là tử huyệt của Lôi đại nhân.
Bên kia, quân đội của A Mộc Đồ được lệnh tiến vào chiếm giữ biên cảnh cũng đã rút về một nửa, còn bản thân hắn vẫn ở lại Hạ Viên, không gấp rút quay về thành Đô Linh.
Vào ngày Lỗ Hãn đưa Trữ Hạ về Hạ Viên, A Mộc Đồ sắp đặt một yến hội để ăn mừng Bang Thập lui quân. Trong bữa tiệc, có người hỏi vì sao Vương không thừa thắng truy kích, A Mộc Đồ chỉ cười không đáp.
Yến hội được tổ chức tại Lục Dung đường trong Hạ Viên.
Lục Dung đường giống một căn phòng không có cửa, hình chữ nhật, nửa sảnh phía trước mở rộng ra ngoài, chỉ có mái hiên che ở bên trên.
Trên mái hiên treo màn lụa màu xanh nhạt, mỗi khi gió nhẹ màn lụa tung bay, trong không khí có hương hoa nhàn nhạt hòa cùng hương rượu, tiếng đàn sáo dìu dặt làm lòng người như si như say.
A Mộc Đồ nghiêng người nửa ngồi nửa nằm trên ghế chủ tọa, ngực áo tơ lụa màu vàng đen theo tư thế đó hơi trượt ra, để lộ khuôn ngực rắn chắc, mái tóc màu vàng của hắn được cột tùy ý bằng dây lụa ở phía sau đầu, khí chất lãnh tuấn mà phóng đãng.
Đây là một yến hội không có nghi thức nên mọi người đều rất tùy ý, không câu nệ.
Dưới chân A Mộc Đồ là bốn mỹ nữ, thỉnh thoảng lại đút cho hắn một trái anh đào. A Mộc Đồ cũng không nhàn rỗi, thỉnh thoảng lại trêu đùa các nàng, chúng tướng bên dưới cũng buông lá gan để chè chén, từng trận âm thanh cười nói tràn ngập đại đường.
Đối diện A Mộc Đồ là hai cây cột lớn, qua khỏi màn lụa là một hồ nước. Ánh mắt của hắn xuyên qua màn đêm, qua hồ nước, rơi vào thân một người.
Trữ Hạ quỳ gối trên bậc đá, cúi đầu, mặt không biểu tình.
Sau khi Lỗ Hãn đưa Trữ Hạ về tới Hạ viên, A Mộc Đồ phân phó hắn để Trữ Hạ quỳ bên ngoài, quỳ từ sáng đến tối hắn mới tới đây tổ chức yến hội.
Tính đến lúc này, Trữ Hạ đã hai ngày liền không ăn uống gì, gương mặt tái nhợt như người đã chết.
Mới rời đi hơn mười ngày, nàng như thay đổi thành một người hoàn toàn khác.
Hắn bắt nàng quỳ gối ở đây, tại sao nàng không tức giận? Nếu là lúc trước, nàng nhất định sẽ nhảy loạn lên rồi chửi bới. Vì sao bây giờ nàng lại có thể ngoan ngoãn như vậy?
Trên thế giới này, có thể có chuyện gì hoặc người nào có thể làm cho nàng thất thần, chán nản tới vậy?
Ngay một lời oán hận cũng chưa từng nói.
Ban ngày, hắn đã tới nhìn nàng rất nhiều lần, muốn nàng cầu xin hắn, thế nhưng nàng chưa từng liếc hắn, vẫn cứ quỳ như thế, giống như đã hóa thành tượng đá vậy.
Đúng vậy, nàng không nhìn hắn, ngay cả mí mắt cũng chưa từng nâng lên.
Mỗi lần nhìn nàng, cả người hắn đều cứng lại, hít thở không thông, ngực đau tới mức không diễn tả nổi, giống như bị người ta moi mất trái tim, lại không dám dùng tay che đi dòng máu nóng hổi đang chảy xuống.
A Mộc Đồ uống vào chén rượu mạnh, cổ họng như bị đốt cháy, đôi mắt u lục dần đỏ lên, trái tim trong ngực càng lúc càng đau đớn.
Hắn đã từng nói, ngoại trừ thả nàng rời đi, chỉ cần nàng muốn cái gì hắn cũng có thể cho.
Thế nhưng nàng lại cứ quỳ như thế, quỳ suốt một ngày.