Phương Trình Thanh Xuân Chờ Giải

Chương 10: Uống trà




“Đến rồi, nhanh thật.” Tống Tử Nhiên than thở, cô còn chưa trò chuyện được với anh Lang đâu!

“Nhanh vào đi.” Tống Tử Uyên đẩy cánh cửa sắt có vết rỉ sét.

“Cánh cửa này cũng không thay sao?” Tạ Lang hoảng sợ.

“Cha em siêu thích đồ vật cổ xưa, nói cái gì mà, có cảm giác tang thương của lịch sử?” Tống Tử Nhiên mỉm cười trêu ghẹo, “Rõ ràng là già rồi, không thích thử thứ mới, hì hì.”

“Ai già?” Cha của Tống Tử Nhiên đứng ở cửa nhà chính.

Tạ Lang ngẩng đầu nhìn về phía trước, chú Tống đã ở độ tuổi trung niên, dáng người lại vẫn gầy gò như thanh niên tuổi đôi mươi, xem ra chú Tống chăm sóc bản thân rất tốt.

“Cháu chào chú Tống.” Tạ Lang vội vàng chào hỏi.

“Ha ha ha ha, được, Tiểu Lang, mấy năm không gặp, cháu càng ngày càng trưởng thành rồi.” Chú Tống thân thiết cười nói.

“Chú quá khen rồi, trưởng thành thì cháu không dám nhận, ngược lại phong thái của chú Tống năm đó không giảm chút nào.”

“Chú thích nghe lời này, không giống con gái của chú, còn nói chú già rồi!” Chú Tống cười nói, nhưng sự cưng chiều giữa hàng lông mày lại không giảm chút nào.

“Cha, con chỉ tùy tiện nói một chút…” Tống Tử Nhiên mím môi nhỏ, không vui.

“Hắc hắc.” Tống Tử Uyên đứng bên cạnh cười trộm.

“Cha, chiều nay anh trai không hề giúp con xách vali, xem đi, tay của con bị hằn đến có dấu vết bầm tím rồi.” Tống Tử Nhiên đảo mắt, nghĩ cách chỉnh anh trai.

Chiêu này thật sự hiệu quả, lúc này sắc mặt chú Tống trở nên nghiêm khắc, “Tống Tử Uyên, đã xảy ra chuyện gì?”

Có phần không ổn, Tống Tử Uyên nghĩ thầm, chỉ có lúc anh ấy làm sai chuyện gì, cha mới gọi cả tên lẫn họ của anh ấy…

“Cha, con có giúp em gái xách cả đoạn đường mà, oan uổng.” Tống Tử Uyên lập tức giải thích.

“Ừm, vậy là tốt rồi.” Chú Tống phát hiện Tống Tử Nhiên đang nói dối, vì vậy cũng không tiếp tục tra hỏi nữa.

“Rõ ràng em gái vu oan cho con, cha, sao cha không nói em ấy chứ?” Tống Tử Uyên không vui.

“Con là anh trai, ăn cơm nhiều hơn con bé mấy năm, nhường nhịn con bé một chút, con chỉ có một đứa em gái thôi!” Chú Tống cười nói.

“Em gái…” Tống Tử Uyên chẳng biết làm sao, nhìn em gái một cái, Tống Tử Nhiên đang thè lưỡi với anh ấy.

“Đương nhiên rồi, cha chỉ có một đứa con gái ngàn vàng này thôi, không thương con bé thì thương ai?” Chú Tống mỉm cười.

“Đây mới là lời thật lòng của cha đó!” Trong lòng Tạ Lang và Tống Tử Uyên đều thốt ra câu này.

Công lý ở đâu? Luật pháp ở đâu? Từ xưa đều là thích con trai, sao cha già truyền thống lại không bình thường như thế chứ? Thiên vị em gái như vậy?

Em gái còn đang làm mặt quỷ với anh ấy, thôi, cam chịu số phận đi, Tống Tử Uyên nghĩ thầm.

“Đừng đứng bên ngoài làm gì, vào đi.” Chú Tống vội vàng gọi Tạ Lang đi vào.

Đi vào nhà chính, Tạ Lang như xuyên về thời cổ đại, căn phòng trước mặt vẫn được trang trí như trong ký ức.

Ở trong đó, thứ khiến Tạ Lang nhớ nhất là một chiếc ghế, một chiếc ghế Thái sư.

Lúc trước, Tống Tử Uyên là “cư dân thường trú” ở trên đó…

Đến uống trà đi.” Chú Tống đã chuẩn bị trong bộ dụng cụ trà, động tác pha trà như mây bay nước chảy, Tạ Lang thầm khen ngợi trong lòng.

Uổng trà, thưởng trà, đây hoàn toàn là hai cảnh giới khác biệt, nhưng từ nhỏ Tạ Lang đã được ông nội chỉ dẫn, cũng hiểu một chút.

“Đến đây.” Chú Tống dùng khay đưa tới một ly trà.

“Vâng.” Tạ Lang đưa tay ra nhận lấy, trà còn đang bốc lên hơi nóng.

Thật nóng, Tạ Lang nghĩ thầm, anh ngẩng đầu lên nhìn khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt của chú Tống, ông đã bắt đầu uống trà trong tay…

Điều này… Trong đầu Tạ Lang chợt nhớ tới ông nội đã qua đời từng nói, trà nóng đồ uống nóng, bí quyết nằm ở đầu lưỡi.

Tạ Lang cũng không do dự, uống một ngụm.

Hai anh em Tống gia ngồi bên cạnh đã sợ ngây người, điều này cũng được sao? Trà này nóng hơn chín mươi độ C đó?! Cứ uống như vậy à?

“Trà ngon!” Tạ Lang mở miệng khen ngợi.

Nhìn dáng vẻ này, Tạ Lang cũng không hề khó chịu. Hai anh em Tống gia thở dài một hơi, Tống Tử Nhiên cũng vỗ ngực, giỏi quá đi mất! Được cha mời uống trà nóng lại không có việc gì!

“Tiểu Lang, cháu có biết đây là loại trà nào không?” Chú Tống cười hỏi.

Lần này không ổn rồi, Tống Tử Uyên nghĩ thầm, trà của cha cũng không dễ uống như vậy, lúc trước có khách đến nhà chơi, cha đều lấy trà thử khách, nếu dám uống lúc còn nóng, vậy qua ải thứ nhất, nhưng quan trọng nhất là hiểu trà, đây là ải thứ hai, qua hai ải này, cha mới bằng lòng đãi khách, nếu không sẽ mời ra ngoài. Ai bảo trời sinh cha đã thích yên tĩnh, không muốn gặp khách chứ?

Tống Tử Nhiên ngồi bên cạnh cũng rất ngạc nhiên, sao tài thưởng trà của anh Lang có thể so sánh với cha được chứ? Trà nóng như vậy, anh Lang có thể uống xong cũng khá tốt rồi, ai biết được là loại trà gì? Đây không phải tra tấn người ta sao?

Ngay lúc hai anh em đang tự suy nghĩ, Tạ Lang đã mở miệng: “Đây là Long Tĩnh Tây Hồ, hơn nữa còn là trà Minh Tiền, chú Tống, chú khách sáo rồi.”

“Ồ? Vậy là sao? Vì sao là Long Tĩnh Tây Hồ, chứ không phải trà Long Tĩnh lớn lên ở nơi khác?” Chú Tống nhướn mày, hỏi kĩ càng, trong giọng nói xen lẫn chút nghiêm nghị.

“Ừm, đúng là như vậy, Chiết Giang cũng có trà Long Tĩnh, nhưng hương vị của Long Tĩnh Chiết Giang không thể so sánh với Long Tĩnh Tây Hồ được.” Tạ Lang trả lời.

“Cháu nói kỹ chút đi.” Trong mắt chú Tống lướt qua vẻ ngạc nhiên.

“Cháu nhìn lá trà chưa pha trong bát trên bàn, hình dáng phẳng có màu xanh nhạt, như một bát đinh, hương thơm lan tỏa, màu sắc như gạo lức,” Tạ Lang hơi khựng lại, “Huống hồ, nhiệt độ của nước trà khoảng tám mươi lăm độ C, đây là nhiệt độ tốt nhất để pha trà Long Tĩnh, chú Tống không thể lãng phí trà ngon chứ?”

“Tốt, rất tốt, cực kì tốt,” Chú Tống kích động giơ tay lên, “Chú đã sớm nghe nói, cháu đi theo ông Tạ học tập cách thưởng trà hơn mười năm, chắc hẳn trình độ không kém, dù sao ông nội cháu cũng là Đại sư trà đạo số một, bây giờ thử một lần, đúng là như vậy, bội phục, bội phục.”

“Chú quá khen rồi, cháu còn chưa học được mặt ngoài của ông nội, để chú Tống chê cười rồi.” Tạ Lang bình tĩnh chắp tay nói.

Hai anh em Tống gia đã hóa đá, đây là lần đầu tiên cha bàn luận nhiều về phương diện trà đạo với người ngoài như vậy…

“Trình độ của cháu xứng với lời khen này.” Chú Tống rất vui vẻ.

“Cháu có biết vì sao chú lại lấy Long Tĩnh Minh Tiền để thử cháu không?” Chú Tống hỏi.

“Vì sao?” Tạ Lang thật sự không hiểu, lấy trà Long Tĩnh Tây Hồ đãi khách, có phải quá hào phóng rồi không? Huống hồ còn là Long Tĩnh Minh Tiền…

“Cha của cháu đã sớm nói trước với chú, muốn chú giúp đỡ chăm sóc cháu, chú cũng phải biết cháu có đáng giá để chú tốn thời gian hay không.”

“Điều này… Chỉ mong cháu xứng đáng.” Trong lòng Tạ Lang đã tràn ngập sự ngạc nhiên, cha lại nhờ chú Tống chăm sóc anh? Chú Tống là người rất không thích xã giao…

“Ừm, trước mắt, cháu thật sự xứng đáng.” Chú Tống trầm ngâm một lúc, thản nhiên nói.

Nhưng dù có thế nào, Tạ Lang vẫn bị việc chú Tống mạnh tay lấy Long Tĩnh Tây Hồ ra thử anh làm cho hoảng sợ rồi.