“Cha dậy rồi?” Tạ Lang nói với cha ở trong phòng tắm.
“Ừm.” Chú Tạ còn đang đánh răng.
Tạ Lang không nói nữa, cũng bắt đầu rửa mặt, cảm nhận lúc sáng sớm còn mơ hồ.
Mở vòi nước, Tạ Lang đưa tay ra, hứng nước hắt lên mặt, cảm thấy tỉnh táo hơn hẳn.
“Đúng rồi, cha, không phải cha bận rộn nhiều việc à? Sao lại tới đây?” Tạ Lang vừa dùng khăn lau mặt, vừa giả vờ vô tình hỏi.
“Ừm, một mặt công việc xảy ra chút việc, vì vậy cha trở về điều chỉnh một chút, mặt khác con vừa mới chuyển đến trường cấp ba này, có nhiều thứ chưa quen thuộc, đây lại là lần đầu tiên con ở bên ngoài, mẹ con thật sự không yên tâm, nên cha đến đây…” Chú Tạ nhìn vào gương, tập trung tinh thần cạo râu.
“Ầy, một ngày không cạo râu, sẽ mọc rất dài sao?” Tạ Lang nhìn động tác quen thuộc của cha già, tò mò hỏi.
“Ừm, sau này cố gắng dùng dao cạo râu sớm chút, càng dùng sớm càng dễ mọc dài.” Chú Tạ nói.
“Vâng.” Tạ Lang gật đầu, vô thức sờ lên cằm, chỉ có chút lông tơ rất nhỏ, xem ra chặng đường để anh trở thành người đàn ông chân chính còn rất xa xôi…
Sau khi rửa mặt xong, Tạ Lang bắt đầu chuẩn bị bữa sáng cho mình, một quả trứng tráng, một cốc sữa bò. Về phần bữa sáng của cha, ừm, cha cũng sẽ tự chuẩn bị bữa sáng, huống hồ bây giờ Tạ Lang chỉ biết tráng trứng. Trước đây mỗi khi đến kì nghỉ Đông và nghỉ Hè, Tạ Lang đều để cha dạy anh nấu cơm và nghiên cứu món ăn, bởi vì đủ loại nguyên nhân lịch sử…
Tạ Lang luôn học xong là quên, chỉ học được cách tráng trứng, bởi vì anh cho rằng trứng tráng đủ chất dinh dưỡng.
Nhưng nguyên nhân chính là anh cho rằng làm trứng tráng đơn giản nhất…
“Buổi sáng con đi học lúc mấy giờ?” Chú Tạ nhìn thấy Tạ Lang chậm rãi cắn trứng tráng, nhớ tới vấn đề đi học, lại hỏi.
“Học sinh ngoại trú đến lớp lúc sáu rưỡi là được.” Tạ Lang hơi khựng lại, “Mấy giờ rồi?”
“Hình như sáu giờ hai mươi rồi…” Chú Tạ tùy ý nói.
“Ôi, con đến muộn rồi!” Tạ Lang đột nhiên lo lắng nói.
“Vậy con còn đứng đó làm gì?” Chú Tạ nói đùa.
“Cha, con đi trước!” Tạ Lang nhét số trứng tráng còn lại vào trong miệng, vội vàng về phòng ngủ lấy balo.
“Con đi đây!” Tạ Lang mở cửa rồi quay lại nói.
“Ừm, đi đường cẩn thận.” Chú Tạ nói.
“Con biết rồi!” Tạ Lang đã lao ra ngoài rồi.
“Thằng ngốc này.” Chú Tạ mỉm cười, đi đến bên cạnh bàn ăn, nhìn đĩa trứng tráng chỉ còn lại chút vụn, bên cạnh là cốc sữa bò mới uống được một nửa.
Chú Tạ lắc đầu, xoay người mở tủ lạnh ở bên cạnh bàn ăn ra, bên trong được sắp xếp đủ loại đồ ăn, đủ loại kiểu dáng, cần cái gì cũng có.
“Rõ ràng có rất nhiều lựa chọn, lại vẫn chỉ ăn trứng tráng… Thằng nhóc này…” Chú Tạ đóng cửa tủ lạnh lại, xoay người trở về phòng ngủ của mình, “Đi làm thôi.”
…
Cổng trường không có bóng dáng một học sinh nào.
“Xảy ra chuyện rồi,” Trong lòng Tạ Lang hơi căng thẳng, “Đến muộn thì thảm rồi…” Lòng bàn chân lặng lẽ tăng tốc, trong lòng lẩm bẩm, nhanh lên, nhanh nữa lên!
…
“Ôi, lão Vương, cái gì vừa mới đi qua đó?” Chú Lý bảo vệ ngồi ở phòng trực ban ở bên trong cổng trường ngạc nhiên hỏi.
“Kiểm tra giám sát đi.” Chú Vương bảo vệ nói.
“Giám sát ở đâu ra, từ lúc trường học khai giảng đến bây giờ còn chưa sửa…”
“Ầy, không vội, trường học sẽ phái người đến sửa ngay thôi…”
Thế là hai người bắt đầu thảo luận về vấn đề sử dụng kinh phí của trường học.
…
“Báo cáo!” Tạ Lang đứng ở cửa phòng học, thở hồng hộc cúi chào.
“Vào đi,” Lớp trướng đang đứng bên cạnh bàn giáo viên, nhìn đồng hồ nói với Tạ Lang, “Còn ba mươi giây nữa, cậu chưa đến muộn đâu!”
“Ha ha, thật sự không đến muộn…” Tạ Lang lúng túng sờ đầu.
“Nhanh trở về chỗ ngồi đi, chuẩn bị tự học.” Lớp trưởng cười tủm tỉm nói.
“Được.” Tạ Lang nói nhỏ, rồi nhanh chóng quay về chỗ ngồi.
Đại Đầu vội vàng đứng lên, “Ha ha, cậu thật giỏi.” Nói xong còn giơ ngón tay cái lên.
“May mắn thôi…” Tạ Lang cảm thấy rất khó xử.
“Reng reng reng…”
“Ầy, tiếng chuông ở đâu ra thế?” Tạ Lang hỏi, “Không phải sáu giờ rưỡi không có tiếng chuông sao?”
“Không biết…” Đại Đầu dang tay ra.
“Thời gian biểu có sự thay đổi.” Sách Thiếu Ly ngồi ở phía sau thản nhiên nói.
“Ầy…” Tạ Lang yên lặng cầm sách lên.