Phượng Vũ Chiến Ca

Quyển 1 - Chương 7: Tranh tài rồi hãy nói




Ngày thứ 7, mọi người ở hàng 1145 đều dậy từ rất sớm, cùng đi xem bảng thông báo thứ tự tranh tài của mình.

Bắn cung sớm nhất. 50 người một tổ, có 200 tổ, mỗi người có 10 mũi tên, lấy thành tích cao nhất mà xếp thứ hạng. Mười người xếp cao nhất sẽ vào bán kết.

Sau đó là cưỡi ngựa. Giống như bắn tên, cũng 50 người một tổ, lấy mười người có thành tích cao nhất trong 200 tổ vào đấu bán kết.

Tốn thời gian nhất chính là đấu đối kháng. Đấu đối kháng là dùng binh khí đánh nhau, không giới hạn vũ khí, thi đấu theo tổ, sau đó người thắng của mỗi tổ lại rút thăm thi đấu vòng loại. Cuối cùng chỉ còn lại 10 người thắng chung cuộc.

Trữ Hạ tiến vào đấu bán kết bắn cung, theo nhận định của Tiếu Lăng thì nàng đúng là rất có thiên phú. Mới có một tháng kể từ sau khi nàng có thể kéo căng cây cung. Tiếu Lăng đã từng mất tới một năm, nhưng dĩ nhiên khi đó hắn mới có năm tuổi.

Tiếu Lăng cũng vào đấu bán kết, là người xuất sắc nhất. Trữ Hạ biết thừa, lấy thực lực của Tiếu Lăng, cả quân doanh này e là không có ai có thể làm đối thủ của hắn.

Đấu đối kháng Trữ Hạ thua. Tiếu Lăng nói hắn dạy nàng đao thuật chỉ để giết người, không thích hợp thi đấu. Không lấy được mạng người thì sẽ bị người giết, mà cuộc thi thì không cho giết người.

Cưỡi ngựa, Trữ Hạ cũng bị loại ngay từ vòng ngoài.

Không bất ngờ khi Mãn Đại Ngưu tiến vào vòng trong đấu đối kháng. Cây chùy của hắn chỉ sợ không đánh trúng người, đã đánh trúng thì ai nấy không nhìn thấy cả trời sao mới lạ.

Khiến cho mọi người ngạc nhiên rớt cả tròng mắt, đó là việc Lưu Tịch đã tiến vào vòng trong đấu đối kháng.

Người mảnh khảnh như hắn, nhìn còn tưởng gió cũng có thể thổi bay, không ngờ lại đấu như nước chảy mây trôi. Với thắng lợi, hắn cũng chẳng có biểu hiện gì, giống như mọi chuyện đều nằm trong tính toán của hắn.

Lúc hắn từ trên đài đi xuống, Trữ Hạ nhiệt tình nghênh đón, vỗ vỗ bờ vai của hắn, cười nói: “Chúc mừng nhé!”

Lưu Tịch liếc nhìn nàng rồi sau đó xoay người đi, không thèm để ý tới nàng nữa.

Mãn Đại Ngưu thấy một màn này thì tới bên cạnh Trữ Hạ, tức giận nói: “Cái loại người này sao ngươi phải để ý tới hắn?”

Trữ Hạ lắc đầu cười, nàng hiểu rất rõ, tâm hồn con người kia rất phức tạp, không hề giống với vẻ mặt lạnh lùng của hắn.

Lời chúc mừng của nàng hắn cũng đã đón nhận.

Kết thúc đấu vòng loại thì bắt đầu chuyển sang đấu bán kết.

Trữ Hạ tiến vào chung kết bắn cung, Mãn Đại Ngưu cũng dễ dàng lên cấp, mà Lưu Tịch cũng tiến vào vòng chung kết. May mà Mãn Đại Ngưu và Lưu Tịch không gặp nhau ở bán kết. Còn Tiếu Lăng lại bị loại.

Trước khi bắt đầu trận chung kết, trong quân doanh truyền ra một tin: Vua của Khế Sa là A Mộc Đồ vì khích lệ tân binh nên sẽ tới xem tranh tài.

Trong quân doanh sôi trào lên.

So với Liệt, A Mộc Đồ còn có sức ảnh hưởng hơn rất nhiều.

Long Mạt Cửu sáng tỏ, khích lệ tân binh chỉ là cái cớ, tiến quân tới gần Hán Thống mới là mục đích của Vương. Quân Doanh Nam Bộ gần với biên cương Hán Thống nhất, ban đầu thành lập cũng là vì muốn phòng ngự Hán Thống. Mà nay, phòng ngự đã đổi thành tấn công, nơi này cũng là nơi đóng quân tốt nhất.

A Mộc Đồ thực sự muốn chiếm đoạt Hán Thống.

Mặt trời ngả về Tây, giáo trường dần dần yên tĩnh lại.

Sau khi mọi người giải tán, Trữ Hạ mở cung, tập bắn như thường lệ.

Hôm nay Tiếu Lăng không ở cùng lại, ngược lại là Mãn Đại Ngưu đi cùng nàng. Do A Mộc Đồ tới nên Liệt cũng không thể nào dạy cho hắn được.

Mãn Đại Ngưu tập võ ở gần chỗ nàng, đến khi mệt mỏi thì ngồi xem nàng tập bắn.

Trời chiều phủ lên mặt Trữ Hạ một tầng hồng ửng. Ráng chiều quấn quanh người nàng làm cho thân ảnh của nàng trở thành như hư ảo, giống như trong suốt. Nàng tập trung luyện tập, cánh tay mảnh khảnh kéo căng dây cung, bộ dáng nhỏ yếu nhưng tràn đầy vẻ kiên định.

Mãn Đại Ngưu thấy thế thì ngây người. Con người nhỏ bé này không ngờ lại có thần thái như thế, khiến cho hắn có cảm giác nàng vô cùng cường đại.

Cảnh tượng này không chỉ có Mãn Đại Ngưu, mà ngay cả A Mộc Đồ cũng nhìn thấy.

Hắn vốn cùng Liệt đi ngang qua đây, không ngờ liếc mắt lại trông thấy nàng.

Cô gái dám nhìn thẳng vào hắn ở bên hồ sen, không ngờ lại xuất hiện ở trong quân doanh của hắn, mà lại còn với một bộ dáng như thế.

Hắn đã thấy nhiều nữ nhân của Khế Sa tập bắn nên không lấy gì làm lạ. Chỉ là ở cô gái này có một thứ kết hợp kỳ quái giữa sự nhỏ yếu và mạnh mẽ khiến cho người khác không tài nào dời nổi tầm mắt.

Ráng chiều chiếu lên người nàng, giống như một vị thần tiên tản mát ra ánh sáng. Hồng quang kì lạ này làm cho con người ta có cảm giác mờ ảo. Nhưng nàng vẫn đứng vững, hai tay nắm chắc cây cung một cách kiên định. Hai tay nữ nhân này có thể chịu đựng được đến như thế sao?

A Mộc Đồ đột nhiên cười một tiếng.

Liệt kinh ngạc, không phải bởi vì Trữ Hạ, mà bởi vì nụ cười này của A Mộc Đồ.

Hắn không hiểu tại sao A Mộc Đồ cười, chẳng lẽ chỉ vì thấy binh lính của hfắn chăm chỉ luyện tập hay sao?

Thấy A Mộc Đồ đi về phía đó, Liệt vội đuổi theo.

Mãn Đại Ngưu thấy có người tới thì từ ngây ngẩn chợt bừng tỉnh. Gương mặt ngăm đen của hắn có chút đỏ, ngay mà người tới không chú ý. Hắn vội vàng đứng lên.

Người mới tới mặc y phục màu tím thêu chỉ vàng, loại màu sắc và chất liệu vải này, khắp thiên hạ này không có mấy người có khả năng mặc nổi. Mà đồng thời Liệt tướng quân cũng đi sau hắn, chẳng lẽ người này là...?

A Mộc Đồ ra hiệu cho Mãn Đại Ngưu không được lên tiếng, sau đó đi tới phía sau lưng Trữ Hạ.

Trữ Hạ nhả tay, tên đi trật hồng tâm.

Nàng thở dài, lại lắp tên lên, sau đó kéo căng dây cung.

A Mộc Đồ tiến lên, cầm lấy hai tay của nàng kéo ra, nói nhẹ ở bên tai nàng: “Phải thế này.”

Trữ Hạ sợ hết hồn, chỉ cảm thấy một thân thể nóng rực đang áp sát vào lưng nàng, hơi thở ấm áp phả vào gáy nàng.

Nàng quay đầu lại, bị người hắn áp sát tới nỗi không nhúc nhích được gì. Tay của hắn bao lấy tay nàng, cầm cung, kéo dây, tên kéo đến ngón trỏ, chỉ để lộ ra đầu mũi tên.

Tay phải vừa nhả ra, mũi tên bắn vèo đi, cắm ngay giữa tâm.

Lúc này hắn mới chịu buông tay nàng ra.

Trữ Hạ vội vàng quay đầu lại, vừa thấy hắn thì trong đầu như có tiếng sét đánh.

Đôi mắt màu lục, đôi mắt biết cười...

“Ngươi... Ngươi...” Trữ Hạ chỉ vào hắn, chẳng phải thế này quá trùng hợp sao? Ông trời đang đùa với nàng ư? Trong quân doanh có trăm vạn hùng binh, vậy mà vẫn để nàng gặp phải hắn.

“Thấy vẻ mặt này của ngươi khiến trẫm rất cao hứng.” Miệng A Mộc Đồ hiện lên một đường cong hoàn mỹ, nhìn hắn rất vui vẻ.

“Sao ngươi lại ở chỗ này?” Trữ Hạ hét lên, chợt thấy Liệt đang đứng phía sau hắn đầy tò mò thì không biết phải ứng đối thế nào. Trong nháy mắt, trong đầu nàng hiện lên vô số ý niệm, mỗi cái đều khiến nàng toát cả mồ hôi hột.

“Tên ta là A Mộc Đồ.” Hắn đáp: “Lần này có thể nói cho ta biết tên của ngươi hay chưa?”

Mặt Trữ Hạ đỏ bừng lên, nàng cũng không biết nó đã đỏ tới mức nào nữa.

“Chuyện đó... Ta.... ta... ta muốn đi tiểu tiện!” Nàng trong lúc chột dạ và quẫn bách đã phun ra hai chữ kia, không để ý tới Liệt đang đứng hóng kịch vui, còn Mãn Đại Ngưu thì trợn mắt há mồm, nàng quay người bỏ chạy.