Phương Trượng

Chương 318: Chân ý của Phật






Dịch: Hạo Thiên

Đả tự: Vạn Kiếm Chi Vương

Hoắc Nguyên Chân nhìn quanh một lượt, sau đó nói tiếp:

- Giải thích chính xác những lời này phải là: Người trong vũ trụ là đỉnh thiên lập địa, mỗi một người đều là chúa tể của mình, quyết định vận mạng của mình, mà không cần nghe lệnh của bất cứ kẻ nào hoặc bất kỳ thần linh siêu nhiên nào. Hết thảy giác ngộ, thành tựu là nhờ công lao tài trí, nỗ lực của bản thân mình.

Nói xong những này, Hoắc Nguyên Chân quay đầu nhìn về phía Kim Cương Pháp Vương:

- Không phải là tin phụng Phật tổ nhất định sẽ có thể lên thiên đường, cũng không phải không tin phụng Phật tổ nhất định sẽ phải xuống địa ngục. Cát hung họa phúc, thành bại vinh nhục của một người được quyết định bởi hành vi thiện ác cùng cố gắng hay không của kẻ đó. Không ai có thể cất nhắc ngươi lên thiên đường, cũng không ai có thể đẩy người vào địa ngục, cuối cùng người đi tới nơi nào, hoàn toàn là do những gì ngươi làm quyết định.

Kim Cương Pháp Vương nghe xong sửng sốt, nhưng vẫn còn cãi lại:

- Phật có vô thượng trí huệ, là độc nhất vô nhị giữa thiên địa, vì sao không phải là duy ngã độc tôn?

- Pháp Vương nói thế càng sai, ngươi không nghe thấy chúng sinh đều có Phật tính, chúng sinh đều có thể thành Phật, đạo có trước sau, chẳng lẽ Phật tổ thành Phật rồi, cũng sẽ không có những người khác hoặc là sinh linh khác thành Phật nữa sao?

- Không đúng, người nói như vậy là giảo biện. Chẳng lẽ theo cách nói của ngươi, Kim Cương Pháp Vương ta cũng có thể thành Phật sao?

Hoắc Nguyên Chân khẽ cười một tiếng:

- Phật tổ chẳng qua là chỉ ra con đường thành Phật cho chúng ta, nhưng con đường này cũng phải bằng vào nghị lực, trí khôn, hằng tâm của mình đi cho đến hết. Bản thân ngươi không có đầy đủ nghị lực, không có đầy đủ bi tâm nguyện lực, làm sao có thể chứng đắc Đại Đạo?

Dứt lời, Hoắc Nguyên Chân xoay người nói với người chung quanh:

- Phật không phải là độc nhất vô nhị, ai ai cũng có thể thành Phật, khắp nơi có thể có Phật, không chỉ thế giới này có Phật.

Nói xong Hoắc Nguyên Chân dùng một chút:

- Bên ngoài tinh không mênh mông, mỗi một vì sao chính là một thế giới khác, vô số tinh không tạo thành vũ trụ, trên vô số tinh cầu trong vũ trụ cũng có thể có Phật. Mặc dù Phật có pháp lực vô biên, nhưng ngài cũng không phải là thần, mà là một loại cảnh giới, Phật tổ cũng không thừa nhận có thần chân chính.

Nói xong những lời này, ngay cả Sa La Vương ngồi trên vương tọa rốt cục cũng cảm thấy hứng thú.

Vốn trước đây y thấy tân Phò mã này tự tiện xông lên điện đường rất bất mãn, nhưng bản thân y cũng là một người tin phụng Phật giáo, cũng có nghiên cứu kiến thức Phật pháp. Chỉ bất quá hiện tại kinh Phật khan hiếm, chính y cũng không hiểu biết rất nhiều chuyện. Lúc này nghe thấy Phò mã bên dưới dõng dạc nói một hồi, rốt cục không nhịn được mở miệng hỏi một câu:

- Vậy vì sao không thấy có những người khác thành Phật?

Hoắc Nguyên Chân nhìn Sa La Vương trên vương tọa, cười cười:

- Bần tăng đã nói rồi, Phật tổ đã chỉ điểm con đường, đi như thế nào là do bản thân con người. Thành Phật không có đường tắt, tu hành là tích lũy công phu, nếu chẳng một phen xương thấm lạnh, hoa mai đâu dễ tỏa mùi hương?

- Hay, hay cho câu “Nếu chẳng một phen xương thấm lạnh. Hoa mai đâu dễ tỏa mùi hương.”

Hoắc Nguyên Chân vừa dứt lời, A Dục Già bên cạnh lớn tiếng khen hay, nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Hòa thượng, người nói không sai, mặc dù A Dục Già ta cũng không tin phụng Phật tổ, nhưng ta đồng ý câu nói sau cùng của ngươi.

Hoắc Nguyên Chân mỉm cười gật đầu với A Dục Già, mặc dù hai tay người này nhuộm đầy máu tanh, nhưng vẫn không mất tính tình chân thật.

Bên này Hoắc Nguyên Chân nói càng nhiều, sắc mặt Kim Cương Pháp Vương càng trở nên khó coi, nhưng vẫn ra sức cãi lại:

- Ta thấy không phải như vậy, Phật tổ viết bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật, chẳng phải là nói chỉ cần có thể triệt để hội ngộ là có thể thành Phật rồi sao?

Hoắc Nguyên Chân có vẻ thương hại nhìn Kim Cương Pháp Vương một cái:

- Bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật không sai, nhưng không phải là nói ngươi có thể lập tức thành Phật, mà là nói ngươi có lòng hướng thiện, vậy đã có điều kiện cơ bản nhất để thành Phật. Nếu chỉ có lòng hướng thiện là có thể thành Phật, bần tăng cũng sẽ không cần tu hành.

Nghe thấy Hoắc Nguyên Chân nói chuyện, Sa La Vương trên vương tọa gật đầu lia lịa, hòa thượng này đạo hạnh không cạn, nghe hắn nói một hồi, mình lại có cảm giác như thể hồ quán đỉnh.

Duy chỉ có sắc mặt Ni Duy Nhã Công chúa có hơi tái nhợt, không ngờ rằng mình chọn Phò mã này lại ưu tú như vậy, nhưng người ưu tú như vậy thật sẽ thuộc về mình sao?

Thậm chí Sa La Vương có chút kích động nói:

- Nghe nói Phò mã một lời, bản vương cũng có cảm giác lâng lâng phiêu hốt. Xem ra chờ sau khi Ni Duy Nhã thành hôn, bản vương sẽ tìm một cơ hội truyền lại vương vị cho A Dục Già, sau đó một mình tìm một nơi thâm sơn thanh tĩnh không người tìm hiểu Phật pháp, tranh thủ sau này cũng có thể đi tới thế giới Cực Lạc.

Hoắc Nguyên Chân liếc mắt nhìn Sa La Vương, quốc vương này còn không có buông tha ý niệm bắt mình trở thành Phò mã, thật đúng là cố chấp, bất quá chuyện này không quan trọng, mình sẽ làm cho y từ bỏ.

Hắn bèn nói với Sa La Vương:

- Bệ hạ, bần tăng phải nhắc nhở ngài một câu, một mình đi vào thâm sơn tu luyện, sợ rằng ngài không cách nào đi tới thế giới Cực Lạc, không cần phải nói thành Phật.

- Vì sao vậy?

Sa La Vương ngạc nhiên nói.

- Không nghe kinh Phật có câu: Phật pháp tại thế gian, bất ly thế gian giác, ly thế cầu bồ đề, giống như tìm sừng thỏ hay sao?

Hoắc Nguyên Chân nói một câu kinh Phật, sau lại nói:

- Đây chính là nói rõ tu hành phải ở nhân gian, giác ngộ cũng phải ở nhân gian, mỗi một người có lòng hướng đạo không thể nào chán ghét từ bỏ thế giới này. Trốn tránh loài người trên thế giới này mà đơn độc tu thành chính quả, như vậy chính quả là không tồn tại.

- A! Thì ra là như vậy, nếu không phải nghe Đại sư... Nghe theo lời Phò mã, bản vương còn tưởng rằng phải tu hành ở thâm sơn.

Hoắc Nguyên Chân cười nói:

- Có thế giới Cực Lạc, cũng chớ nên chán ghét nhân gian, Tây phương thế giới Cực Lạc, Đông Phương thế giới Lưu Ly, Trung Ương thế giới Ta Bà... Chỉ là tịnh thổ khiến cho người ta hướng tới. Chỉ có hóa nhân gian thanh tịnh thổ, biến địa ngục thành Cực Lạc mới là tâm nguyện cùng mục đích cuối cùng của ngã Phật.

Từng lời chấn động màng tai khiến cho Sa La Vương nghe thấy càng ngày càng kính trọng. Lúc Hoắc Nguyên Chân nói xong mấy câu cuối cùng, y đã đứng lên định thi lễ với Hoắc Nguyên Chân. Nhưng vì đối phương là Phò mã mà nữ nhi mình đã chọn, không thi lễ rồi lại muốn làm như vậy, thật là tình thế khó xử.

Kim Cương Pháp Vương ở bên cạnh nghe đến đó, rốt cục ý thức được mình tuyệt đối không có khả năng đánh bại hòa thượng trước mắt này trên phương diện giáo lý Phật pháp. Người này mới là người biết chân ý của Phật pháp, mà mình ngay cả da lông bên ngoài cũng không hiểu, bây giờ nói ra càng nhiều bất quá cũng chỉ là người ta dạy dỗ mình mà thôi.

B4chng0cs4ch. C0m |

Nhìn chung quanh một chút, mấy đệ tử sau lưng đều là hạng người lục lục thường tài, không thể nào giúp được mình, Kim Cương Pháp Vương liền nổi lên tâm tư tạm thời rời đi trước, chẳng qua là trong lúc nhất thời không tìm được cớ thích hợp.

Cục diện xuất hiện không khí ngưng đọng ngắn ngủi, ánh mắt Hoắc Nguyên Chân lấp lánh nhìn mọi người trong điện. Giờ phút này A Dục Già cũng đã chìm vào trầm tư, hiển nhiên y cũng có cảm ngộ đối với những lời của Hoắc Nguyên Chân.

Nếu như có thể làm cho quân vương tương lai vĩ đại nhất Khổng Tước vương triều này lĩnh ngộ Phật pháp trước, cũng coi như là một công đức của mình.

Một lát sau, rốt cục Sa La Vương lại mở miệng hỏi một câu:

- Vậy nếu không tu hành trong thâm sơn, không phải là hồng trần này sẽ làm rối loạn lòng ta sao?

- Có thể làm loạn tâm ngài chỉ có chính ngài, mà không phải là ba ngàn hồng trần này.

Hoắc Nguyên Chân âm thầm khen hay trong lòng, Sa La Vương này thật đúng là phối hợp, như vậy cũng đã nói tới chính đề.
Hắn lại nói tiếp:

- Một mình tu hành, một mình tham ngộ cũng không phải là không thể, nhưng tu hành như vậy cho dù đến cuối cùng, cũng chỉ là một mình kẻ đó được lợi. Tối đa cũng chỉ có thể chứng đắc quả vị La Hán, đây chính là Phật pháp tiểu thừa, cũng chính là Phật pháp hiện tại lưu truyền ở Thiên Trúc.

Nói tới vấn đề này, Kim Cương Pháp Vương vốn đã tuyệt vọng đột nhiên tìm được sơ hở của Hoắc Nguyên Chân, ở bên cạnh lên tiếng nói:

- Hòa thượng này nói như vậy không phải là nói nhảm sao, hiện tại chỉ có tiểu thừa Phật pháp, hơn nữa kinh thư tiểu thừa Phật pháp đều không đầy đủ, không học thứ này thì học thế nào?

Y vừa nói như vậy, những người bên cạnh rối rít gật đầu. Mặc dù hòa thượng này nói thật hay, nhưng cuối cùng vẫn trở lại căn bản vấn đề, không có kinh Phật, làm thế nào học tập Phật pháp?

Rốt cục nói đến vấn đề mấu chốt nhất, Hoắc Nguyên Chân cũng kích động trong lòng, nhìn chung quanh một vòng lên tiếng nói:

- Thiên hạ bao la, cũng không phải chỉ có Thiên Trúc mới có kinh Phật.

Kim Cương Pháp Vương cười lạnh một tiếng:

- Thiên Trúc không có kinh Phật, chẳng lẽ Thịnh Đường có kinh Phật hay sao?

- Không sai!

Hoắc Nguyên Chân bước lên trước, thanh âm không tự chủ được cao lên mấy phần:

- Chẳng những Thịnh Đường có kinh Phật, hơn nữa còn là Đại Thừa Phật pháp.

- Đại Thừa Phật pháp!

Sa La Vương lộ vẻ vô cùng kích động:

- Kinh thư hiện tại có ở Thiên Trúc ta cũng bất quá chỉ là mấy quyển tiểu thừa Phật pháp, không biết Phò mã nói như vậy có thật không?

Đối với Sa La Vương cố chấp gọi mình là Phò mã, Hoắc Nguyên Chân hơi có chút bất đắc dĩ, bất quá bây giờ cũng không thể so đo, lững thững đi tới trung ương điện, vừa đi vừa nói:

- Không sai, bần tăng có ba tạng Đại Thừa Phật pháp, có thể siêu độ người thăng thiên, có thể độ người thoát khổ, có thể giải trăm mối oan ức, có thể tiêu trừ vô vàn tai ương.

Sa La Vương nghe thấy Hoắc Nguyên Chân xác nhận hắn có Đại Thừa Phật pháp, rốt cục không kềm chế được, từ trên vương tọa đi xuống, nói với Hoắc Nguyên Chân:

- Nhưng không biết Đại Thừa Phật pháp của ngươi ở nơi nào?

Hoắc Nguyên Chân quay đầu lại ngó Sa La Vương, trịnh trọng nói:

- Đại Thừa Phật pháp hiện tại đang ở Thịnh Đường Hà Nam, ở Tung Sơn Thiếu Lâm tự của bần tăng!

Sa La Vương nghe vậy càng kích động, nói với Kim Cương Pháp Vương bên cạnh:

- Quốc sư, ngươi tới từ Thịnh Đường, Phò mã cũng tới từ Thịnh Đường, nói vậy Thịnh Đường này ở cách ta Thiên Trúc cũng không phải rất xa...

Kim Cương Pháp Vương thấy thái độ Sa La Vương đối với Hoắc Nguyên Chân càng ngày càng tốt hơn, trong lòng có chút không thoải mái, lạnh lùng nói:

- Quả thật không xa, dưới tình huống trèo non lội suối, hơn nữa không đi lạc đường, đoán chừng phải mất hai năm.

- Đi hai năm?!

Sa La Vương kinh ngạc nói:

- Vậy cụ thể có xa lắm không?

- Không bao xa, suy đoán cũng chừng mười vạn tám ngàn dặm.


Nghe thấy Kim Cương Pháp Vương nói như vậy, Hoắc Nguyên Chân thiếu chút nữa bật cười, không ngờ rằng Kim Cương Pháp Vương này lại phối hợp như vậy, nói ra mười vạn tám ngàn dặm.

Bất quá như vậy cũng tốt, xem thử Thiên Trúc Sa La Vương có lòng tin đi Thiếu Lâm lấy chân kinh hay không.

Chuyện Thiên Trúc bây giờ mới chân chính đến thời khắc mấu chốt!

Nghe thấy Kim Cương Pháp Vương nói Thịnh Đường Hà Nam ở cách Thiên Trúc mười vạn tám ngàn dặm, Sa La Vương không khỏi lộ vẻ khó xử.

Lộ trình như vậy quả thật không dễ đi...

Suy nghĩ một hồi, Sa La Vương thử thăm dò nói:

- Nếu như bản vương sai phái một cánh quân chạy tới Thịnh Đường, có thể thu hồi Đại Thừa giáo pháp chân kinh từ chỗ Phò mã hay không?

Hoắc Nguyên Chân nói:

- Nếu không phải người chân chính tin phụng ngã Phật, chân kinh ngàn vàng không cho.

Nghe nói như thế, Sa La Vương càng thêm khó xử. Tìm một người chân chính tin phụng Phật tổ không khó, nhưng bảo kẻ đó đi Thịnh Đường, quãng đường xa xôi thiên sơn vạn thủy, trong lúc nhất thời quả thật không có nhân tuyển thích hợp.

Thư sinh yếu ớt thông thường e rằng không chịu nổi cực khổ vất vả trên đường đi. Còn loại người có bản lĩnh võ công, kẻ tin tưởng Phật tổ quả thật không nhiều lắm.

Quan sát bốn phía một lượt, rốt cục ánh mắt Sa La Vương dừng lại trên người Kim Cương Pháp Vương.

Đây không phải là nhân tuyển có sẵn hay sao?

Bản thân y chính là tăng nhân, hơn nữa võ công lại cao, là Quốc sư Thiên Trúc, bản thân còn là người Thịnh Đường, thấy Sa La Vương nhìn mình, đột nhiên Kim Cương Pháp Vương khoát tay nói:

- Bệ hạ không cần nhắm vào bần tăng, hiện tại Thiên Trúc chiến loạn, Bà La Môn vẫn đang rục rịch muốn động, địa vị Phật giáo ta cũng không vững chắc, bản Pháp Vương nhất định phải ở lại trấn giữ Thiên Trúc. Tuy rằng thỉnh kinh quan trọng, nhưng căn bản Phật giáo Thiên Trúc ta còn quan trọng hơn, chẳng lẽ bệ hạ còn muốn thấy chuyện Bà La Môn hủy căn cơ Phật giáo ta phát sinh lần nữa sao?

Kim Cương Pháp Vương dùng lời lẽ đao to búa lớn đe dọa, quả thật Sa La Vương không dám ra lệnh cho y đi Thịnh Đường thỉnh kinh, trong lúc nhất thời không có nhân tuyển.

Lúc này, A Dục Già chợt đứng lên.

Thấy điện hạ muốn nói chuyện, ánh mắt người chung quanh đều đổ dồn vào y.

A Dục Già đi tới trước mặt của Hoắc Nguyên Chân, quan sát từ trên xuống dưới hồi lâu, rốt cục lên tiếng nói:

- Phò mã Thiên Trúc, trượng phu Ni Duy Nhã, cũng là muội phụ A Dục Già ta, lời của người nói rất hay, rất nhiều địa phương ta cũng cảm thấy vô cùng có đạo lý.

Nhưng ngươi phải biết rõ một điểm, không phải là người nói có lý, sự thật chân tướng nhất định sẽ như vậy.

- A Di Đà Phật! Không biết điện hạ có gì chỉ giáo?

- Nếu ngươi chỉ nói đơn thuần, ta cũng không thèm quản tới những chuyện vô vị này. Nhưng người lại nói ngươi có Đại Thừa Phật pháp, khoan nói ngươi có thật hay không, làm thế nào ngươi chứng minh những gì ngươi nói là tồn tại thật sự?

A Dục Già nói xong, hơi ngẩng đầu lên. Đây chính là quan điểm của y, mặc cho ngươi ba hoa chích chòe thế nào, nhưng nếu ngươi không thể chứng minh lời người nói là thật, như vậy chỉ là hư ảo. Từ trước tới nay A Dục Già không thèm nhìn tới những thứ hư ảo.