Khi tiết bốn kết thúc một cách rất hứng thú, sau câu “Các em tan học” của giáo viên Toán, tất cả các bạn học cúi đầu chào hỏi xong liền lập tức rời khỏi lớp học… Đương nhiên, việc này xảy ra sau khi giáo viên Toán đã đi.
Vào lúc này, ba người Tạ Lang, Đại Đầu và Sách Thiếu Ly vẫn ngồi ở vị trí…
“Tốc độ khủng bố như vậy!” Đại Đầu than thở.
“Lúc này đừng than thở nữa, đi nhanh một chút, nếu không sẽ không có chỗ tốt để ngồi!” Tạ Lang nhắc nhở.
“Cậu nói đúng!” Đại Đầu gật đầu, nghiêm túc nói: “Thật sự phải nhanh lên, nếu không đồ ăn mình thích bị bọn họ mua hết thì phải làm sao bây giờ?”
Tạ Lang và Sách Thiếu Ly từ chối cho ý kiến với câu này.
Đại Đầu nói xong đã lao đến cửa lớp, nhanh quá đi… Tạ Lang than thở, không khỏi hỏi: “Đại Đầu, cậu chạy cái gì chứ?”
“Đi bộ chắc chắn không thể mua được cơm, mình phải chạy đến trước, các cậu nhanh lên!” Lúc nói câu này, Đại Đầu đã xuất hiện bên ngoài cửa sổ nằm phía bên phải Tạ Lang rồi.
“Hình như thật sự phải chạy đó.” Tạ Lang nhìn làn sóng người đang chạy xuống cầu thang, tự lẩm bẩm.
“Đi thôi.” Sách Thiếu Ly nhắc nhở, vừa ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng của Tạ Lang đâu, “Cái tên này.”
Anh ấy lắc đầu một cái, đột nhiên hét to với Tạ Lang đang chạy xuống cầu thang, “Giống buổi sáng nhé!”
Cũng không biết Tạ Lang có nghe thấy không, nhưng anh ấy cũng phải nhanh lên. Sách Thiếu Ly đi ra ngoài, vừa mới đến cửa phòng học, ánh mắt liếc qua thấy có người cũng đang đi tới, anh ấy liền đứng ở cạnh cửa, đợi bạn học này đi ra ngoài trước.
“Cảm ơn.” Bạn học kia nói nhỏ.
“Không cần cảm ơn.” Lời ít mà ý nhiều.
Sách Thiếu Ly nhìn xuống dưới tầng, bất đắc dĩ nghĩ, xong đời, không có cơm ăn rồi, lúc này chỉ có thể cầu nguyện Tạ Lang nghe được câu nói vừa rồi của anh ấy.
Thế nhưng, suy nghĩ của Sách Thiếu Ly hơi thay đổi, sao bạn học này lại không chạy chứ? Dù tan học chưa đến ba phút, nhưng con đường đi đến nhà ăn đã “Giao thông đông đúc”, bây giờ đoán chừng có chạy tới cũng muộn rồi...
Lơ đãng nhìn về phía bạn học đó, Sách Thiếu Ly nhớ ra, hình như bạn học nữ này tên là Phan Tử Di? Là người cạnh tranh vị trí ủy viên học tập…
Mặc dù Sách Thiếu Ly không cao bằng Tạ Lang, nhưng cũng cao một mét tám mốt. Khi đã hơn một mét tám, điều đó có nghĩa là bọn họ sẽ đánh giá được chiều cao của người khác rất rõ ràng. Cho dù thoạt nhìn hai người không chênh lệch nhau, nhưng trong lòng bọn họ đều hiểu rõ đối phương cao hơn hay thấp hơn mình, thậm chí có lúc còn chính xác đến 0,5cm…
Đôi khi con trai chính là loại động vật kỳ lạ như thế, cao hơn chẳng bao nhiêu cũng sẽ cảm thấy vui vẻ…
Vào lúc này, dựa vào ánh mắt sắc sảo của mình, Sách Thiếu Ly liếc một cái là có thể nhận ra Phan Tử Di cao khoảng một mét sáu lăm, sai số không vượt quá 2cm. Sau này, Đại Đầu là ủy viên thể thao đi thống kê chiều cao của tất cả bạn học, cũng đã xác nhận suy đoán này của Sách Thiếu Ly.
Đương nhiên, việc đánh giá chiều cao chỉ như thói quen, cũng không có mục đích gì khác. Sách Thiếu Ly là một chàng trai cao một mét tám mốt, sẽ hơi nhạy cảm với chiều cao của người khác.
Ngay lúc Sách Thiếu Ly còn đang do dự có nên chạy đến nhà ăn hay không, trong phòng học đã không còn ai…
Hay là đi bộ nhỉ, Sách Thiếu Ly nghĩ trong lòng. Dù sao Sách Thiếu Ly cũng chỉ thích một loại vận động, đó là nhìn người khác chạy bộ. Không biết tại sao, nhìn người khác chạy từng vòng trên sân tập, anh ấy luôn cảm thấy vui vẻ.
Nếu Đại Đầu biết Sách Thiếu Ly có sở thích này, chắc chắn sẽ chửi mắng: Thật sự là không để người khác thoải mái mà!
Xuất phát từ tâm lý này, cuối cùng Sách Thiếu Ly lựa chọn đi bộ…
Sách Thiếu Ly đứng ở cửa sổ mua cơm, nhìn thấy bên trong chỉ còn hai món ăn, cũng không còn thừa lại bao nhiêu; không chỉ như vậy, cửa sổ bên cạnh cũng trong tình cảnh bị học sinh “càn quét” không còn hình dạng gì; trong lòng anh lập tức sụp đổ.
“Chàng trai, cháu ăn gì?” Dì căng tin cầm thìa múc thức ăn, nhiệt tình nói.
“Ừm, để cháu suy nghĩ một chút…” Sách Thiếu Ly đè nén sự đau khổ dâng trào trong lòng, anh ấy phải suy nghĩ lại một chút, cân nhắc việc liên quan đến bữa trưa và chạy bộ.
Lại nói, vận động mạnh trước khi ăn cơm sẽ không ảnh hưởng đến tâm trạng khi ăn cơm và khiến cơ thể cảm thấy khó chịu sao?
Xoay người nhìn thấy Tạ Lang và Đại Đầu đang ăn vui vẻ ở nơi xa, lại sờ bụng của mình, Sách Thiếu Ly lập tức ngộ ra. Không biết vận động mạnh trước khi ăn cơm có tốt cho cơ thể hay không; nhưng ăn không no, hoặc là không ăn được cơm, chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến sự khỏe mạnh của thân thể…
Thôi, sau này… chạy tới đi…
“Dì ơi, cho cháu một phần đậu hũ, thêm một phần rau xanh.” Sách Thiếu Ly tự an ủi mình, trời cao vẫn để lại hai món ăn cho anh…
“Được rồi,” Dì cũng nhận ra Sách Thiếu Ly đến muộn, thế là lấy thêm một số món ăn cho anh ấy, “Chàng trai, cháu cầm cẩn thận đó.”
“Cảm ơn dì!” Sách Thiếu Ly nói cảm ơn, dì này thật sự là người tốt!
Kéo khóa túi đồng phục ra, nguy rồi, không mang theo phiếu ăn, cánh tay Sách Thiếu Ly hơi run lên, “Dì ơi, cháu có thể trả tiền mặt không? Cháu quên mang phiếu ăn rồi…”
Thật xin lỗi, không thể, chắc chắn phải quẹt thẻ.” Dì cũng không có cách nào.
“Quẹt thẻ của mình đi.” Có người đứng sau lưng đưa một tấm thẻ qua.
“Ầy.” Sách Thiếu Ly nhìn lại, hóa ra là Phan Tử Di cạnh tranh vị trí ủy viên học tập, vừa rồi anh ấy còn nhường đường ở phòng học.
“Cảm ơn, nhưng không cần đâu, bạn của mình đang ăn cơm ở bên kia, mình đi tìm bọn họ…” Sách Thiếu Ly cảm thấy hơi xấu hổ.
“Không sao, dùng của mình đi.” Phan Tử Di không thèm để ý.
“Vậy… Được rồi.” Sách Thiếu Ly đành phải đồng ý.
Một thoáng im lặng, Sách Thiếu Ly cũng không biết phải làm thế nào để phá vỡ sự yên lặng này, anh ấy hoàn toàn không có kinh nghiệm về việc nên nói gì với con gái…
“Bạn học, quay về mình sẽ trả lại tiền cho cậu…” Sách Thiếu Ly nói lắp bắp.
“Cũng được, cậu không biết tên của mình sao?” Phan Tử Di hỏi lại.
“Ầy.” Sách Thiếu Ly không biết phải làm sao, sao lại hỏi đến điều này chứ, thật sự không thể hiểu được trọng điểm trong cuộc nói chuyện của con gái…
“Biết, Phan Tử Di.” Sách Thiếu Ly không biết cô ấy có ý gì, đành phải trả lời thật, dù sao cô ấy cũng đã giúp mình.
“Ừm! Cũng không tệ lắm, còn có thể biết tên của mình, cậu tên gì?” Xem ra Phan Tử Di cũng là người thích nói chuyện.
Sách Thiếu Ly.” Đây là tình huống gì thế? Anh ấy muốn ăn cơm, bình tĩnh, anh ấy phải bình tĩnh…
Sách Thiếu Ly cầm khay cơm, miễn cưỡng nở một nụ cười, “Nếu không, chúng ta ngồi xuống ăn cơm xong rồi nói?”
“Được, đi thôi, đi đâu ngồi?” Phan Tử Di lại không từ chối cùng ngồi ăn cơm.
Mình chỉ nói thế thôi, cậu lại tưởng thật hả?
Được rồi, chắc chắn là anh ấy không biết nói lời khách sáo, thế là Sách Thiếu Ly quyết định nói thêm một câu: “Mình thường ngồi ăn cơm chung với đám Tạ Lang, Đại Đầu.”
“Không sao, nhiều người cùng ăn cơm càng vui vẻ hơn, đi thôi, dẫn đường đi.” Phan Tử Di nhìn Sách Thiếu Ly.
“Điều này… Được rồi.” Sách Thiếu Ly đành phải dẫn cô ấy đến chỗ mà ba người đã hẹn trước.
“Sách Thiếu Ly, đã sớm nói rồi, chạy nhanh lên, bây giờ mới đến…” Đại Đầu vừa ăn vừa nói.
“Thật xin lỗi, mình đến muộn.” Sách Thiếu Ly trả lời.
“Ôi chao, đây không phải là ủy viên học tập sao?” Đại Đầu nhìn thấy Phan Tử Di đi theo phía sau Sách Thiếu Ly, lập tức chào hỏi thân thiện.
“Còn chưa phải, chào cậu, Đại Đầu.” Phan Tử Di cũng mỉm cười chào hỏi Đại Đầu.
“Chào cậu, chào cậu, yên tâm, cậu chắc chắn sẽ được!” Đại Đầu không hề keo kiệt sự cổ vũ của mình.
Cậu cứ tiếp tục đi, không phải vừa rồi cậu đi mua cơm gặp được Chương Tường cũng nói như vậy sao? Tạ Lang vừa ăn cơm, còn chưa lên tiếng, nhưng trong lòng đã sớm không còn cảm thấy ngạc nhiên với hành động này của Đại Đầu. Với cách giải thích của Đại Đầu thì điều này rất bình thường, bởi vì mỗi cô gái đều có thể là khách hàng tiềm năng của anh ấy, anh ấy đành phải vi phạm nguyên tắc mà lấy lòng bọn họ, dù sao cũng là cơm áo cha mẹ…
Vừa nghĩ tới đó, cả người Tạ Lang run lên, thật sự khiến người ta nghẹn lời…
Tạ Lang, cậu sao thế? Hình như sắc mặt không tốt lắm…” Sách Thiếu Ly do dự hỏi.
“Không sao, vừa rồi mình chạy quá nhanh…” Tạ Lang vội vàng che giấu.
“Hóa ra là như vậy…” Sách Thiếu Ly bình thường lại, đúng là không nên vận động mạnh trước khi ăn cơm! Anh ấy không thể phá vỡ ranh giới cuối cùng!
Tạ Lang cũng không biết bản thân chỉ thuận miệng nói một câu đã khiến Sách Thiếu Ly quyết tâm tuyệt đối không chạy đến nhà ăn, thế là anh tiếp tục yên lặng ăn cơm, trong lòng lẩm bẩm, ăn không nói, ngủ không nói, ngủ không nói, ăn không nói, ăn không nói, ngủ không nói…
“Mình có thể cùng ăn cơm trưa với các cậu ở đây không?” Phan Tử Di lập tức hỏi một câu.
“Đương nhiên được! Hoan nghênh, hoan nghênh.” Đại Đầu tỏ vẻ đồng ý.
Nhưng Tạ Lang và Sách Thiếu Ly đều không lên tiếng…
“Ầy…” Phan Tử Di do dự, điều này thật sự được chứ?
“Không sao, không sao, bọn họ luôn im lặng như thế, cứ ngồi đây ăn là được, không cần để ý đến bọn họ.” Bản tính gặp ai cũng như quen thuộc của Đại Đầu đã lộ ra rồi.
“Vậy thật sự làm phiền rồi…” Đã nói đến đây rồi, quay người rời đi sẽ rất xấu hổ, thế là Phan Tử Di quyết định ngồi xuống.