Phương Trượng

Chương 320: Thuyết phục A Dục Già






Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Thậm chí từ một tình cảm khác, Sa La Vương cũng không hy vọng Hoắc Nguyên Chân trở thành Phò mã Thiên Trúc. Đây hẳn là một vị cao tăng đạo hạnh, há có thể dễ dàng hoàn tục lăn lộn chốn phàm trần.

Thấy rốt cục ý chí Sa La Vương dao động, trong lòng Hoắc Nguyên Chân âm thầm cao hứng, nhưng ngoài mặt không lộ ra chút đắc ý nào, mà là nghiêm mặt nói:

- Thần vật như vậy dĩ nhiên là Phật tổ ban cho, nếu bệ hạ không tin có thể tìm một ít đao kiếm thử một chút, thử xem có thể làm thương tổn áo cà sa cùng tích trượng này của bần tăng hay không.

Hoắc Nguyên Chân rất có lòng tin đối với vật do Hệ Thống sinh ra, chớ nói đao kiếm bình thường, cho dù là bảo nhận chân chính sợ là cũng không làm tổn thương được.

- Không cần, không cần, loại bảo vật này không thể nào phá hỏng mới phải.

Sa La Vương là người tin Phật, trong lòng của y đã tin tưởng, tự nhiên cũng sẽ không có lòng nào muốn phá hư Phật bảo.

Duy chỉ có sắc mặt A Dục Già âm trầm bất định, không thể nào hiểu được chuyện Hoắc Nguyên Chân thình lình biến ra một cây tích trượng như vậy.

Hoắc Nguyên Chân nhìn A Dục Già:

- Điện hạ, không biết như vậy có chứng minh được bần tăng nói Phật tổ Phật pháp đều là thật sự tồn tại hay không?

A Dục Già do dự không tiện mở miệng, Kim Cương Pháp Vương ở bên cạnh lại nói:

- Nhất Giới hòa thượng, người làm chuyện này hù dọa được người khác nhưng không hù dọa được bản Pháp Vương. Thịnh Đường Trung Thổ từ trước đến nay có rất nhiều kỳ nhân kỳ sự, những trò ảo thuật thình lình có thể biến ra đồ vật có không ít. Mặc dù chướng nhãn pháp của ngươi không có sơ hở gì, nhưng cũng không thể chứng minh được cái gì.

Hoắc Nguyên Chân liếc mắt nhìn Kim Cương Pháp Vương, nghĩ thầm người này thật là khó chịu, xem ra lần này không dùng tới một ít bản lĩnh chân chính sẽ không trấn áp được y.

Trong lúc không hay không biết, đối tượng mà Hoắc Nguyên Chân phải thuyết phục đã từ Kim Cương Pháp Vương biến thành A Dục Già.

Kim Cương Pháp Vương còn đỡ hơn một chút, dù sao cũng là người trong Phật môn, mình còn có thể hạ thủ từ phương diện Phật pháp, bài bác khiến cho y nói không ra lời.

Nhưng A Dục Già lại khác, y không tin tưởng Phật tổ, muốn dùng Phật pháp thuyết phục y là vô cùng khó khăn.

Cũng không phải dùng Phật pháp thì không thể khai đạo y, mà là như vậy sẽ có hiệu quả rất chậm. Bây giờ là thời kỳ phi thường, thời gian không cho phép Hoắc Nguyên Chân nói tràng giang đại hải, thời kỳ phi thường sẽ phải dùng thủ đoạn phi thường.

Lấy ra áo cà sa cùng tích trượng đã đưa đến hiệu quả nhất định, nhưng bấy nhiêu còn chưa đủ, còn cần Hoắc Nguyên Chân thêm một mồi lửa mới được.

Đi về phía trước hai bước, Hoắc Nguyên Chân đi tới trước mặt A Dục Già, hai người đối mặt nhau không tới hai thước, Hoắc Nguyên Chân nhìn thẳng tắp vào ánh mắt A Dục Già.

A Dục Già nhất thời cảm thấy nổi giận, từ trước tới nay y chưa từng bị ai khiêu khích như vậy, lập tức trừng mắt nhìn lại Hoắc Nguyên Chân, có vẻ như một lời không hợp sẽ lập tức ra tay động thủ.

Không khí bên trong vương cung nhất thời khẩn trương lên, lòng bàn tay mọi người đều toát mồ hôi lạnh, nghĩ thầm hòa thượng này cũng thật sự lớn gan, lại dám khiêu khích A Dục Già điện hạ. Mọi người đều biết tính khí của điện hạ, nếu như y nổi giận, cho dù là Sa La Vương cũng không cứu được hòa thượng này.

Hoắc Nguyên Chân không thèm để ý chút nào đến phản ứng của mọi người, mà là nhìn chăm chú A Dục Già, trong mắt một mảnh không minh, nói với y:

- Điện hạ, bần tăng thấy người tội nghiệt sâu nặng, đã sắp sửa trầm luân trong địa ngục A Tỳ. Nếu như hiện tại thu tay lại, vậy vẫn còn kịp.

- Hừ! Ta lại nói một lần cuối cùng, nếu người đưa ra chứng cứ chứng minh ngươi nói Phật giáo chân thật, ta sẽ tin tưởng ngươi, nếu ngươi không lấy ra được, như vậy ngươi chính là một tên lừa gạt... A! Thứ gì vậy?!


A Dục Già lời còn chưa dứt, đột nhiên trước mắt ánh sáng lóe lên, nguồn gốc phát xuất từ sau gáy hòa thượng này.

Ánh sáng hai màu cam đỏ giống như mặt trời vừa mới mọc thình lình xuất hiện trước mặt, cho dù là A Dục Già uy phong lẫm lẫm, giờ phút này cũng phải kinh hoảng váng đầu hoa mắt.

Y không tự chủ giơ tay lên ngăn cản, trong lòng kinh hãi không thôi.

Không riêng gì hắn, giờ khắc này, tất cả mọi người trong đại điện đều bị chấn động không nói ra lời.

Một thân tăng bào màu trắng Hoắc Nguyên Chân không gió mà phồng lên, sau gáy xuất hiện một vòng sáng hai màu đỏ cam, mọi người nhìn thấy rất rõ ràng.

Chấn động, đây rõ ràng là chấn động kịch liệt.

Vượt ra khỏi bọn họ nhận biết, vượt ra khỏi tất cả mọi người nhận biết.

Các đại thần sợ ngây người, Ni Duy Nhã cũng quên mất thương tâm, cằm Sa La Vương thiếu chút nữa rơi xuống đất, cánh tay A Dục Già để xuống được một nửa, dừng lại ở đó.

Bao gồm cả Kim Cương Pháp Vương kia, hiện tại cũng không nói nên lời.

Chuyện này có vẻ huyền bí, ban đầu xuất hiện một cây tích trượng có thể giải thích là trò ảo thuật, nhưng từ trước tới nay chưa từng nghe qua có người có thể làm xuất hiện một vòng sáng ở sau gáy.

- A Di Đà Phật! A Dục Già điện hạ, không biết vòng sáng công đức này của bần tăng có thể chứng minh Phật tổ tồn tại hay không? Có có thể chứng minh một ít chuyện người cho là không tồn tại hay không?

A Dục Già khôi phục lại trước hết trong những người này, rốt cục y cất bước chậm rãi nhích tới gần Hoắc Nguyên Chân hơn.

Bất quá y không có tới quá gần, ở lúc còn cách Hoắc Nguyên Chân hơn một thước bèn thận trọng vòng sang bên giống như đang tránh quỷ, vẫn chậm rãi đi ra sau lưng Hoắc Nguyên Chân.

Y muốn xem thử sau gáy Hoắc Nguyên Chân có điểm gì khác thường, có chuyện như đốt lửa hay không...

Nhưng y đã thất vọng, phía sau Hoắc Nguyên Chân không có gì cả, vòng sáng kia trôi lơ lửng ở đó có vẻ không hợp lý chút nào.

Lúc này Sa La Vương bên cạnh có lòng muốn quỳ bái đảnh lễ. Trong lòng y không còn cho là hòa thượng này có thể trở thành Phò mã Thiên Trúc. Sau gáy hiện hào quang, sớm muộn gì cũng sẽ thành Phật, làm sao còn có thể tham luyến vinh hoa phú quý chốn phàm trần.

Thấy A Dục Già nhìn trước nhìn sau, rốt cục Sa La Vương nói:

- A Dục Già, ngàn vạn lần không thể mạo phạm Đại sư, theo bản vương thấy, vị Đại sư này chính là Phật tổ chuyển thế!

A Dục Già ngẩn người một chút, trong đầu chấn động, lại có vẻ không cam lòng.

A Dục Già là người trên vạn người chỉ dưới một người, hết thảy đều ở trong lòng bàn tay của y, nếu y muốn vương vị này cũng chỉ cần với tay là được. Chỉ bất quá y không vội, y muốn danh chính ngôn thuận thượng vị, quyền lợi y bây giờ cũng không có khác biệt quá lớn cùng phụ vương.

Nhưng hiện tại xuất hiện sự tình thoát ra khỏi lòng bàn tay y cai quản, làm cho A Dục Già đã quen cao ngạo không thể cam lòng.

Hơn nữa vòng sáng thần kỳ này xuất hiện chính là khinh thường y, dường như y thấy được vẻ châm chọc trong mắt mọi người, đây là chuyện mà A Dục Già không thể nào chấp nhận được.

- Không, đây không phải là thật, hòa thượng, ngươi đang cố làm ra vẻ huyền bí có đúng không? Ngươi đang giở trò ảo thuật, chướng nhãn pháp gì đó phải không? Ngươi nói đi, vì sao người lại làm như vậy?

- A Dục Già điện hạ, chuyện người không thể giải thích, lại cho là cố làm ra vẻ huyền bí sao? Nếu người chỉ có lòng dạ khí độ như vậy, như vậy ngươi cũng uổng là nhân tài kiệt xuất, thật sự làm cho bần tăng hết sức thất vọng.
- Ta không tin!

Đột nhiên A Dục Già rống lớn một tiếng, rút phắt bội kiếm bên hông ra, chỉ về phía Hoắc Nguyên Chân nói:

- Ngươi chớ có lấy trò quỷ ra lừa gạt ta, Phật tổ từ đâu tới, Cực Lạc từ đâu tới, chỉ là gạt người mà thôi, từ trước tới nay bản vương tử chưa từng thấy qua.

- Người chưa từng thấy qua, không có nghĩa là không tồn tại.

- Không nên nói bậy nói bạ nữa, ngươi dám tiếp tục dùng yêu ngôn hoặc chúng, bản vương tử một kiếm giết ngươi!

A Dục Già bị Hoắc Nguyên Chân ép không còn lời nào có thể nói, tâm ma sinh ra, bất ngờ giơ bảo kiếm lên, muốn diệt trừ người dám làm cho mình khó chịu ở trên điện này.

Hoắc Nguyên Chân quan sát thấy, bản thân A Dục Già cũng không có thực lực gì, thậm chí y không có tu luyện qua nội lực, hết thảy những gì y đạt được hôm nay là nhờ vào lòng can đảm và tàn nhẫn của y.

Cố nhiên mình không sợ kiếm của y, nhưng lúc này còn có biện pháp tốt hơn để đối phó A Dục Già.

Thấy A Dục Già múa may bảo kiếm xông lên, bên kia Ni Duy Nhã Công chúa kêu lên một tiếng, hai tay che ánh mắt, trong lòng của nàng còn có vẻ chờ mong, chờ đợi Phò mã mình có thể đi tới bên cạnh mình.

Nhưng tiếng kêu của nàng lập tức bị tiếng thét của A Dục Già che lấp.

Hoắc Nguyên Chân nhìn A Dục Già xông lên, đột nhiên nói:

- Bể khổ vô biên, quay đầu lại là bờ!

Một thân ảnh La Hán to lớn, đỉnh thiên lập địa xuất hiện bên trong đại điện Thiên Trúc vương cung.

La Hán này một thân áo cà sa, từ mi thiện mục, tay bắt pháp quyết, trong tay còn đang nắm một con thanh long. Thanh long hiền lành lẩn quẩn bên người La Hán, nhưng khi thấy A Dục Già quơ múa bảo hiểm xông tới, thanh long đột nhiên phát ra một tiếng gào thét, giương nanh múa vuốt bay về phía A Dục Già.

Miệng to như chậu máu của nó há thật to trong nháy mắt, răng sắc bén tựa hồ có thể làm cho A Dục Già cảm nhận được mùi máu tanh.

A Dục Già điện hạ thân kinh bách chiến, quét ngang ngàn quân như quét lá giờ phút này vô cùng sợ hãi. Đối mặt dị thú trong truyền thuyết kia, tất cả can đảm của y trong nháy mắt đã bị quét sạch không còn, bảo kiếm không tự chủ rơi xuống đất, cả người hú lên quái dị, đặt mông ngồi phệt xuống đất, hai chân đạp lia lịa lui về phía sau, hy vọng có thể tránh né thanh long ăn thịt.

Lúc này Hoắc Nguyên Chân mới giơ tay lên, nhẹ nhàng nói:

- Chậm đã...

Thanh long nghe thấy thanh âm của Hoắc Nguyên Chân lập tức ngừng lại, hàm răng của nó còn cách A Dục Già cũng bất quá chỉ có hai thước, chậm rãi lui trở về, lần nữa trở lại bên người La Hán.

Sa La Vương run rẩy toàn thân, thần sắc kích động, đôi môi run run nói:

- Hàng Long La Hán, đây là Hàng Long La Hán đứng đầu Thập Bát La Hán!

Thân thể y không tự chủ được lạy phục xuống, hai tay tạo thành chữ thập:

- Không nghĩ tới trong đời bản vương còn có thể thấy được chân thân La Hán, Phật tổ khai ân, Phật tổ khai ân! Đệ tử nhất định thành kính quy y ngã Phật, hơn nữa hoằng dương Phật pháp!

Râu ria Sa La Vương kích động run lên bần bật, quay lại nói với những người sau lưng:

- Mau lạy xuống, mau lạy xuống, đây mới thật sự là La Hán hiện thế, tuyệt đối sẽ không sai, ta biết hình dáng Hàng Long La Hán.

Bị y ra lệnh, các đại thần vẫn còn đang sững sờ kinh ngạc, cùng Vương Hậu và Công chúa lục tục sụp xuống, lễ bái hư ảnh La Hán khổng lồ giữa không trung.

- Sa La Vương ta nhất định làm cho con dân của ta tin phụng Phật giáo, Phật giáo sẽ trở thành quốc giáo Thiên Trúc lần nữa, hơn nữa nhất định sai phái người đắc lực thành kính, tin tưởng Phật pháp đi Đông Thổ cầu thỉnh Đại Thừa giáo pháp chân kinh!

Bên trong đại điện tất cả mọi người đều quỳ xuống, chỉ có A Dục Già là ngã ngồi ngay tại chỗ, mà sau khi Kim Cương Pháp Vương hết khiếp sợ, bất ngờ rón rèn lui ra cửa điện bỏ chạy.

Lúc này, Hoắc Nguyên Chân cũng không có công phu lý tới Kim Cương Pháp Vương, rèn sắt phải rèn khi còn nóng, muốn hoàn toàn phá hủy phòng tuyến tâm lý của A Dục Già, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất.

- A Dục Già điện hạ, ngươi đã thấy chân thân La Hán, bây giờ có thể chứng minh lời bần tăng là thật chưa?

Đôi môi A Dục Già run run, một thanh âm yếu ớt đang nhắc nhở trong lòng y.

“Ngươi là A Dục Già không gì không làm được, là A Dục Vương tương lai, quân đội của người đi qua chỗ nào, thiên hạ thần phục, ngươi không thể sợ hãi, người phải kiên trì.”

Đây là ý chí của y, đối mặt với sự vật hùng mạnh không biết, vẫn có thể giúp y chống đỡ lòng tin, chống đỡ danh dự cuối cùng, không chịu khuất phục dễ dàng.

Nhìn ánh mắt của A Dục Già, Hoắc Nguyên Chân cũng khẽ gật đầu, không hổ là một quân chủ vĩ đại, lực ý chí không phải là người bình thường có thể so sánh được.

Nhưng mình không cho phép tình huống như thế tiếp tục nữa, nhất định phải hoàn toàn làm cho A Dục Già tin tưởng, làm cho y thần phục, như vậy tất cả chướng ngại Thiên Trúc sẽ không còn là chướng ngại nữa.

Hắn khẽ há miệng ra, một cỗ Phạm âm nổ vang trong đầu A Dục Già.

- A Dục Già! Còn không tin phụng ngã Phật, còn đợi khi nào!

A Dục Già mới vừa muốn tổ chức chống cự cuối cùng, bị một tiếng Phạm âm Hoắc Nguyên Chân hoàn toàn đánh tan, rốt cục trong mắt của y lộ ra hoảng sợ vô hạn, y muốn trốn, y không dám nữa đối mặt hòa thượng quỷ này dị.

Sau khi y quát to một tiếng bèn chạy ra bên ngoài vương cung.

Hoắc Nguyên Chân không đuổi theo, chỉ lặng lẽ phát ra Phạm âm, nhắm vào đầu A Dục Già đang điên cuồng chạy trốn.

Từng thanh âm như tiếng nổ trực tiếp vọt vào đầu A Dục Già, chấn cho y choáng váng đầu óc, không còn đủ sức chạy trốn.

Lảo đảo chạy một đoạn, tiếng nổ vẫn vĩnh viễn vang lên không ngừng nghỉ bên trong đầu, đầy đầu toàn là Phạm âm hòa thượng kia không ngừng niệm:

- Bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật, bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật, bỏ xuống đồ đao...

- A!

Rốt cục A Dục Già chịu đựng không nổi nữa, ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, sau đó ngã ngồi trên đất, tâm như tro tàn.

Hôm nay hứng chịu đả kích quá lớn, hoàn toàn lật đổ hiểu biết của A Dục Già.

Nhưng lúc y ngồi phệt xuống đất, trong lòng đã hoàn toàn bỏ cuộc, Phạm âm trong đầu đột nhiên trở nên êm ả như tiếng trời, giống như tiếng mõ sớm chuông chiều chậm rãi vang vọng trong đầu y, trong lòng y.

Gương mặt méo mó kích động của A Dục Già dần dần khôi phục bình thường, theo tiết tấu Phạm âm, trong lúc không hay không biết khóe miệng y nở một nụ cười, không còn dáng vẻ sợ hãi chạy trốn như lúc nãy.