Phương Trình Thanh Xuân Chờ Giải

Chương 16: Thua cược?




“Reng reng reng…” Tiết thứ hai kết thúc.

Trong ánh mắt lưu luyến không rời của các học sinh, cô giáo Lâm nhanh chóng rời khỏi phòng học.

“Cô giáo xinh đẹp đi nhanh thật…” Đại Đầu nhìn cửa phòng học.

“Có lẽ cũng phải đến văn phòng để họp,” Tạ Lang nhún vai, “Giáo viên có rất nhiều cuộc họp khi khai giảng.”

“Vậy à, chẳng trách, có lẽ Giáo viên chủ nhiệm cũng thế.” Đại Đầu như có điều suy nghĩ.

“Ừm, có lẽ vậy.” Tạ Lang vừa nói vừa xoay bút, bút bắn lên không trung, lắc đuôi như rồng, bốn ngón tay linh hoạt…

Chiếc bút này xoay chuyển khiến người ta không kịp nhìn, Tạ Lang giật mình nhớ lại tình cảnh lúc trước bản thân học xoay bút, trời cao không phụ lòng người, cuối cùng anh đã luyện được ngón tay mềm mại.

“Ừm, các cậu nói muốn đánh cược gì đó trong thời gian nghỉ giữa giờ tiết trước mà?” Sách Thiếu Ly ngồi ở đằng sau hỏi.

“À, đúng rồi! Cậu không nói thì mình cũng sắp quên mất!” Đại Đầu vỗ đầu một cái.

“Đánh cược cái gì?” Tạ Lang vẫn đang xoay bút.

“Cược… cậu có thể lấy được phương thức liên lạc của tất cả con gái trong lớp chúng ta hay không, thế nào?” Đại Đầu cười bí ẩn.

“Có cái gì không dám?” Tạ Lang khẽ cười một tiếng.





Chẳng biết Tống Tử Nhiên đã xuất hiện ở cửa sổ từ lúc nào, bóng đen đột nhiên xuất hiện dọa Tạ Lang kêu to.

“Em muốn dọa chết anh à!” Tạ Lang sợ hãi vỗ ngực, “Anh còn tưởng là Giáo viên chủ nhiệm đó!”

“Nào có?” Tống Tử Nhiên nghịch ngợm thè lưỡi, “Là em gái Tử Nhiên xinh đẹp á!”

“Thôi đi,” Tạ Lang không khỏi đỡ trán, “Em đến đây có chuyện gì sao?”

“Không có gì, em đến siêu thị trường học, thuận đường đến gặp anh.” Tống Tử Nhiên tùy ý nói.

Siêu thị trường học không cùng hướng với tòa nhà dạy học của bọn họ. Đại Đầu không khỏi oán thầm, biểu hiện này của cô cũng quá rõ ràng rồi?

Hiển nhiên Tạ Lang cũng biết, “Em nói… Thật sự là tùy ý đến siêu thị trường sao?”

“Biết rõ, siêu thị Hoa Trung mà.” Tống Tử Nhiên nhăn mũi một cái.

“Em cũng đã biết tên rồi…” Tạ Lang nhỏ giọng nói thầm.

Anh Lang, anh nói cái gì đó?” Tống Tử Nhiên đột nhiên nằm nhoài ra, hai cánh tay đặt lên nhau, rất hứng thú nhìn Tạ Lang.

“Không có gì, không có gì…” Tạ Lang vội vàng xua tay, anh còn muốn đi xin phương thức liên lạc đây… Lại nói, thử thách này thật sự rất khó…

“Anh Lang, em cược anh thắng!” Tống Tử Nhiên nói.

“Cảm ơn, ôi chao, sao em biết?” Tạ Lang kịp phản ứng lại, không phải cô mới đến sao?

“Hì hì, vừa rồi em nghe được…” Tống Tử Nhiên nói xong cũng xoay người đi, “Anh rảnh thì đến nhà em chơi nhé!”

“Sẽ không…” Tạ Lang lập tức cảm thấy thật mất mặt, chắc chắn Tống Tử Nhiên sẽ cho rằng bản thân anh là một người giỏi yêu đương! Chỉ có điều, anh nghĩ như vậy thật sự không phải tốt lành gì…

Thôi, về sau anh lại giải thích vậy, vượt qua ải này trước rồi nói, hừ, anh mà thắng sẽ đổi cách chơi… Tạ Lang suy nghĩ trong lòng.

“Người yêu của cậu à? Nhanh bắt đầu đi!” Đại Đầu thúc giục.

“Người yêu đâu ra? Đừng nói mò…” Tạ Lang im lặng khó thở.

“Là đây này, nhanh lên đi!” Đại Đầu mặc kệ, chăm chú chuẩn bị cho vụ cá cược.

“Người yêu của cậu à? Cũng rất xinh đẹp.” Lộ Gia Hào tỏ vẻ sợ ngây người.

“Không phải! Mình không có người yêu!” Tạ Lang vội vàng giải thích.

“Vậy cô ấy là ai? Còn đặc biệt đến gặp cậu? Không phải bạn gái?” Lộ Gia Hào tỏ vẻ không tin.

“…” Tạ Lang không biết phải nói gì, cũng không thể nói Tống Tử Nhiên thích anh, như vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt với cô…

“Chính là người yêu của cậu ấy! Mình làm chứng!” Đại Đầu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Sau buổi tự học tối qua, Tạ Lang còn đến nhà cô ấy gặp cha mẹ đó!”

“Trời ạ!” Lộ Gia Hào và đám con trai xung quanh sợ ngây người, “Giỏi… đến mức như vậy?”

“Cậu cũng phải khiêm tốn chút, một khi bị Giáo viên chủ nhiệm biết được, sẽ khuyên cậu chia tay đó!” Xem ra Lộ Gia Hào đã tin tưởng quan hệ của Tạ Lang và Tống Tử Nhiên là người yêu rồi.

“Đúng vậy.” Xung quanh là tiếng đồng ý.

“…” Tạ Lang che mặt, nên giải thích như thế nào đây? A a a a a, ai có thể nói cho anh biết không?

Trong lòng Tạ Lang có suy nghĩ, “Mình là họ hàng đời thứ tám của cô ấy, cô ấy là đời thứ chín,” Tạ Lang cũng đang tự nhủ trong lòng, “Đúng, không sai, mình là anh của cô ấy!” Xem đi, ngay cả anh cũng không thể không tin…

“Ồ, vậy à…” Đám con trai xung quanh bình thường lại, dù sao trừ khi đầu óc ai đó xảy ra vấn đề mới dám yêu sớm trong Hoa Trung, đây không phải là từ bỏ tương lai tốt đẹp sao?

“Nhanh bắt đầu đi!” Đại Đầu đã không thể chờ đợi thêm nữa.

“Được rồi! Làm thì làm!” Tạ Lang hung dữ liếc Đại Đầu một cái, nếu không phải Đại Đầu nói mò thì sẽ xuất hiện tình cảnh bi thảm như vậy sao?

Đại Đầu giả vờ như không nhìn thấy, nâng bút viết lên tờ giấy trắng “Tên, số điện thoại”, trên cùng còn thêm một câu “Quản lý lớp yêu cầu điền”.

“Ầy, cầm lấy, đi đi!” Đại Đầu đưa tờ giấy trắng cho Tạ Lang.

Tạ Lang nắm thật chặt, “Hừ, xem cuộc chiến đẫm máu của mình đây, chờ mình thắng lợi trở về!”

“Cố lên!” Sách Thiếu Ly cùng Lộ Gia Hào và đám con trai vỗ tay, Đại Đầu chỉ cười không nói, lần này có trò hay để xem rồi.

Sau năm phút, Tạ Lang quay về chỗ ngồi.

Mấy tên con trai khác cũng ngồi ở chỗ của mình thò đầu qua nhìn, không biết anh chàng đẹp trai nhất lớp có thể lấy số điện thoại của “Mười tám vị La Hán” trong lớp lên tờ giấy trắng này không?