"Huyền Tịch, ngươi rốt cuộc đến nơi này làm cái gì a?"
Trên đỉnh thiên nhai, hai nam tử đón gió mà đứng, một thân tử y tôn quý, một thân hồng y rực lửa, vô cùng nổi bật.
Tuyết Phong Trần cũng không hiểu sao, mấy ngày nay hắn giống như tìm cái gì đó. Hỏi nữ nhân hắn ôm đâu, hắn cũng không trả lời. Hỏi Dạ Ảnh đâu, hắn cũng không trả lời. Hắn đi theo hắn cũng đã mười ngày rồi a. Hôm nay hắn lại đứng đây, không nhúc nhích.
Huyền Tịch rũ mắt, trên tay hắn, Tịnh hồn liên vẫn đang nở rộ, trên bàn tay hắn xoay tròn, óng ánh trong suốt, tựa như một viên kim cương xinh đẹp.
Vẫn không cảm nhận được.
Người này bí mật đúng là không ít, đến loại ấn ký này cũng có cách che giấu.
Hắn thu Tịnh Hồn liên lại, hai tay phụ sau lưng, đón gió mà đứng, không nói một lời.
Tuyết Phong Trần đứng sau hắn xuy một tiếng nhàm chán. Nhưng hắn cũng không bỏ đi, mà ngồi ngay bên cạnh.
Biết làm sao? Ai bảo hắn cược thua, phải đi theo Huyền Tịch đúng một trăm ngày chứ?
Lúc này, Huyền Tịch đột nhiên cảm ứng được Truy tung ký của hắn. Cách nơi này không quá một trăm dặm.
Hắn không nói một lời, thân ảnh lập tức tại chỗ biến mất.
"Uy, Huyền Tịch, ta tu vi là bị giới hạn, ngươi không thể đi chậm một chút sao!"
Tuyết Phong Trần thấy hắn rời đi, oán một câu, sao đó cũng nhanh chóng đuổi theo.
May mắn hắn có một ít phi hành thần khí, nếu không đã sớm bị Huyền Tịch bỏ lại ngàn dặm.
- ------
Lam Nguyệt vừa rời khỏi không gian, lập tức theo Quân Vô Nhai chỉ dẫn đem ấn ký che giấu lại.
Nàng động tác nhanh chóng, đem Thần lực dẫn đến chỗ ấn ký, vây lại chặt chẽ.
Xong hết thải, Lam Nguyệt tụ linh khí lại, trên lưng nàng Cửu Linh Hàn Dực trải dài, nàng phải nhanh chóng rời khỏi nơi này, không tiếc dùng Cửu Linh Hàn Dực.
Mặc dù đã che giấu, nhưng nàng vẫn sợ, một chút thời gian ngắn vừa rồi cũng đủ cho Huyền Tịch tìm đến. Đối với người dùng truy tung ký trên người mình, Lam Nguyệt đều sẽ không có hảo cảm.
Lam Nguyệt quả thực đoán không sai. Nàng vừa rời đi, Huyền Tịch liền xuất hiện đúng tại vị trí nàng đứng.
Hắn nhìn xung quanh trống rỗng, khẽ nhíu mày.
Liên hệ lại biến mất.
Khí tức vẫn còn, hẳn là vừa rời đi.
Hắn cũng chỉ dừng lại một chút, sau đó lại hướng theo hướng Lam Nguyệt rời đi mà truy.
Cứ thế, hai người một lần giáp mặt cũng không có, ta trốn ngươi truy gần nửa canh giờ.
Lam Nguyệt dùng toàn bộ sức lực vào việc chạy trốn, cũng không rảnh che giấu khí tức bản thân. Vẫn để Huyền Tịch đúng hướng đuổi theo.
Nàng mấy lần muốn đánh lạc hướng, nhưng vô dụng. Hắn hoàn toanf không mắc lừa.
Về Huyền Tịch, hắn đại khái cũng không ngờ đến, có một ngày hắn sẽ gặp một nha đầu khó bắt giữ như vậy. Hắn dĩ nhiên đi theo gần nửa canh giờ vẫn chưa thấy được góc áo của nàng.
Bí cảnh sắp mở, nếu không bắt giữ, hắn sợ lúc ra ngoài còn khó tìm nàng hơn.
Huyền Tịch không nói một lời, ngón tay thon dài vẽ trên không trung. Một đạo tử quang bay ra, hướng phía trước bay đến.
Lam Nguyệt cũng thực sự sắp không chịu nổi rồi. Nàng tất cả cách đều sử dụng, gần như đem toàn bộ kỹ năng triễn khai một lần, vẫn không cắt đuôi được hắn.
Cửu Linh Hàn Dực đều sắp không duy trì nổi. Nàng cũng chỉ có thể dừng lại.
Chỉ là lúc nàng dừng lại, một đạo tử quang bay đến, hóa thành dây đem nàng trói lại.
Lam Nguyệt:???!!??!
Nàng trực tiếp ngốc, nàng liền dễ dàng bị bắt như vậy? Liền đơn giản như vậy?
Hắn từ đầu đều là trêu nàng sao?
Lam Nguyệt còn đang ngây người, Huyền Tịch đã từ trên không rơi xuống, hắn đứng trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống. Gương mặt như cũ bị sương mù mông lung
"Còn chạy sao?"
Lam Nguyệt: "..."
Ta nên trả lời ngươi thế nào?
Ánh mắt nàng thay đổi, lạnh lùng nhìn hắn, cười lạnh.
"Chạy? Ha, Huyền Tịch, ta không biết thân phận ngươi là gì, nhưng ta biết tuyệt đối không tầm thường. Ta chưa từng chọc ngươi, Băng Tuyệt là ngươi cho ta, truyền thừa cũng là chính ngươi nói không cần, hiện tại ngươi bám lấy không buông là có ý gì."
"Bám lấy không buông?"
Huyền Tịch nghe nàng nói, tựa hồ sửng sốt hỏi lại.
"Không phải sao? Ngươi đuổi theo ta lâu như vậy, còn không phải vì chuyện này?"
"Không phải."
"Hả?"
Nghe hắn trả lời Lam Nguyệt sửng sốt một chút. Nàng còn đang định mắng một lần nữa, không nghĩ hắn liền nói không phải.
Lam Nguyệt cũng không nhìn đến, sắc mặt Huyền Tịch so trước đó đã kém hơn một chút. Nếu không phải hắn dùng chướng nhãn pháp, sợ là đã bị Lam Nguyệt phát hiện.
Vốn dĩ hắn lúc đầu gương mặt đã trắng bệch, lúc này càng thêm trắng.
Hắn mặc dù không bị pháp tắc trong bí cảnh áp chế nhưng vẫn chịu thiên địa quy tắc áp chế, bản thân lại mang thương cũ, tu vi Hóa Thần không đủ để hắn áp chế vết thương. Lại thêm người Thượng giới xuống hạ giới tất bị Thiên đạo chú ý. Lúc trước tạo Huyết chú truy tung ký đã vi phạm, vừa rồi lại dùng khổng tiên trác vốn không nên xuất hiện ở Đại lục này. Hắn hiện tại đừng nói lại đuổi theo Lam Nguyệt, sợ là một chút pháp lực cũng không dùng được.
Lam Nguyệt nghe hắn nói, kinh hỷ:
"Không đòi hai thứ đó liền tốt, dễ nói chuyện a. Đến, cởi trói cho ta, ta tuyệt đối không chạy a!"
Huyền Tịch nhìn nàng một cái, môi đỏ hơi mở, không nói lời nào, nhưng ánh mắt kia rõ ràng chính là không tín nhiệm!
"Đại Thần, ta thực sự sẽ không chạy a! Lam Nguyệt ta xin thề, nếu ta lại chạy trốn, ta liền tùy ý bị ngươi xử lí."
Thế giới này, lời thề đều được khế ước, một khi trái lời thề, Thiên đạo giáng xuống lôi điện, hồn phi phách tán cũng không phải không có.
Huyền Tịch hơi nhíu mày, nhưng hắn cũng không nói gì, đem khổng tiên trác thu về.
Lam Nguyệt từ dưới đất ngồi dậy, đến cạnh Huyền Tịch, cười hỏi.
"Vậy, Đại Thần, ngươi đuổi theo ta lâu như vậy, rốt cuộc là vì cái gì a?"
Nhìn gương mặt gần ngay trước mắt, ánh mắt đen láy của Huyền Tịch chợt lóe lên ánh sáng tím. Hắn mở miệng, thanh âm trầm thấp dễ nghe, từng chữ truyền vào tai Lam Nguyệt:
"Ta từng nói, ngươi phải theo ta trở về. Ta cứu ngươi nhiều lần, ngươi cũng nên báo đáp rồi."
Nàng cũng không có gì đáng để hắn đuổi theo lâu như vậy a! Không phải bảo ta lấy thân báo đáp chứ!!??