Đợi khi Dung Tuyết tỉnh lại, mọi thứ đã không thể cứu vãn. Phượng Lâm Thiên tiêu hao quá nhiều linh lực, lại bị tước bỏ huyết mạch, hiện tại đã như ngọn đèn trước gió. Nàng cũng không nhìn Cửu Nguyên bên cạnh, tựa như cái xác không hồn đỡ Phượng Lâm Thiên lên, muốn đưa hắn về Huyền Linh đại lục.
"Hạo Thiên, chúng ta về nhà đi."
Cửu Nguyên nhìn nàng như vậy, trong lòng chợt đau nhói. Hắn ngăn lại Dung Tuyết, nói:
"Tuyết Nhi, ta có chuyện này muốn nói với nàng... vừa rồi bắt mạch, ta phát hiện..."
Dung Tuyết nghe hắn nói, từ từ lấy lại tinh thần, đồng tử rố cuộc có tiêu cự.
"Thật... thật sao ?"
Nàng có hài tử rồi, có con của hai người. thật không ngờ đến nàng cũng không phát giác được sự tồn tại của đứa bé. Trên người nàng, đang mang một sinh mệnh sao ?
"Nhưng hài tử không thể được sinh ra lúc này."
Cửu Nguyên chậm rãi nói. Hắn nhìn chằm chằm bụng Dung Tuyết, nhìn nàng cùng nam nhân khác có hài tử, tư vị thật sự không dễ chịu chút nào.
"Liên kết sinh mệnh vừa đứt, hiện tại nếu đứa trẻ này ra đời, sợ là sẽ bị phát giác. Chí ít cũng phải bốn năm nữa."
Sắc mặt Dung Tuyết tái nhợt, nàng không muốn bỏ đứa bé, nhưng Hạo Thiên đánh đổi quá nhiều mới có thể giúp nàng xoá bỏ liên kết với sinh mệnh thạch. Nếu sinh đứa bé ra khiến cho mọi nỗ lực của hắn vô hiệu, vậy nàng...
"Ta... ta sẽ bỏ đứa bé."
Cửu Nguyên nhìn bộ dạng đau lòng của nàng, thở dài. Có trách cũng chỉ tránh hắn quá yêu nàng, thật sự không thể nhìn nàng rơi lệ được.
"Không cần phải bỏ đứa bé, ta có thể giúp nàng phong ấn bào thai này bốn năm. Bốn năm sau, phong ấn tự phá, nó sẽ tiếp tục phát triển bình thường."
Dung Tuyết nghe lời này, kinh ngạc lẫn vui mừng dò hỏi.
"Thật, thật sao ? Cửu Nguyên, huynh không gạt ta chứ ?"
Cửu Nguyên nhìn hy vọng cùng tin tưởng trong mắt nàng, trong lòng lại có chút ấm áp.
"Tất nhiên là được, nhưng mà ta có một yêu cầu. Tuyết Nhi, ta có thể làm cha nuôi của nó không ?"
Dung Tuyết cười, nàng lau đi nước mắt, gật đầu thật mạnh:
"Đương nhiên, huynh là bằng hữu tốt nhất của ta !"
Cửu Nguyên mỉm cười, trong lòng lại khổ sở. Đúng vậy, cũng chỉ dừng lại ở bằng hữu tốt nhất mà thôi...
_____
Sau khi Cửu Nguyên giúp Dung Tuyết phong ấn bào thai bốn năm, Dung Tuyết cũng tìm thấy Thiếu Ninh. Tu vi của nàng đã bị Lạp Kha phế, tứ cũng bị cắt đứt. Dung Tuyết giúp nàng nối lại gân tay gân chân, phục chế đan điền, giúp nàng tu luyện lại từ đầu. Sau đó, nàng liền từ biệt Cửu Nguyên, mang theo Phượng Lâm Thiên vẫn đang mê mang bất tỉnh và Thiếu Ninh tu vi mất sạch quay về.
Sau khi Phượng Lâm Thiên tỉnh lại, tính cách cũng thay đổi không ít, hắn trở nên trầm mặc, không thích cười nói trêu đùa như trước. Lại nói, mấy ai từ đỉnh cao rơi xuống mà có thể tươi cười vui vẻ đón nhận được đây ? Cho dù đó chính là lựa chọn của hắn.
Chỉ khi Dung Tuyết báo với hắn chuyện nàng mang thai, tâm trạng của Phượng Lâm Thiên mới tốt lên một chút, nhưng cũng chỉ là một chút mà thôi.
Từ đó về sau, Dung Tuyết đã không còn thấy được nụ cười rạng rỡ của người nàng yêu nữa.
Nàng hy vọng, mỗi vết thương của hắn đều có thể chữa lành bằng thời gian.
____
Sau khi quay lại, Dung Tuyết mới biết được sau khi nàng đi Trung Châu, Long Vân Ngạo đã phong nàng thành Quân chúa, hiệu là Phù Dung.
Công thần của Hoàng gia, vinh quang vô hạn.
Người đời chỉ biết đến Phù Dung quận chúa của Đông Nhạc quốc, phu nhân của Phượng tướng quân, lại có mấy ai biết đến Dung Tuyết chính là tên nàng.
Dung Tuyết cũng không để ý, cái tên này đem đến quá nhiều rắc rối. Từ nay liền không còn Dung Tuyết nữa, chỉ có Phù Dung quận chúa của Đông Nhạc quốc, thê tử của Phượng tướng quân Phượng Lâm Thiên.
Vốn nghĩ có thể bên nhau một đời an nhiên, lại không thể ngờ được năm năm sau, ngày mà nàng hân hoan đón chờ nữ nhi đầu lòng ra đời, cũng là ngày hai chữ phản bội in sâu vào ký ức.
Dung Tuyết lâm bồn ngày đó, ma khí lượn lờ khắp nơi. Cây cối trong trăm dặm xung quanh Tướng quân phủ đều đồng loạt bị ma khí ăn mòn mà khô héo. Thần lực của Dung Tuyết thuộc dạng sinh mệnh thần lực, mang sức sống vô cùng vô tận. Dung Tuyết dùng hết tu vi một đời toàn bộ phong ấn ma huyết mạch trong người hài tử, thanh tẩy Ma khí trăm dặm quanh phù đồng thời phục sinh lại toàn bộ cây cối đã khô héo.
Vừa sinh xong, lại đột ngột mất hết tu vi, Dung Tuyết yếu ớt hơn bao giờ hết. May mà Phượng Lâm Thiên luôn túc trực bên cạnh hộ pháp. Ma khí trên người hài tử biến mất, lúc này lại sinh ra một loại sắc thái khác. Buổi tối hôm đó, ánh trăng tỏa ra ánh sáng màu xanh lam vô cùng đẹp mắt.
Phượng Lâm Thiên nhìn ánh trăng xanh ngoài trời, lại nhìn hài tử, nói.
"Đêm nay nó ra đời, lại xuất hiện ánh trăng xanh hiếm có, cứ đặt tên nó là Phượng Lam Nguyệt đi. Nàng thấy thế nào ?"
Dung Tuyết nằm trên giường, nhìn hắn âu yếm ôm hài tử trên tay, khẽ mỉm cười.
"Lam Nguyệt sao, màu xanh lam, ta rất thích."
_____
Phong Mị Nhi đã quay lại, bộ dạng nàng vô cùng thê thảm, tựa hồ mấy năm nay trải qua không hề dễ dàng, hơn nữa còn dẫn theo một bé gái năm sáu tuổi.
"Xin lỗi huynh, Hạo Thiên. Ta, ta thực sự không thể chống đỡ nổi nữa mới quay trở về tìm huynh. Uyển Nhi dù gì cũng là cốt nhục của huynh, ta không còn cách nào khác, huhu..."
"Ngươi, ngươi nói cái gì ?"
Phượng Lâm Thiên kinh ngạc, nhưng hắn còn chưa kịp lên tiếng thì phía sau đã vang lên một thanh âm. Dung Tuyết vừa từ trong phòng đi ra, nghe thấy lời này, sắc mặt tái nhợt. Nàng vừa sinh xong không lâu, tu vi lại mất hết, tĩnh dưỡng đến nay cơ thể vẫn còn rất suy yếu. Thấy nàng sắp ngã, Thiếu Ninh từ phía sau vội đỡ lấy nàng. Phượng Lâm Thiên cũng vội đi đến.
"Chủ tử..."
"Hạo Thiên, chàng nói gì đi chứ ? Mọi chuyện chỉ là giả, có đúng không ?"
Dung Tuyết đẩy Thiếu Ninh ra, bám lấy áo Phượng Lâm Thiên hỏi. Phượng Lâm Thiên trầm mặc, thật sự đến giờ hắn vẫn chưa xác định được, đêm đó hắn và Phong Mị Nhi có xảy ra chuyện gì không.
"Ta..."
"Tỷ tỷ, xin lỗi, lần đó bọn ta quá chén, nên mới... tỷ tỷ muốn đánh muốn giết ta cũng được ! Nhưng hài tử vô tội."
Phong Mị Nhi lại lên tiếng, nàng bộ dạng tội lỗi, sau đó quỳ xuống dập đầu.
"Nương ! Không được ức hiếp nương của ta ! Huhuhu..."
Tiểu hài tử vội ôm lấy Phong Mị Nhi khóc lớn.
"Mị Nhi, nàng..."
"Tuyết Nhi, nàng xem đứa trẻ này thật giống nàng..."
Phượng Lâm Thiên vừa muốn nói, lại bị cắt ngang. Cửu Nguyên cười ha hả, từ trong phòng bước ra, lại nhìn thấy không khí căng thẳng, không khỏi dừng lại, thu hồi tươi cười.
"...có chuyện gì sao ?"
Phượng Lâm Thiên nhìn thấy tên này, cơn giận trong lòng lại bốc lên. Mấy năm nay, tên này lúc nào cũng xuất hiện, hơn nữa Dung Tuyết lại luôn rất quan tâm hắn, hai người còn vô cùng thân thiết ! Đôi lúc còn ở riêng với nhau. Hắn lạnh lùng nhìn Cửu Nguyên, lên tiếng.
"Đây là chuyện nhà của ta ! Ngươi hỏi làm gì !?"
"Chàng hung dữ với huynh ấy như vậy làm gì ! Phượng Lâm Thiên, chàng trả lời ta ! Lời Phong Mị Nhi nói là thật sao !"
"Nàng đây là bảo vệ hắn ta ? Rốt cuộc ta là phu quân nàng hay hắn là phu quân nàng hả !"
Phượng Lâm Thiên nghe nàng bảo vệ Cửu Nguyên, trong lòng càng thêm lửa giận, lớn giọng quát.
Dung Tuyết sững sờ, nàng tức giận, một bạt tay đánh thẳng vào mặt Phượng Lâm Thiên.
Phượng Lâm Thiên ngây người, thê tử của hắn vì người ngoài đánh hắn ?
Phượng Lâm Thiên nổi giận, bắt đầu ăn nói hàm hồ.
"Đúng ! Là con của ta ! Nàng hài lòng rồi chứ ! Hôm nay ta sẽ đưa mẹ con họ vào phủ !"
Phượng Lâm Thiên nói xong, cũng không để ý sắc mặt Dung Tuyết như thế nào, xoay người rời đi.
Cửu Nguyên nhìn một màn này, nhíu mày.
Dung Tuyết nghe lời này, không chịu nổi nữa, ngất đi. Thiếu Ninh và Cửu Nguyên vội vàng lo lắng cho Dung Tuyết, không ai chú ý đến, khóe môi Phong Mị Nhi khẽ cong lên, nở một nụ cười tàn nhẫn.
______
Phượng Lâm Thiên vào cung, nhận được lời khuyên từ Long Vân Ngạo, cuối cùng cũng quay về giải thích rõ ràng với Dung Tuyết.
Dung Tuyết lúc đâif còn không chịu gặp hắn, lại có Cửu Nguyên ở bên ngoài. Phượng Lâm Thiên không còn cách nào khắc liền dùng phép khích tướng, cuối cùng cũng được cho vào. Dung Tuyết nghe xong lời giải thích cùng nghi ngờ của hắn, cũng chấp nhận việc hắn làm. Phong Mị Nhi dẫn theo hài tử của cô ấy vào phủ.
Phong Mị Nhi nhờ Phượng Lâm Thiên đặt tên cho nữ nhi từ trên trời rơi xuống này. Hắn nhớ lúc đó Phong Mị Nhi gọi nàng là Uyển Nhi, liền tùy tiện dựa theo tên nữ nhi hắn đặt cái tên Phượng Lam Uyển.
Phong Mị Nhi thành công vào phủ. Chỉ là Dung Tuyết và Phượng Lâm Thiên đều không ngờ được, quyết định này của bọn họ lại mang đến kết cục không thể vãn hồi.
Từ lúc Phong Mị Nhi vào phủ, quan hệ của Phượng Lâm Thiên và Dung Tuyết ngày càng xa cách. Không hiểu sau, số lần cãi nhâu của bọn họ ngày càng nhiều hơn. Cũng chỉ trước mặt Tiểu Lam Nguyệt, mới có không khí hoà thuận.
Tình trạng ngày càng tệ, mãi cho đến ngày hôm đó, Dung Tuyết tận mắt nhìn thấy Phong Mị Nhi và Phượng Lâm Thiên ngủ cùng nhau, tâm triệt để chết lặng, tâm lí bị phản bội bao phủ lí trí nàng.
Phượng Lâm Thiên không biết phải giải thích ra sau, càng không hiểu tại sao hắn lại ngủ cùng Phong Mị Nhi. Tình cảnh đó lại khiến hắm lựa chọn cách ngu ngốc nhất, giam lỏng Dung Tuyết.
Dung Tuyết hiện tại đã không còn Thần lực, tu vi cũng không còn, nàng hoàn toàn bất lực mà bị hắn giam giữ.
Giam cầm sáu tháng, cuối cùng, cái ngày định mệnh đó cũng đến. Nhân lúc Phượng Lâm Thiên ra ngoài, Thiếu Ninh giải cứu nàng. Dung Tuyết dẫn theo Tiểu Lam Nguyệt chưa tròn năm tuổi bỏ trốn.
Phượng Lâm Thiên đang ở trong cung, được mật báo liền dẫn người đuổi theo, dồn nàng đến vách núi. Dung Tuyết bỏ lại Tiểu Lam Nguyệt, gieo mình xuống vực.
Phượng Lâm Thiên sợ hãi tràn ngập, xuống đáy vực tìm kiếm. Rốt cuộc tìm được Dung Tuyết bị thương nặng, hai mắt lại bị cắt trúng mà bị thương.
Tiểu Lam Nguyệt bị hắn xóa hết ký ức, Dung Tuyết giữ được tính mạng, nhưng hai mắt đã mù, bị giam lỏng trong Thính Tuyết Viện, đến Phong Mị Nhi cũng không hề hay biết. Phượng Lâm Thiên mỗi ngày đều đến, nhưng lại chưa từng dám bước qua cánh cửa kia, đối mặt với người bên trong.
Cứ thế mà qua một năm, ngày Tiểu Lam Nguyệt kiểm tra thiên phú, hắn rốt cuộc tìm được lí do đối mặt với nàng, bước vào Thính Tuyết Viện.
Chỉ là nơi đó, chỉ còn Thiếu Ninh ở lại làm thế thân, nào còn bóng dáng Dung Tuyết ở đâu.
Hắn nổi giận, muốn bắt Thiếu Ninh để tra khảo, nhưng nàng tựa hồ đã đoán được, trước một bước tự sát.
Phượng Lâm Thiên vận dụng mọi phương thức tìm kiếm, đến Cửu Nguyên hắn cùng tìm đến, nhưng khắp Huyền Nguyên Thiên rộng lớn, tìm kiếm một người như mò kim đáy biển.
Dung Tuyết tựa hồ bốc hơi khỏi nhân gian, dù hắn có cố gắng cách mấy, cũng không thể tìm lại được nữ tử đó nữa ...