Phương Trình Thanh Xuân Chờ Giải

Chương 2: Tiểu ma tiên




Tống Tử Nhiên, biệt danh “Tiểu ma tiên”, ý là chỉ vẻ ngoài và tính cách của cô. Trong đám Tạ Lang và Đại Đầu ở Hoa Trung không ai không biết “Cái tên xinh đẹp” Tống Tử Nhiên, nguyên nhân bắt nguồn từ lúc Tống Tử Nhiên mới vào trường đã xảy ra ba chuyện.

Đầu tiên, “Tống Tử Nhiên khá xinh”, lần đầu tiên Tạ Lang gặp Tống Tử Nhiên đã từng nói lời này, nhưng khi đó anh mới mười một tuổi, còn chưa hiểu được khen một cô gái xinh đẹp là như thế nào, nếu đổi lại là Đại Đầu, chắc chắn có thể như Tào Thực, sử dụng các lời khen ngợi trong bài thơ “Lạc Thần Phú”.

Đương nhiên, Thiếu Ly - bạn cùng lớp năm năm Tiểu học với Tạ Lang không nghĩ như vậy: Có lẽ, Tạ Lang không nói nhiều, là vì lười nghĩ. Trong đôi mắt bắt bẻ vẫn còn sáng ngời của Tạ Lang lại có một cô gái xinh đẹp “bằng xương bằng thịt”, đương nhiên điều này trở thành sự “xinh đẹp” được con trai toàn trường công nhận.

Tiếp theo đó, lúc Tống Tử Nhiên nhập học, cô được anh trai ruột Tống Tử Uyên tự mình đưa tới! Tống Tử Uyên đã từng là hotboy trong trường, đẹp trai thân thiện, nhưng lúc học cấp ba, vị trí hotboy đã bị Tạ Lang vừa mới chuyển tới lớp mười một “thừa kế”, bởi vì khuôn mặt Tạ Lang là tỉ lệ vàng, đáng sợ hơn, dáng người của Tạ Lang cũng là tỉ lệ vàng.

Chỉ có điều, thành tích học tập của Tống Tử Uyên rất ưu tú, nhiều lần tham gia cuộc thi cấp tỉnh, cấp quốc gia, đồng thời thu hoạch được nhiều giải nhất. Nếu điều này vẫn chưa đủ để khơi dậy khát vọng của đám con gái trong trường, vậy thân phận đời sau của quý tộc truyền thống cũng đủ để Tống Tử Uyên ngồi vững trên danh hiệu “Nam chính của Hoa Trung” này. Được vầng hào quang rực rỡ chói mắt của anh trai bao phủ, Tống Tử Nhiên không muốn nổi tiếng cũng khó.

Nhưng hành động vĩ đại thật sự khiến thầy trò cả trường nhớ kỹ Tống Tử Nhiên, cuối cùng vẫn do chính cô làm…

Ngày đầu tiên nhập học, Tống Tử Nhiên tò mò đứng trên con đường rợp bóng cây trong trường, không ngừng nhìn xung quanh, hoàn toàn không quan tâm anh trai đang vất vả kéo vali ở phía sau.

“Sao còn chưa xuất hiện chứ?” Tống Tử Nhiên cảm giác bị lừa, rõ ràng anh trai đã nói, anh Lang chắc chắn sẽ chuyển tới trường này, thế nhưng sắp hết thời gian học sinh mới đến báo danh rồi…

Tống Tử Uyên cũng rất bất lực, cô em gái này thích người tốt nào không thích, lại cứ thích tên đầu gỗ kia… Nhưng xung quanh càng ngày càng nhiều học sinh theo dõi, xem ra bản thân Tống Tử Uyên cũng vẫn xứng với cái danh hotboy trường. Người nổi tiếng đó, ha ha… Tống Tử Uyên vui vẻ, sự mệt mỏi khi giúp em gái xách vali như biến mất hoàn toàn.

Nhưng đáng tiếc, sau đó sự vui vẻ của Tống Tử Uyên không còn chút gì nữa trong không khí nóng bức của mùa hè.

Tâm trạng Tạ Lang không được tốt lắm, nguyên nhân là trước đó đã đánh cược thua, dù không cần trả tiền mời khách, thế nhưng… Tôn nghiêm của đàn ông không cho phép bản thân thua cuộc! Ôi, trong lòng có chút mất mát nhỏ bé, nhưng anh cũng không thể hiện ở trên mặt, vì vậy vẫn cười nói với Đại Đầu. Thế mà anh còn chưa bước vào cổng trường đã bị rất nhiều học sinh mới và học sinh cũ bao vây.

Sao thế? Có tập kích khủng bố à? Đây là muốn bỏ trốn à?!” Tạ Lang nhỏ giọng nói nhanh.

“Thật choáng, bọn họ muốn tới gặp cậu đó.” Đại Đầu bất đắc dĩ trả lời.

“Vậy tại sao cả con trai cũng đến đây?” Tạ Lang không tin giá trị nhan sắc của mình đã đến trình độ kinh khủng như vậy, ngay cả con trai cũng không kìm nén được sự tò mò, chạy đến nhìn trước.

“Có thể là đam mỹ, cũng có thể là tò mò chứ sao.” Đại Đầu cười trên nỗi đau của người khác, thầm nghĩ, lúc nào thằng ngốc này mới biết giá trị nhan sắc của mình đã cao đến mức cả người lẫn Thần cùng tức giận chứ?

“Làm sao bây giờ?” Tạ Lang hơi nóng nảy, bây giờ cũng không thể kéo dài nữa, sắp hết thời gian học sinh mới đến báo danh rồi, anh cũng không muốn lần đầu tiên đã để lại ấn tượng đến muộn với giáo viên, như vậy không tốt lắm!

“Mình cũng không biết!” Đại Đầu hơi muốn khóc, tuy mượn nhờ hào quang của bạn tốt, anh ấy có thể quan sát và tiếp xúc ở khoảng cách gần với rất nhiều em gái đáng yêu, nhưng bản thân là học sinh mới, cũng phải đến báo danh.

“Lần này rắc rối rồi, xem ra những học sinh mới khác đã đến báo danh, đang đặc biệt chờ cậu đó.” Đại Đầu quệt trán một cái, lau chút mồ hôi lạnh ở trong tưởng tượng.

Tạ Lang cười ngượng nghịu: “Các bạn học, có thể cho tôi đi qua không?”

“Oa, thật sự rất đẹp trai!”

“Nông cạn, rõ ràng dáng người đẹp!”

“Đáng xấu hổ! Giọng nói ưu nhã đã tỏ rõ sự ưu tú của cậu ấy rồi đó!”



Đối mặt với ánh mắt sáng như sao của đông đảo nam nữ, đôi chân dài tự xưng một mét tám ba của Tạ Lang như nhũn ra. Đại Đầu cũng sợ ngây người, lời khen ngợi của nam nữ Hoa Trung thật sự là thế hệ sau mạnh hơn thế hệ trước…

Ôi chao, người đâu rồi? Tống Tử Uyên còn đang mờ mịt, những bạn học nữ vừa mới thưởng thức vẻ ngoài của mình đâu hết rồi? Anh ấy còn định thể hiển ra dáng người cân đối của mình đấy! Hừ, chắc chắn là mấy người đó bị vầng hào quang của anh ấy chọc mù hai mắt, trốn khỏi ánh sáng vạn trượng để chữa lành vết thương rồi! Đúng, không sai, chính là như vậy!

Tuy nhiên, lúc ánh mắt sáng ngời của anh ấy liếc đến cổng trường thì lập tức nhận một vạn điểm tổn thương.

“Đúng là, Tiểu Lang này thật sự quá đáng, cũng không đeo khẩu trang, hay kính râm che đi một chút, thật là, không biết giá trị nhan sắc bùng nổ của mình sao?” Trong lòng Tống Tử Uyên còn đang chửi thầm…

“Ôi chao, em gái, cậu ta tới.” Tống Tử Uyên quay lại nói với em gái, “Hả, em gái mình đâu?”

“Tránh ra hết cho ông đây!” Tống Tử Nhiên rất khó chịu, lại có nhiều cô gái muốn nhìn khuôn mặt của chồng cô như vậy! Mặc dù bây giờ vẫn chưa phải là chồng, nhưng với sự tự tin của Tống Tử Nhiên, Tạ Lang sớm muộn gì cũng là người của cô!

“Ai ngang ngược thế?” Một chàng trai quay lại, nhìn thấy khuôn mặt tinh xảo của Tống Tử Nhiên, “Trường học không cho phép trang điểm mà?”

“Ông đây trang điểm?!” Tống Tử Nhiên càng khó chịu hơn, lại có người chặn ngang con đường cô đi, còn làm trì hoãn thời gian gặp mặt quý giá của cô và chồng, không thể nhịn được! Sao lại có nhiều người thế chứ, thật sự không chen vào được, nhưng điều này không thể ngăn cản cô gái mạnh mẽ Tống Tử Nhiên!

Tống Tử Nhiên không nói nhiều, đạp lên ghế của bảo vệ, leo lên một gốc cây cao hai mét ở cổng trường, còn giương nanh múa vuốt ở trên cây Ngô đồng nước Pháp, “Tạ Lang, anh là của em!”

Ngay khoảnh khắc này, thế giới yên tĩnh…