Phương Trình Thanh Xuân Chờ Giải

Chương 46: Cậu cũng ở đây?




Tạ Lang không nói nên lời, sao lúc này lại gặp… Tống Tử Uyên chứ?

Tống Tử Uyên cũng rất ngạc nhiên. Lúc đang làm bài tập anh ấy mới nhớ rằng em gái dặn anh ấy mang nước tới, vì vậy còn chưa làm bài tập xong đã vội vàng chạy đến sân tập, kết quả lại gặp Tạ Lang, trong tay Tạ Lang còn cầm hai chai nước và túi bánh mì, đến đưa nước cho em gái nào sao? Cũng rất biết quan tâm, còn mua cả bánh mì, không ngờ Tiểu Lang mới đến được mấy ngày đã câu được em gái lớp mười rồi. Ôi, mắt em gái thật sự mù rồi, rõ ràng khi còn bé đối xử tốt với Tạ Lang như vậy, còn gọi là anh Lang nữa?

Lúc này Tạ Lang cũng không biết trong lòng Tống Tử Uyên đã dấy lên sóng to gió lớn, anh chỉ cho rằng Tống Tử Uyên nhìn thấy anh đưa nước cho Tống Tử Nhiên nên hiểu lầm thôi, có ai không biết Tống Tử Uyên là người rất yêu thương em gái chứ!

“Được đó, Tạ Lang, cậu cũng đến đưa nước sao?” Rõ ràng giọng điệu của Tống Tử Uyên không tốt, bản thân là học bá, còn chưa làm bài xong, tâm trạng hơi nóng nảy, vì vậy mới cho rằng Tạ Lang đến đưa nước cho học sinh nữ lớp mười.

Sao lại là giọng điệu này? Tạ Lang hơi khó hiểu, chẳng lẽ vì trời quá nóng, trong lòng bực bội? Nhưng anh vẫn thành thật trả lời: “Đúng vậy, đưa cho Tống…”

“Mấy năm không gặp, thì ra cậu đã không còn là Tiểu Lang lúc trước rồi.” Tống Tử Uyên không để ý đến lời nói của Tạ Lang, mà nhìn chằm chằm vào mắt Tạ Lang, trực tiếp cắt ngang lời anh nói.

Đúng lúc một cơn gió thổi qua, Tạ Lang vội vàng đưa tay ra đè lại mái tóc bị gió thổi tung, nhưng trong mắt Tống Tử Uyên hành động này lại là biểu hiện chột dạ, trong lòng anh ấy càng chán ghét Tạ Lang nhiều hơn.

“Tôi, cái kia tôi,” Tạ Lang do dự không biết nên nói ra không, dù sao anh không biết Tống Tử Uyên có hiểu lầm hay không, nhưng không phải Tống Tử Nhiên nói Tống Tử Uyên không đến sao?

“Cậu thay đổi rồi.” Tống Tử Uyên lặp lại lần nữa.

Tạ Lang suy nghĩ một chút, “Con người sẽ thay đổi, không phải sao?”

Tống Tử Uyên nhìn thoáng qua với vẻ phức tạp, vừa rồi anh ấy còn đang suy nghĩ có phải bản thân hiểu lầm rồi không, không ngờ Tạ Lang lại nói như vậy, “Đúng, con người sẽ thay đổi.”

Tạ Lang thấy Tống Tử Uyên lặp lại lời anh vừa nói, tưởng Tống Tử Uyên không còn vướng mắc nữa, thế là hỏi: “Không phải anh đang học à?”

“Đây không phải việc cậu nên suy nghĩ, tôi đi đưa nước cho Tử Nhiên đây, tạm biệt!” Tống Tử Uyên vẫy tay.

“Bái bai,” Tạ Lang vô thức nói, nhìn Tống Tử Uyên đi ra, mãi đến khi đi đến một nơi khác trên sân tập, anh mới vỗ đầu một cái, “Vì sao không đi cùng anh ấy chứ?”

Được rồi, có lẽ Tống Tử Uyên cũng không thích anh qua đó, hay là về phòng học đi. Tạ Lang nhìn thoáng qua chai nước và túi bánh mì trong tay, “Cho Đại Đầu vậy.”

Một chỗ khác trên sân tập.

Tống Tử Nhiên đã buộc xong tóc, đang cầm mũ quạt gió, mong chờ nhìn về nơi xa. Ồ, có chàng trai trên một mét tám đi về phía này! Là anh Lang sao?

Cô gái mê trai bên cạnh đã đẩy vai Tống Tử Nhiên, “Nhìn đi, trai đẹp!”

“Biết rồi, nhìn thấy rồi.” Trong lòng Tống Tử Nhiên rất vui vẻ, là anh Lang rồi.

Theo bóng người càng ngày càng gần, lúc này cô mới phát hiện là anh ruột, không phải anh Lang. Tống Tử Nhiên buồn bã.

Tống Tử Uyên nhìn những chiếc áo ngụy trang ở dưới bóng cây đằng xa, nhận ra Tống Tử Nhiên, vui vẻ vẫy tay, “Anh ở đây!”

“Trời ạ! Anh ấy đến đây à! Là đưa nước cho học sinh nữ lớp chúng ta sao?” Cô gái bên cạnh hoảng sợ, “Ai lợi hại như vậy?”

“Đừng làm loạn, là anh trai mình.” Tống Tử Nhiên bất đắc dĩ nói, Tống Tử Uyên đẹp trai chỗ nào hả?

“Anh trai cậu? Thật hay giả? Anh trai cậu đẹp trai như vậy, không phải đây là Nam chính của Hoa Trung à, tên gì mà Tống Tử Uyên à, cậu tên Tống Tử Nhiên, ôi, trời ạ, thật sự là anh trai cậu!” Cô gái bên cạnh suýt không thở nổi.

Chỉ có điều, hình như không đẹp trai bằng chàng trai đứng ngoài lớp lưới sắt của sân tập, chàng trai kia không chú ý đến bên này, cô gái này nghĩ trong lòng, nhưng Tống Tử Uyên cũng rất đẹp trai a a a a!!

Ha, chắc là chưa từng thấy anh Lang rồi, Tống Tử Nhiên nghĩ, tâm trạng lại càng buồn bã hơn. Thì ra anh Lang thật sự không tới, ừ, chắc chắn anh quay về lớp học tập rồi, lớp mười một còn phải kiểm tra trình độ học tập đó. Cô không nhịn được mà tự an ủi bản thân.

“Có phải khát rồi không.” Tống Tử Uyên chạy tới trước mặt cô, vặn nắp chai ra, đưa nước lọc tới. Nhìn thấy hành động lịch sự này, cô gái mê trai vừa rồi che miệng lại, không nói gì nữa.

“Ừm, anh, sao anh lại đến đây? Không phải sắp thi tuần rồi sao?” Tống Tử Nhiên đưa tay ra nhận lấy.

“Vậy cũng không thể để em gái của anh bị khát được,” Tống Tử Uyên cười nói, “Huấn luyện quân sự thế nào? Có mệt không?”

“Ừ,” Tống Tử Nhiên uống mấy ngụm nước, “Anh, anh thật tốt, em quyết định sau này không hung dữ với anh nữa.”

Ha ha, thật sao, em đừng mách cha mẹ suốt là được, hung dữ với anh cũng không sao.” Tống Tử Uyên như nghe được âm thanh thiên nhiên, nhân lúc tâm trạng của em gái rất tốt, vội vàng ra điều kiện.

“Em có mách sao?” Tống Tử Nhiên không vui, sao có thể mách được chứ? Em gái nói việc của anh trai, có thể tính là mách sao?

“Không, không có, anh nói sai rồi.” Tống Tử Uyên vội vàng xua tay. Xem ra, chỉ có thể lùi bước cầu việc khác, sau này em gái đừng hung dữ với anh ấy là được rồi…

“Đúng rồi, anh, anh đi một mình đến đưa nước cho em sao?” Tống Tử Nhiên như vô tình hỏi.

Tống Tử Uyên khoanh tay lại, “Đương nhiên rồi, em còn mong đợi Tạ Lang đưa nước cho em sao?” Nói xong lại nhìn sang một chỗ khác của sân tập, chỗ đó đã không còn bóng dáng của Tạ Lang nữa, đúng là như thế, anh ấy lạnh lùng hừ một tiếng.

“Anh Lang có việc thôi.” Tống Tử Nhiên nói nhỏ.

Tạ Lang chạy về phía tòa nhà dạy học, “Xong rồi, đến muộn rồi, lần này còn gặp được Giáo viên chủ nhiệm thì thảm rồi.”

Tiếng chuông vang lên trong tòa nhà dạy học, Tạ Lang hơi căng thẳng, bước nhanh hơn.

Trong phòng học của lớp ba, Đại Đầu quay lại hỏi Sách Thiếu Ly, “Vì sao Tạ Lang còn chưa trở lại? Đưa nước cũng phải lâu vậy sao?”

Sách Thiếu Ly lắc đầu, “Không biết.”

Đại Đầu quay lại, “Làm bài tập buổi trưa trước đi.”