Phương Trình Thanh Xuân Chờ Giải

Chương 25: Đã lâu không gặp, rất nhớ




“Ôi chao, còn chưa kết thúc tiết thứ hai à?” Sách Thiếu Ly đúng lúc hỏi một câu, khiến Tạ Lang thoát khỏi suy nghĩ về trường.

Tạ Lang lắc đầu, “Ầy, rất phức tạp…”

“Còn chưa tan học?” Sách Thiếu Ly lại hỏi.

“Tan học rồi,” Tạ Lang tỉnh táo lại, nói với Sách Thiếu Ly, “Tan học được một lúc rồi…”

“Ồ.” Sách Thiếu Ly nói xong, tiếp tục cúi đầu xem sách Toán.

Quá giỏi, anh còn chưa làm được đến mức này, Tạ Lang đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, quyết định đánh thức Đại Đầu, “Đại Đầu, nhanh dậy đi!”

“Dậy làm gì? Cướp ngân hàng?” Đại Đầu buồn bực nói, hiển nhiên bây giờ anh ấy đang trong thời kì dễ nổi giận.

Nhưng Tạ Lang lại không chú ý đến điều này, dù cho chú ý thì cũng không quan tâm đến, anh nói tiếp: “Nhanh lên đi! Còn không dậy, mình sẽ cào cậu đó!”

“Sợ cậu rồi,” Đại Đầu uất ức ngẩng đầu lên, “Cậu nói xem có việc gì!”

“Ha ha, mình đột nhiên nhớ ra, trước khi vào tiết Vật lý đầu tiên, không phải cậu bảo sẽ nói cho mình biết một tin tức quan trọng sao?” Tạ Lang hỏi.

“Tin tức? Tin tức gì?” Đại Đầu không nhớ rõ tin tức gì, ngủ đến mơ hồ…

Tạ Lang cạn lời, “Cậu đừng giả ngu với mình, cậu còn nói chuyện này có liên quan đến lớp trưởng Trần Hân Thiến.”

“Vậy à? Mình không nhớ.” Thật ra lúc Đại Đầu nghe được hai chữ “tin tức” đã nghĩ ra rồi, nhưng quyết định không nói với Tạ Lang vội, ai bảo Tạ Lang quấy rầy giấc ngủ của anh ấy chứ!

“Đợi chút, Giáo viên chủ nhiệm đi rồi sao?” Đại Đầu liếc nhìn phía trước, không có bóng dáng của Giáo viên chủ nhiệm.

“Đã đi từ lâu rồi, chỉ không đi bên này thôi,” Tạ Lang nói tiếp, “Cậu đừng có chuyển đề tài, nhanh nói là chuyện gì đi!”

“Được rồi,” Đại Đầu cảm thấy “nói ra cũng được”, “Cậu còn nhớ việc vào ngày khải giảng hôm qua chứ?”

“Đương nhiên rồi,” Tạ Lang nói chắc chắn, “Chuyện ngày hôm qua, sao lại không nhớ rõ chứ?”

Ha ha, nếu cậu thật sự nhớ rõ,” Đại Đầu nói, “Sao lại không nhớ lớp trưởng Trần Hân Thiến?”

“Chờ một chút, cậu nói là…” Tạ Lang kịp nhận ra, “Trong đám con gái hôm qua vây quanh mình, có lớp trưởng?”

“Trẻ con dễ dạy, không sai, thật sự có cô ấy.” Đại Đầu trả lời Tạ Lang.

“Không thể nào,” Tạ Lang lý luận, “Lúc ấy có nhiều cô gái bao vây mình như vậy.”

Anh còn chưa nói hết câu đã bị Đại Đầu cắt ngang, “Cậu có thể khiêm tốn một chút không?”

“Ầy,” Tạ Lang không biết nên tiếp tục đề tài như thế nào, “Mình nói sai sao?”

“Được rồi,” Đại Đầu đỡ trán, “Cậu nói đi.”

“Ừm, nhiều người như vậy, sao mình nhìn thấy cô ấy được, còn nữa, lúc ấy ồn ào, sao cậu có thể chắc chắn là cô ấy chứ?” Tạ Lang phân tích rõ ràng, suy luận tỉ mỉ khiến Đại Đầu nghẹn lời không nói gì được.

“Đúng rồi, nói thêm một chút,” Tạ Lang nói, “Mình không nhớ có Trần Hân Thiến hay không, nhưng mình nhớ rất rõ sau đó cậu bị đẩy ra ngoài rồi…”

“Mình?” Đại Đầu hỏi, “Bị đẩy ra ngoài hả?”

“Không phải sao?” Tạ Lang hỏi lại.

Ầy, đúng là như vậy.” Đại Đầu không thể không thừa nhận, không cách nào phủ nhận quá khứ đau lòng này.

“Hừ, vậy cậu còn nói có lớp trưởng ở đó, sao có thể? Sau đó lớp trưởng nhìn thấy mình cũng không có biểu hiện gì khác lạ…” Tạ Lang nhớ lại một chút.

“Đi sang bên cạnh đi,” Đại Đầu bắt đầu đánh trả, “Lúc ấy lớp trưởng, à, không đúng, sau khi em gái Tử Nhiên của cậu xuất hiện trên cây có phải Trần Hân Thiến đã nói một câu ‘Chào cậu, mình là Trần Hân Thiến lớp ba’ hay không? Cậu suy nghĩ đi!”

“Ầy,” Tạ Lang suy nghĩ một chút, hình như thật sự có người nói như vậy, nhưng không biết có phải cô ấy hay không.

“Mình cũng không biết nên nói gì nữa…” Đại Đầu nói, “Người ta đã tự giới thiệu rồi, kết quả cậu không có chút ấn tượng nào…”

Cùng lúc đó, lớp trưởng Trần Hân Thiến ở sau lưng ho khan hai tiếng, “Ai gọi mình thế?”

Bạn cùng bàn của cô ấy trả lời: “Không có ai…”

“Ầy, mặc kệ, trước tiên nói việc sắp xếp thời gian biểu đã,” Thế là Trần Hân Thiến đứng lên, vỗ tay, “Mọi người im lặng một chút, mình sẽ nói lại thời gian biểu hằng ngày của lớp, mọi người lắng nghe cẩn thận, thời gian biểu không giống với hồi lớp mười.”

Thế là, đám con trai trong lớp yên tĩnh lại, nghe lớp trưởng đọc thời gian biểu.

“Buổi sáng, học sinh nội trú đến lớp lúc sáu giờ, học sinh ngoại trú đến lớp lúc sáu rưỡi. Sau khi học sinh nội trú đến lớp, trước tiên học thuộc lòng, tự mình lựa chọn môn để học thuộc lòng, đến sáu giờ hai mươi thì đến căng tin ăn sáng, học sinh ngoại trú có thể ăn sáng ở nhà, cũng có thể đến căng tin,” Lớp trưởng dừng lại một chút, “Không phản đối chứ?”

Không một ai nói chuyện, thế là Trần Hân Thiến nói tiếp, “Sáu giờ năm mươi phút bắt đầu tự học buổi sáng, học thuộc lòng các môn cần học thuộc lòng được ghi trên bảng đen vào ngày hôm đó, sau đó tan lớp lúc bảy rưỡi, nghỉ ngơi mười phút rồi bắt đầu tiết học đầu tiên của buổi sáng, mỗi tiết là bốn mươi lăm phút, thời gian nghỉ ngơi sau tiết học là mười phút, sau tiết học thứ hai có ba mươi phút nghỉ ngơi, sẽ có giảng bài giữa giờ, khi sắp xếp xong sẽ thông báo, lần lượt theo thứ tự, đến mười một rưỡi trưa, kết thúc tiết học buổi sáng, đi ăn trưa.”

“Mười hai giờ mười đến lớp làm đề Toán, mười hai giờ lăm năm nghỉ trưa.”

Lúc đọc đến đây, Tạ Lang dùng cùi chỏ đẩy Đại Đầu, nói nhỏ: “Sao nào? Mình không nói sai chứ!”

Đại Đầu không nói gì.

“Sau đó, một giờ bốn mươi kết thúc nghỉ trưa…”

Đại Đầu nghe đến đó, trong lòng lại “kích động”, sao lại sửa thời gian rồi? Thời gian ngủ ngắn như vậy, anh ấy không cao được thì phải làm sao?

“Nghỉ trưa kết thúc, sau mười phút nghỉ ngơi sẽ vào lớp, sau đó là tiết giảng bài giữa giờ, có hai mươi phút nghỉ ngơi, cuối cùng ăn cơm tối sau khi tan học lúc năm rưỡi, mọi người nghe rõ chưa? Tờ thời gian biểu này sẽ được dán trên cột thông báo bên phải bảng đen, nếu không nhớ có thể xem lúc nghỉ giữa các tiết.”

“Ừ ừ, đã hiểu rồi.” Một đám con trai gật đầu, tuy lớp trưởng là một cô gái yếu đuối, nhưng dù sao cũng là cán sự lớp, chút mặt mũi này vẫn phải cho.

Bổ sung cuối cùng,” Trần Hân Thiến nói, “Những việc liên quan đến quản lý lớp học hàng ngày, sẽ được nhắc tới vào mười phút cuối ngày.”



“Đi thôi, đi đến nhà vệ sinh.” Đại Đầu nói với Tạ Lang.

“Đi một mình đi, cũng không phải con gái, một chàng trai cao lớn lại muốn bạn đi cùng, có mất mặt không chứ?” Tạ Lang nói.

“À, mình đi đây.” Đại Đầu đi ra ngoài.

Sau một lúc, Đại Đầu quay về chỗ ngồi, “Cậu không đi vệ sinh sao?” Trên mặt Tạ Lang đầy dấu chấm hỏi, “Nhanh như vậy, cậu đi với tốc độ sét đánh à…”

“Mình đặc biệt trở về nói với cậu một câu, em gái Tử Nhiên của cậu đến thăm cậu, bái bai!” Đại Đầu nói xong liền chạy thẳng, Tạ Lang còn mơ hồ nghe thấy anh ấy nói “Mình vội lắm rồi!”



“Chờ một chút, Tống Tử Nhiên?” Tạ Lang nhớ lại lời Đại Đầu vừa nói…

“Không được, mình cũng phải đi vệ sinh!” Tạ Lang hơi hối hận, vì sao vừa rồi lại từ chối, không đi chung với Đại Đầu chứ?

“Anh Lang, em đến thăm anh này!” Tống Tử Nhiên đột nhiên xuất hiện ở cửa sổ, thành công hù dọa Tạ Lang.

“Sao em lại đột nhiên xuất hiện?” Tạ Lang hỏi, điều này không hợp với lẽ thường, Đại Đầu vừa mới đi, cô đã đột nhiên xuất hiện rồi?

“Ầy, em mới đến, vì vậy, ừ…” Tống Tử Nhiên nói năng lộn xộn, “Tóm lại chuyện này không quan trọng!”

“Không quan trọng?” Tạ Lang cảm thấy vừa nói chuyện với Tống Tử Nhiên đã bị chuyển đề tài…

“Chờ một chút,” Tạ Lang nắm tay lại, “Em sẽ không nói nhớ anh chứ?”

“Sao anh biết?” Tống Tử Nhiên ngạc nhiên mở to mắt.

“Ha ha.” Tạ Lang lúng túng cười hai tiếng, “Anh đoán.”

Đoán cái quỷ ấy, không phải mỗi lần cô đều nói như vậy sao? Sau đó chắc chắn là “Em còn có việc, em đi trước…”

“Em còn có việc.” Tống Tử Nhiên đột nhiên nói.

Em đi trước đi.” Tạ Lang cũng quen rồi, dù sao Tống Tử Nhiên nhí nha nhí nhảnh, không làm việc theo lẽ thường, đột nhiên muốn đi cũng rất bình thường…

“Lúc em rảnh sẽ tới nữa!” Cuối cùng Tống Tử Nhiên nói một câu.

“Ừm.” Một lúc lâu sau Tạ Lang mới nói một chữ, trong lòng lại đang chửi mắng như đào núi lấp biển… Thật sự không khác dự đoán của anh là bao…