Phương Trượng

Chương 326: Đệ tử đầu tiên






Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

- Vậy thì tốt.

Cước bộ Hoắc Nguyên Chân gia tăng, nhanh chóng đi tới lối ra thủy lao.

Răng Hứa Tiêm Tiệm cắn thật chặt vào đôi môi đỏ mọng,

Đôi dòng lệ nóng từ khóe mắt nàng rơi xuống, cũng không dám khóc lên thành tiếng. Mình thật sự có lỗi với hắn, không thể làm cho hắn thất vọng, cả đời thì cả đời vậy...

Sau khi Hoắc Nguyên Chân cõng Hứa Tiêm Tiêm lên khỏi thủy lao bèn đặt nàng xuống.

Mặc dù bị nhốt trong thủy lao một ngày, những cảnh giới Tiên Thiên của Hứa Tiêm Tiêm cũng không phải chuyện đùa, không tới nỗi yếu ớt không chịu nổi giống như nữ tử thông thường.

Đi tới trên địa lao, Kim Cương Pháp Vương mang theo một lão hòa thượng đang nghiên cứu lối ra thông lên đại điện.

Bọn họ cũng không biết chuyện xảy ra trong thủy lao, Hoắc Nguyên Chân kể lại đơn giản với Kim Cương Pháp Vương, y cũng phải kinh hãi toát mồ hôi lạnh.

Nghe nói Hoắc Nguyên Chân dùng sức mạnh đẩy cửa ngăn bị bung ra trở lại, lòng tôn kính của Kim Cương Pháp Vương với Hoắc Nguyên Chân lại gia tăng một bậc.

Trong vương cung này phương trượng Nhất Giới đã có nhiều biểu hiện thần kỳ, hiện tại lại có thể đẩy cửa ngăn như vậy, càng chứng minh được thực lực của hắn. Vốn Kim Cương Pháp Vương có chút do dự, hiện tại cũng đã trở nên kiên định.

- Phương trượng, cửa phía trên địa lao này bị người dùng vật nặng giống như tảng đá lớn đè lại, sợ là nặng có ngàn cân, giữa không trung không cách nào mượn lực, ta không thể mở ra.

Hoắc Nguyên Chân ngẩng đầu nhìn lên, cửa trên địa lao cách mặt đất có chừng bốn thước, bình thường những người có công phu như Kim Cương Pháp Vương chỉ cần nhảy một cái là có thể lên trên. Nhưng hiện tại phía trên bị ngăn chặn, y không thể lên được.

Đầu tiên Hoắc Nguyên Chân nhảy vọt lên một cái, lăng không thử đẩy cửa bên trên, cảm thấy hết sức nặng nề.

Có thể làm cho mình cũng cảm thấy nặng nề, cũng không biết phía trên bị cái gì đè ép.

Bất quá vấn đề này cũng không lớn, sau khi đẩy một cái, trong lòng Hoắc Nguyên Chân hiểu rõ hẳn là mình có thể mở ra.

Sau khi chuẩn bị lần nữa, hắn quay đầu lại hỏi Kim Cương Pháp Vương:

- Chuyện mà bần tăng đã nói với ngươi, ngươi định thế nào?

Lúc này Kim Cương Pháp Vương thi lễ với hắn:

- Phương trượng, bần tăng đi tới Thiên Trúc một là trốn tránh Từ Hàng Tĩnh Trai đuổi giết, hai là hy vọng có thể luyện thành võ công Huyết Ma tàn đồ ở Thiên Trúc. Hiện tại chuyện tới nước này rồi, sau khi được Đạo Nguyên thiền sư và phương trượng nhiều lần khai sáng, bần tăng cũng biết chuyện này không thể làm.

- Nếu phương trượng có thể giúp cho võ công của ta đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ, vậy bần tăng đâu cần tu luyện võ công Huyết Ma tàn đồ làm gì nữa, sau này gia nhập Thiếu Lâm, nghe theo phương trượng sai khiến là được.

Hoắc Nguyên Chân gật đầu một cái, nói với y:

- Sau khi rời khỏi địa lao, chúng ta sẽ hoàn thành chuyện này.

Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân nhảy một cái thẳng lên độ cao bốn thước, song chưởng cùng xuất, sử xuất chưởng pháp giống như Bá Vương Cử Đỉnh, đánh thật mạnh vào cửa địa lao.


Một tiếng ầm vang thật lớn, cửa địa lao bị chưởng của Hoắc Nguyên Chân đánh tung bay, vật nặng đè ép bên trên cũng hoàn toàn bị đánh văng ra.

- Lên!

Hoắc Nguyên Chân nói một tiếng, Kim Cương Pháp Vương nắm Đạo Nguyên thiền sư từ dưới đất nhảy lên một cái, trực tiếp nhảy ra địa lao.

Hoắc Nguyên Chân đang muốn đi lên, lại phát hiện Hứa Tiêm Tiêm không ở bên mình.

Quay đầu lại liếc mắt nhìn, phát hiện Hứa Tiêm Tiêm ở trong một góc nhỏ xa xa, thò đầu ra lấm lét nhìn về phía mình.

- Hứa cô nương, vì sao nàng còn không qua đây?

Hứa Tiêm Tiêm cũng không qua, mà là lộ vẻ khó xử:

- Ngươi lên trước đi...

Hoắc Nguyên Chân nôn nóng trong lòng, sải bước đi tới gần Hứa Tiêm Tiêm:

- Mau mau một chút, còn phải phong bế địa lao này, nước rỉ qua cửa ngăn sớm muộn gì cũng sẽ ngập đầy nơi này, nàng còn ở lại làm gì chứ?

Nói được một nửa, Hoắc Nguyên Chân cũng đã đi tới bên người Hứa Tiêm Tiêm, đột nhiên ý thức được tại sao nàng không cùng đi với mọi người lên trên.

Nàng vận y phục Thiên Trúc, hiện tại toàn thân ướt đẫm. Y phục Thiên Trúc chỉ là mấy mảnh lụa mỏng quây lại, hiện tại thấm nước đã trở nên hoàn toàn trong suốt, lộ ra đường cong lả lướt diễm kiều trên thân thể.

Y phục nửa thân trên dán sát người, cánh tay trắng nõn lộ ra, sau lớp lụa mỏng là bộ ngực đầy đặn. Hai tay nàng đặt trước ngực, tuy rằng che che giấu giấu nhưng cũng không giấu được đội ngọc phong tròn trĩnh thấp thoáng ẩn hiện.

Hạ thân càng làm cho người phun máu, hơn phân nửa kiều đồn tròn trĩnh nổi bật lên, có thể nhìn thấy quần lót bên trong, đường cong hoàn mỹ có một mối dụ hoặc chí mạng.

Hoắc Nguyên Chân nhướng mày, hiện tại dáng vẻ này của Hứa Tiêm Tiêm nhìn qua có vẻ không thích hợp đi ra ngoài, mặc dù mình và Kim Cương Pháp Vương cùng Đạo Nguyên thiền sư đều là hòa thượng, cũng là không thích hợp.

Suy nghĩ một chút, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát cởi tăng bào mình ra nhét vào tay Hứa Tiêm Tiêm, nói với nàng:

- Nàng hãy che tạm, chúng ta nhất định phải lập tức rời đi.

Hắn cho Hứa Tiêm Tiêm là y phục Ninh Uyển Quân may cho, mà y phục của hắn đã vứt đi đâu mất từ sớm.

Hứa Tiêm Tiêm nhận lấy tăng bào khoác lên người, che giấu đường cong lả lướt yêu kiều.

Hoắc Nguyên Chân lại ở trần, chính hắn cũng cảm thấy hơi bất đắc dĩ. Mình là phương trượng, không phải là tên khùng khỏa thân, ở trần mãi cũng không hay ho lắm, xem ra sau này ra ngoài phải mang thêm một bộ y phục.

Hai người đi tới lối ra, sau đó nhảy lên trên mặt đất.

Kim Cương Pháp Vương thấy Hứa Tiêm Tiêm đi ra ngoài, khẽ hừ một tiếng. Y không thích Từ Hàng Tĩnh Trai, cũng không thích Hứa Tiêm Tiêm này đuổi giết mình từ Thịnh Đường tới Thiên Trúc.

Hứa Tiêm Tiêm cũng nghiêng đầu không nhìn tới Kim Cương Pháp Vương, hôm nay rất hiển nhiên bằng vào lực lượng của mình đã không đủ để đoạt lại Huyết Ma tàn đồ, đã như vậy cũng chỉ có thể tạm thời gác lại chuyện này.

Khắp nơi trong đại điện toàn là cơ quan mai phục, minh thương ám tiễn, bẫy rập cơ quan, ban đầu Hứa Tiêm Tiêm chính là bị Kim Cương Pháp Vương bắt ở chỗ này.
Bất quá dưới sự hướng dẫn của Kim Cương Pháp Vương, những cơ quan này đều không thành vấn đề. Hoắc Nguyên Chân phong bế cửa địa lao lại, đề phòng nước sông Hằng sẽ từ địa lao tràn ra, sau đó theo Kim Cương Pháp Vương rời khỏi đại điện, đi tới một gian phòng khác bên cạnh.

Kim Cương Pháp Vương không làm kinh động bất cứ kẻ nào, nếu đã muốn trở thành đệ tử Thiếu Lâm, y cũng không còn lưu luyến gì với Thiên Trúc nữa, không muốn dây dưa gì với nơi này.

Hiện tại tha hương đất khách, cũng không quan tâm nhiều tới điều kiện thu nhận đệ tử, cũng không cần cử hành nghi lễ gì, Hoắc Nguyên Chân dứt khoát đón nhận đại lễ bái sư của Kim Cương Pháp Vương ở nơi này.

Lễ bái sư hoàn thành, Hoắc Nguyên Chân đặt pháp danh cho Kim Cương Pháp Vương là Tuệ Cương, trở thành đệ tử Thiếu Lâm đời thứ hai.

Khác với những đệ tử Thiếu Lâm đời thứ hai khác, Tuệ Cương là đệ tử thân truyền của phương trượng, thân phận cao hơn các đệ tử khác một chút.

B4chng0cs4ch. C0m |

Theo tập quán của những tự viện khác, đệ tử thân truyền của phương trượng cho dù là sau này không trở thành trụ trì hoặc phương trượng, cũng sẽ là trưởng lão bên trong tự viện, thậm chí có một số trưởng lão còn đảm nhiệm chức thủ tọa một viện.

Cho nên đệ tử phương trượng đã định trước sau này cũng sẽ không phải là tăng chúng phổ thông, nếu như hiện tại Tuệ Cương trở lại Thiếu Lâm, thân phận sẽ phải cao hơn bọn Tuệ Vô.

- Đệ tử Tuệ Cương, bái kiến sư phụ!

Tuệ Cương dập đầu lần nữa trước Hoắc Nguyên Chân, Hoắc Nguyên Chân mỉm cười đón nhận.

Rốt cục mình cũng đã có đệ tử, hơn nữa còn là một cao thủ Tiên Thiên trung kỳ. Sau khi được mình quán đỉnh, Tuệ Cương có thể đạt tới cảnh giới Tiên Thiên hậu kỳ, chỉ tiếc tạm thời không thể dẫn y về Thiếu Lâm tự, nếu không cũng sẽ gia tăng thực lực Thiếu Lâm lên không ít.

Hiện tại lão ma giang hồ xuất hiện lũ lượt, Không Động phái, võ lâm Minh chủ thi nhau hiện thân, càng ngày Thiếu Lâm càng cần có chiến lực cao cấp mới có thể đối phó.

Hiện tại Tiên Thiên hậu kỳ chỉ có một Nhất Đăng, rõ ràng cho thấy không đủ, xem ra sau khi hắn trở lại Thiếu Lâm phải ra sức tìm kiếm thêm đệ tử.

- Được, Tuệ Cương, nếu đã thu con làm đồ đệ, tự nhiên vi sư cũng phải thực hiện cam kết, bây giờ sẽ quán đỉnh cho con, để cho con trở thành cao thủ Tiên Thiên hậu kỳ.

Tuệ Cương lộ vẻ kích động, từ trước tới nay y chưa từng nghe qua có thể gia tăng công lực một người từ Tiên Thiên trung kỳ lên tới hậu kỳ, ngoại trừ là bí thuật quán đỉnh phải bỏ đi tính mạng. Nhưng khi nhìn dáng vẻ sư phụ, dường như thi triển loại bí thuật này rất bình thường, không có ảnh hưởng gì với hắn.

Nhưng y vẫn có chút không yên lòng hỏi một câu:

- Sư phụ, nếu như quán đỉnh cho đệ tử có ảnh hưởng hoặc là tổn hại đối với công lực lão nhân gia ngài, như vậy đệ tử thà rằng không tiếp nhận ngài quán đỉnh, tự mình sẽ từ từ tu luyện.

Hoắc Nguyên Chân mỉm cười khoát tay áo một cái:

- Không sao, mặc dù quán đỉnh sẽ có một ít hao tổn đối với vi sư, nhưng chắc là sẽ không tổn thương căn bản, cũng sẽ không ảnh hưởng thực lực vi sư, đồ nhi bất tất phải nhọc lòng.

Sau khi nói xong, Hoắc Nguyên Chân lặng lẽ mở ra Hệ Thống đệ tử.

Hệ Thống đệ tử vừa mở ra, thanh âm nhắc nhở của Hệ Thống liền vang lên:

- Túc chủ đã chiêu thu được tên đệ tử thứ nhất, có lập tức sử dụng quán đỉnh hay không?

- Sử dụng.

Sau khi Hoắc Nguyên Chân lựa chọn sử dụng, một cỗ nội lực khổng lồ xông vào lòng bàn tay phải hắn.

Cỗ nội lực này mênh mông bàng bạc, Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được, tổng lượng cô nội lực này tuyệt đối hơn xa ba bình xăng của mình cộng lại. Đây là nội lực cần có để đạt từ Tiên Thiên trung kỳ tới Tiên Thiên hậu kỳ, mình phải mượn lực lượng Hệ Thống rót cỗ nội lực này thẳng vào trong cơ thể Tuệ Cương, để cho y hoàn toàn đột phá ràng buộc của Tiên Thiên trung kỳ, nhất cử đạt tới cảnh giới hậu kỳ.

Không riêng gì Tuệ Cương cảm giác được cỗ nội lực mênh mông bàng bạc này, ngay cả Đạo Nguyên thiền sư cùng Hứa Tiêm Tiêm bên cạnh cũng có thể cảm giác được rõ ràng.

Đạo Nguyên thiền sư là người bình thường, thậm chí còn bị cỗ áp lực kia bức bách không có cách nào ngồi vững. Mà Hứa Tiêm Tiêm là Tiên Thiên sơ kỳ, càng có thể cảm giác được trong tay phương trượng này tích tụ một cỗ lực lượng hết sức hùng mạnh.

- Tuệ Cương, tới đây!

Hoắc Nguyên Chân ra lệnh một tiếng, Tuệ Cương đang quỳ lết về phía trước thêm mấy bước, tới trước mặt Hoắc Nguyên Chân cúi thấp đầu, chờ đợi sư phụ quán đỉnh cho mình.

Chậm rãi nâng tay phải lên, Hoắc Nguyên Chân khống chế cỗ nội lực này, chậm rãi đặt tay lên đại huyệt trên đầu Tuệ Cương.

Trong khoảnh khắc nội lực vừa rót vào, Tuệ Cương nghe như trong đầu mình nổ ầm một tiếng, có cảm giác nội lực của sự phụ giống như nước Trường Giang mênh mông mãnh liệt, lấy khí thế không gì ngăn nổi tràn vào cơ thể mình.

Y phục toàn thân y phồng lên, lăng không bay lượn, Tuệ Cương nhắm mắt lại thật chặt, cảm nhận thực lực gia tăng. Nếu không phải là e ngại bên cạnh còn có nữ tử Hứa Tiêm Tiêm, y còn muốn thoải mái kêu to mấy tiếng.

Không khí trong phòng như đang xoáy tròn, y phục Hứa Tiêm Tiêm vốn ướt đẫm hiện tại cũng bị làm khô nhanh chóng, nàng không nghĩ tới thực lực phương trượng này cao đến trình độ như vậy.

Dù là sư phụ của mình, cao thủ tuyệt đỉnh Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong, sợ rằng cũng không làm được điểm này, quán đỉnh truyền nội lực cho người còn có thể tỏ ra ung dung nhàn nhã như vậy, dường như không hề có chút ảnh hưởng gì.

Hứa Tiêm Tiêm thấy trong lúc Hoắc Nguyên Chân quán đỉnh cho Tuệ Cương, hắn còn mỉm cười, không nhìn ra có chút gì là cố hết sức.

Thực lực của hắn cao đến trình độ nào?!

Quá trình quán đỉnh này kéo dài gần nửa canh giờ, rốt cục Hoắc Nguyên Chân đã rót hết tất cả lượng nội lực khổng lồ trong bàn tay phải mình vào trong cơ thể Tuệ Cương.

Quán đỉnh hoàn thành, Hoắc Nguyên Chân có thể cảm giác được lòng trung thành của Tuệ Cương đối với mình đã gia tăng đến một độ cao khó lòng tưởng tượng.

Đây chính là ích lợi do Hệ Thống mang lại. Hệ Thống giao phó nội lực cho mình cũng đồng nghĩa với nội lực này là của bản thân mình, mà nội lực của mình rót vào trong cơ thể đệ tử, bọn họ sẽ càng thêm trung thành với mình một cách tự nhiên. Vật do Hệ Thống sinh ra có một ít đạo lý giống nhau, không thể dùng lẽ thường giải thích.

Nếu như không thể giải thích, chỉ có thể nói bên trong cơ thể của bọn họ có nội lực của mình, cũng giống như con của mình. Mặc dù không đạt tới độ trung thành tuyệt đối giống như động vật do Hệ Thống sinh ra, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với quan hệ của những sư đồ khác.

Nếu bảo đệ tử của mình phản bội mình, mặc dù không dám nói tuyệt không có khả năng, nhưng độ khó chắc chắn sẽ không đơn giản hơn bảo một đứa trẻ phản bội phụ mẫu của nó.

Tiếp nhận xong nội lực của Hoắc Nguyên Chân, Tuệ Cương chậm rãi mở mắt.

Vui mừng cảm thụ chân khí trong cơ thể sung mãn, những kinh mạch ràng buộc mình ngày xưa giờ khắc này đã được mở ra toàn bộ, y có thể cảm nhận được lực lượng của mình đã đạt đến một mức mà từ trước tới nay chưa từng đạt tới.

- Lực lượng này... Sư phụ, con thật sự đã đạt tới Tiên Thiên hậu kỳ!

- A Di Đà Phật, đây là tự nhiên, chỉ tiếc trước đó con chưa đạt tới Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong, nếu không bây giờ cũng đã tiến vào Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong rồi.

Trước đó Tuệ Cương là Tiên Thiên trung kỳ, tuy rằng không phải là mới vừa tiến vào trung kỳ, nhưng còn cách trung kỳ đỉnh phong cũng còn có một khoảng.

Hoắc Nguyên Chân quán đỉnh cho y gia tăng một cảnh giới, hiện tại cách Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong cũng một khoảng như vậy.

Kết quả quán đỉnh lý tưởng nhất chính là quán đỉnh cho một người đạt tới cảnh giới Tiên Thiên trung kỳ đỉnh phong. Như vậy người này sẽ trực tiếp trở thành cao thủ tuyệt đỉnh Tiên Thiên hậu kỳ đỉnh phong.

Chỉ bất quá người như vậy khó tìm, cho dù tìm được cũng chưa chắc đã thích hợp trở thành đệ tử Thiếu Lâm, Hoắc Nguyên Chân cũng chỉ có thể hết thảy tùy duyên.