Trong lúc trò chuyện, Tạ Lang và Lộ Gia Hào đã quen thuộc hơn nhiều, chỉ một lát sau đã chuyển xong bàn ghế.
“Đi thôi,” Lộ Gia Hào vẫy tay, “Chúng ta còn phải quay lại tiết tự học thứ tư của buổi tối đấy.”
“Ừm, được.” Tạ Lang gật đầu, đi xuống tầng. Những chàng trai khác cũng đã chuyển xong, tốp năm tốp ba đi xuống cầu thang, trong lúc đó không có ai nói chuyện, dù sao các lớp khác còn đang tự học buổi tối.
“Báo cáo.” Lộ Gia Hào nói nhỏ.
“Ừ, vào đi.” Giáo viên chủ nhiệm đứng bên cạnh bục giảng, liếc nhìn cả lớp, thấy đám con trai trở về, khẽ gật đầu một cái, sau đó bà ấy rời khỏi phòng học.
Tạ Lang nhìn bóng lưng Giáo viên chủ nhiệm, trong đầu đột nhiên hiện ra lời nói của Lộ Gia Hào, phải chăng lớp chúng ta cũng có thực lực cạnh tranh với lớp Đặc biệt?
…
“Reng reng reng…” Tan học, kết thúc lớp tự học buổi tối! Về nhà. Tạ Lang dọn dẹp cặp sách, cùng Đại Đầu đi ra ngoài.
Trên đường đến cổng trường, Tạ Lang chia sẻ tin tức vừa nghe được ở chỗ Lộ Gia Hào với Đại Đầu, Đại Đầu cũng tỏ vẻ hoảng sợ.
“Không sao đâu, Hoa Trung cũng không biến thái như vậy, không phải trong lớp toàn học sinh Khá, Giỏi.” Tạ Lang bình tĩnh nói.
Đúng vậy, không phải nói những học sinh trong lớp Đặc biệt có thành tích nổi bật nhất sao.
Theo lời nói của Lộ Gia Hào, lãnh đạo nhà trường đã từng cân nhắc có nên lấy học sinh giỏi nhất của mỗi lớp để tạo thành lớp Đặc biệt hay không, sau khi tiến hành ba năm, cân nhắc đến nhân tố mọi mặt, cuối cùng vẫn hủy bỏ. Hơn nữa, sau khi phân chia lớp học vào năm lớp mười một, thành viên sẽ không thay đổi nữa.
Ở một mức độ nào đó, đây cũng là bồi dưỡng và nâng cao tình bạn cùng lớp giữa các học sinh, cũng có nghĩa tạo ra sự thiệt thòi nhất định cho thực lực của lớp Đặc biệt. Thế nhưng các giáo viên của Hoa Trung có cách để nâng cao thành tích học tập, vì vậy thực lực của lớp Đặc biệt vẫn mạnh mẽ như cũ.
Trong sự mới lạ của lớp học mới và sự mong chờ với kiếp sống học tập trong tương lai, Tạ Lang và Đại Đầu cùng rời khỏi trường học.
“Ôi chao, bảo vệ cổng trường kìa.” Tạ Lang nhắc nhở Đại Đầu.
Thế là Tạ Lang và Đại Đầu dừng lại phía dưới cây Ngô đồng ở cổng trường.
“Làm sao bây giờ?” Đại Đầu lo lắng hỏi, “Không phải cậu nói cậu có cách sao? Chẳng may mình bị tìm ra…”
“Yên tâm, mình đã xem rồi, camera không quay được đến cây Ngô đồng.” Tạ Lang rất tự tin.
“Chẳng may, chẳng may mắt điện tử có thể chuyển động thì sao?!” Đại Đầu nghĩ lại không rét mà run.
“Điều này… Không thể nào…” Tạ Lang không chắc chắn.
“Tạ Lang, kết thúc lớp tự học buổi tối rồi hả?” Một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai Tạ Lang.
“Ai thế?” Tạ Lang ngạc nhiên, giọng nói này hơi quen tai.
“Là tôi, Tống Tử Uyên.”
Tống Tử Uyên? Anh ấy cũng ở trường này sao? Ừ, cũng đúng, không phải Tống Tử Nhiên ở Hoa Trung sao, rất có thể chú Tống yêu con gái như mạng sống đã yêu cầu Tống Tử Nhiên đến trường này, để Tống Tử Uyên tiện chăm sóc em gái.
Chờ chút, nghĩ đến Tống Tử Nhiên, bên tai Tạ Lang đột nhiên vang lên câu nói chiều hôm nay: “Sau khi tan học em sẽ chờ anh ở cổng trường”.
Còn phải đi sao? Cũng rất muộn rồi…
Lúc Tạ Lang đang bối rối không biết có nên đi hay không, chàng trai đã đi đến trước mặt anh.
“Tạ Lang, đã lâu không gặp…”
Tống Tử Uyên!” Tạ Lang kịp phản ứng lại từ mạch suy nghĩ, “Là anh à, anh cũng học ở trường này sao?” Mặc dù đã biết đáp án, Tạ Lang vẫn muốn xác nhận lại.
“Đúng vậy, năm nay tôi học lớp mười hai, mấy ngày nay được nghỉ.” Tống Tử Uyên trả lời.
“Được nghỉ? Không phải trường học không bắt học bù lúc nghỉ hè sao?” Tạ Lang khó hiểu.
“Đương nhiên không cho học bù, nhưng trường học không ngăn cản học sinh đến trường tự học.” Vẻ mặt của Tống Tử Uyên rất nghiêm túc.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai của Tống Tử Uyên, Tạ Lang hiểu rõ, Bộ Giáo dục không cho phép học bù, nhưng không thể ngăn cản học sinh đến trường tự học. Kể từ đó, Hoa Trung có thể “bên ngoài nghe theo nhưng bên trong âm thầm làm cách khác”. Không ngờ Hoa Trung lại có thể dùng cách này!
“Đúng rồi, hôm nay đã được nghỉ sao anh còn ở đây! Cũng sắp mười giờ tối rồi!” Tạ Lang hỏi vào vấn đề chính.
“Đến đón tiếp cậu, không phải đã nhiều năm không gặp sao? Đến nhà tôi chơi đi.” Tống Tử Uyên mỉm cười, khuôn mặt dưới ánh đèn đường màu vàng cam càng có vẻ ôn hòa hơn.
“Nhưng cũng muộn thế này rồi.” Tạ Lang còn đang do dự.
“Cậu phải biết, em gái tôi đã chờ cậu ở cổng trường gần một tiếng rồi…” Tống Tử Uyên lại cười, em gái thật sự đáng yêu, không phải chờ ở nhà là được rồi sao? Còn nhất định phải đi qua, cũng không sợ bị muỗi đốt! Ha ha, nhưng Tạ Lang lại không từ chối lời mời của em gái.
Dù mấy năm không gặp, Tống Tử Uyên vẫn nhanh chóng quen thuộc với Tạ Lang. Bạn tốt chính là như vậy, dù mấy năm không trò chuyện, nhưng một khi gặp mặt, sẽ không tồn tại vẻ xa cách. Tình bạn chân chính không cần cố gắng liên lạc để gây dựng nên.
Vì vậy, Tống Tử Uyên thấy Tạ Lang không biết nên từ chối lời mời của em gái như thế nào, khi còn bé là thế, sau khi lớn lên cũng không thay đổi quá nhiều.
“Điều này, được rồi.” Tạ Lang trả lời.
Để Tống Tử Nhiên chờ dưới thời tiết mùa hè nóng nực như thế, thật sự không thể nói ra hai chữ “Không đi”.
Đúng như dự đoán, khóe môi Tống Tử Uyên hơi nhếch lên, lần này có thể báo cáo kết quả với em gái rồi, nếu không cô lại khóc lóc kể lể với cha mẹ, vậy chẳng phải anh ấy sẽ rất thê thảm sao? Ai bảo anh ấy chỉ có mỗi người em gái này chứ?
“Vậy chúng ta đi thôi, tôi đi ra ngoài nói với em gái trước…” Tống Tử Uyên xoay người, lúc gần đi còn không quên mở miệng chào hỏi Đại Đầu đứng bên cạnh Tống Tử Uyên.
Đại Đầu cảm thán: “Không hổ là nam chính của Hoa Trung, bình dị gần gũi như thế, hoàn toàn không có vẻ cao ngạo lạnh lùng của hotboy trường.”
“Hotboy trường?” Tạ Lang tò mò.
“Cậu không biết à? Sáng nay mình nhìn thấy trên diễn đàn trường đó, Tống Tử Uyên, truyền kỳ trong đám học sinh nam.” Đại Đầu mơ hồ, “Cậu không biết sao?”
“Ầy, thật sự không biết, mấy ngày nay mình không lên mạng…” Tạ Lang lúng túng mỉm cười, không ngờ Tống Tử Uyên lại nổi tiếng như vậy, có thể nổi tiếng ở Hoa Trung, vậy thành tích học tập cũng không đơn giản.
“Sao cậu lại quen biết với anh ta?” Đại Đầu thấy hơi kỳ lạ, chưa từng nghe Tạ Lang nhắc tới!
“Nhà bọn mình là người quen cũ, nhưng mình mới gặp mặt anh em bọn họ lúc mười một tuổi thôi, à, đúng rồi, Tống Tử Nhiên, chính là cô gái đến tìm mình lúc chiều đó, là em gái của anh ta. Bọn mình mới bắt đầu quen biết từ lúc mười một tuổi, ầy, để nói sau đi…” Tạ Lang nhìn cổng trường, “Mình phải đến nhà anh ta chơi đây.”
“Thì ra là thế, cậu đi nhanh đi, mình cũng phải về nhà rồi.” Đại Đầu hài lòng trả lời, có thể nghe được nhiều tin tức như vậy, anh ấy cũng rất hài lòng.
“Ừm, tạm biệt.” Tạ Lang vẫy tay.
“Tạm biệt.” Đại Đầu theo đám đông thành công đi ra ngoài, không bị bảo vệ phát hiện.
“Không bị điều tra ra nhỉ, sớm biết như vậy, mình đã đánh cược với Đại Đầu một lần rồi.” Tạ Lang mỉm cười, nói không chừng anh còn có thể thắng một lần đó!