Nếu năm đó không gặp gỡ, ắt mọi chuyện đã khác.
_________
Hai mươi lăm năm trước.
Phượng Lâm Thiên tròn mười tám tuổi, tuổi trẻ tài cao, đột phá Thiên Dương cảnh. Trở thành Thiên Dương Cảnh cao thủ trẻ tuổi nhất đại lục.
Phượng Lâm Thiên là con trai trưởng của Phượng đại tướng quân, là huynh đệ kết nghĩa của Đương kim thái tử Long Vân Ngạo. Hai người mặc dù là thần tử, nhưng tình như thủ túc, dù là học tập hay tu luyện, lịch luyện, gần như đều đồng hành cùng nhau.
Nhưng sau năm 18 tuổi, Long Vân Ngạo phải ở trong cung học tập xử lí triều chính cùng hoàng đế. Đó cũng là lần đầu tiên, Phượng Lâm Thiên ra ngoài lịch luyện mà không có Long Vân Ngạo cùng đi.
Phượng Lâm Thiên tạm biệt phụ mẫu hắn cùng đệ đệ Phượng Lâm Phong, đến Lạc Nhật sơn mạch lịch luyện.
Hắn gia nhập một Dong Binh Đoàn, đổi tên thành Hạo Thiên, cùng bọn họ tiến sâu vào rừng rậm Lạc Nhật, trên đường đi cũng diệt vô số Ma thú. Nhưng đến vùng trung tâm của Lạc Nhật sơn mạch, bọn họ bị một con Địa Long cửu giai công kích.
"Hạo Thiên ! Cẩn thận phía sau !"
Một vị đoàn viên nhắc nhở, Phượng Lâm Thiên nguy hiểm tránh một kích của Địa Long.
"Mọi người chạy đi ! Tu vi của ta cao nhất, để ta dẫn dụ nó !"
"Chúng ta là đồng đội ! Sao có thể bỏ lại ngươi !"
"Đúng đó, Hạo Thiên, ngươi cũng lui lại đi !"
Tất cả đoàn đội đều không đồng ý, vài người lớn tiếng nói.
"Đi đi ! Ta không sao !"
Phượng Lâm Thiên cầm hỏa thương trên tay, thương pháp quét ngang mà đến, đánh thẳng lên thân hình khổng lồ của nó. Địa Long không có mắt, nó chỉ dựa vào xúc giác để cảm nhận kẻ địch. Phượng Lâm Thiên tấn công nó, sau đó lập tức theo hướng khác rời đi. Địa Long nổi giận, ầm ầm ầm bò đuổi theo.
"Hạo Thiên !"
Đoàn trưởng hướng về phía hắn rời đi kêu to. Một thành viên khác bắt lấy vai hắn, nói:
"Đoàn trưởng, đây là quyết định của Hạo Thiên, chúng ta phải tin tưởng hắn ! Hiện tại mọi người đều bị thương nặng, chúng ta đuổi theo cũng không thể giúp cho hắn, ngược lại thành gánh nặng."
"Đoàn trưởng..."
"Đoàn trưởng, chúng ta đều nghe theo ngài !"
Đoàn trưởng nhìn mọi người thương tích đầy mình, có người thậm chí còn không thể đứng dậy. Hắn quay đầu hướng phía Phượng Lâm Thiên rời đi, cắn răng nhắm mắt lại.
"Đi ! Tìm nơi an toàn trị thương."
"Vâng !"
Dong Binh Đoàn hướng về phía ngược lại với Phượng Lâm Thiên mà rời đi.
____
Lại nói về phía Phượng Lâm Thiên, hắn dẫn Địa Long đi xa, thấy khoảng cách vừa đủ, liền dừng chân.
Địa Long đuổi tới, nó gầm một tiếng, đất lập tức từ dưới nhô lên, hóa thành cọc sắc nhọn đâm về phía Phượng Lâm Thiên.
Phượng Lâm Thiên nhảy lên, hắn nhe răng cười, nói lớn:
"Haha, Nghiệt súc, hiện tại không có vướng bận, lão tử cho ngươi biết uy lực Diệt Long Thương của Phượng gia ta !"
Phượng Lâm Thiên nắm chặt cây thương trên tay, hắn vuốt nhẹ trên thân thương, linh lực màu đỏ rực đi đến đâu, vải bọc quanh thân nó liền xé toát ra. Kim văn chợt lóe mà qua, toàn thân thương đen nhánh được chạm khắc long đồ đằng tinh tế sống động, mũi thương bùng lên hỏa linh lực hừng hực. Phượng Lâm Thiên vung thương lên, hóa thành vô số tàn ảnh.
"Diệt Long Thương - Cửu Long Vạn Biến !"
Grào !!!
Linh lực hùng hậu mà ra, hóa thành tám đầu hỏa long bay về phía Địa Long.
Địa Long không nghĩ đến nhân loại nó vừa đuổi đánh thảm bại mà chạy, đột nhiên quay lại tấn công nó ! Hơn nữa một kích này vô cùng mạnh mẽ, nó đón lấy tuyệt đối muốn mạng !
Địa Long quay đầu, muốn chui xuống đất trốn đi. Phượng Lâm Thiên vừa nhìn liền biết ý định của nó, đương nhiên không để nó chạy thoát.
"Muốn chạy ! Nằm mơ đi ! Tiềm Long Xuất Thế !"
Phượng Lâm Thiên dùng tay trái, lại tung ra ra một tuyệt kỹ !
Hai tuyệt kỹ song song sử dụng cùng lúc, đây là chuyện xưa nay chưa từng có !
Lần này, một con Kim long từ dưới đất chui lên, ngăn cản đường lui của Địa Long.
Hai thế công kích, Địa Long không còn chỗ trốn, chỉ có thể hết mình phản kháng. Nó điều động đại địa, đánh nát tấn công của kim long. Chỉ là là lúc này, tám đầu hỏa long ập đến. Địa Long kêu thảm một tiếng thật to.
Đại địa chấn động, Linh lực va chạm nháy mắt nổ tung.
Phượng Lâm Thiên từ trên cao đáp xuống, cây cối xung quanh đều bị đánh ngã gãy nát. Đợi cát bụi tán đi, Địa Long đã bị đánh chết, quanh xác nó tạo thành một cái hố thật to, bên trong còn tí tách lửa cháy. Phượng Lâm Thiên nhảy xuống, thu hồi Diệt Long Thương, đứng lên cơ thể nó, đá vài cái.
"Xì, chết rồi ? Yếu như vậy, thật sự là cửu giai ma thú sao ?"
Phượng Lâm Thiên gãi gãi đầu, khẽ lẩm bẩm. Hắn cũng không nghĩ nhiều nữa, thu thân xác khổng lồ của Địa Long vào nạp giới.
Xong hết thảy, hắn quay lại đi tìm Dong Binh Đoàn.
Phượng Lâm Thiên loay hoay trong Lạc Nhật sơn mạch 3 ngày, vẫn không tìm được tung tích của đám người Dong binh đoàn. Kỳ thật, có một sự thật mà không phải ai cũng biết, Phượng Lâm Thiên hắn, thiên tài của Phượng gia, cao thủ Thiên Dương Cảnh trẻ tuổi nhất đại lục hắn...
Mù đường !
Đây cũng là lí do khiến cao thủ Thiên Dương Cảnh như hắn phải tìm đoàn đội đi chung. Bình thường lịch luyện đều có Long Vân Ngạo đi theo, hiện tại thì hay rồi, hắn suốt ngày bận rộn, cũng không thể cùng hắn đi lịch luyện nữa.
Aaa, cũng tìm ba ngày rồi, không biết bọn họ đi đâu rồi.
Phượng Lâm Thiên ngồi trên cành cây, miệng ngậm một phiến lá, dự định dừng chân nghỉ ngơi chốc lát.
Chẳng lẽ bọn họ đã trở về Dong Binh Hội ?
Nhưng đồng hành lâu như vậy, với tính cách của bọn họ, đáng ra sẽ chờ hắn mới đúng.
Phượng Lâm Thiên thở dài, nhắm mắt tựa vào cây.
Hiện tại hắn đi đâu tìm người cùng rời khỏi chỗ này đây.
"Cứu mạng !"
Đúng lúc này, một thanh âm cầu cứu của nữ tử vang lên, Phượng Lâm Thiên mở mắt, ngồi xổm dậy, lẩm bẩm.
"Không phải chứ, vừa nhắc liền có người đến ! Linh như vậy sao !"
Phượng Lâm Thiên không nghĩ nhiều, lập tức hướng nơi phát ra âm thanh bay đến.
Bên đó, một nữ tử đang không ngừng chạy trốn, phía sau nàng là một con mãng xà khổng lồ truy đuổi.
"Cứu mạng ! A !"
Nữ tử vừa chạy vừa cầu cứu, lại chú ý đại xà phía sau, không cẩn thận vấp ngã. Đại xà nhào tới, mở miệng máu thật to, muốn nuốt nữ tử vào bụng.
"Chết đi cho lão tử !"
Phượng Lâm Thiên từ trên cao nhảy xuống, Diệt Long Thương trong tay, một kích đâm ngay đầu đại xà, nó gào lên một tiếng, thân mình khổng lồ liền ầm ầm ngã xuống, linh lực chạm rãi tán đi, đất đá vỡ vụn, Đại xà nằm im không hề cử động.
Nữ tử mở to mắt, ngẩn người nhìn bạch y thiếu niên đứng trên đầu ma thú. Gương mặt kia rất trẻ tuổi anh tuấn, một tay cầm hắc thương, linh lực tản ra cực kỳ bá đạo, khí thế hiên ngang lẫm liệt bất phàm.
"Lân Giáp Xà ngũ giai, không tệ !"
Phượng Lâm Thiên rút thương ra, đem xác Lân Giáp Xà thu vào nạp giới. Đây đều là tiền ! Nhưng hắn không biết xử lí, bình thường đều là Long Vân Ngạo làm, hiện tại hắn cũng chỉ có thể toàn bộ thu thập về.
Hắn đi về phía nữ tử, từ lúc hắn xuất hiện, nàng vẫn nhìn mình, cũng không biết là bị dọa sợ hay bị nhan sắc cùng phong thái của hắn mê hoặc !
Suy nghĩ của Phượng Lâm Thiên thiên biến vạn hóa, nhưng bên ngoài lại không để lộ suy nghĩ gì, hắn ngồi xuống nhìn nữ tử, nở nụ cười thân thiện.
"Cô nương, không sao chứ ?"
Nữ tử giật mình, vội lắc đầu:
"Ta, ta không sao, đa tạ huynh."
Nữ tử vội từ dưới đất đứng lên, chỉ là nàng vừa đứng lên, chân liền truyền đến cảm giác đau đớn, huỵch một tiếng ngã xuống, nàng kêu một tiếng đau đớn, mi cũng nhăn lại .
Phượng Lâm Thiên đưa mắt nhìn chân của nàng, phát hiện một mảnh sưng đỏ.
"Bị trật rồi sao ? Cô nương, đắc tội."
Phượng Lâm Thiên nói, hắn đem nữ tử bế lên, đặt nàng ngồi xuống một tảng đá lớn. Đưa tay cầm lấy chân nàng, cởi giày ra.
"A ! Huynh muốn làm gì ?"
Đột nhiên bị một nam nhân xa lạ hết ôm ấp lại kéo chân, nữ tử đỏ mặt, xấu hổ kêu lên.
"Đừng sợ, ta giúp cô trị thương."
Phượng Lâm Thiên để chân cô gái lên chân mình, sau đó lấy ra một lọ thuốc mỡ, xoa lên chỗ bị thương, chăm chú xoa bóp.
Nữ tử nhìn bộ dạng nghiêm túc của hắn, gương mặt không khỏi đỏ lên. Nàng vội quay đầu đi.
Kỳ lạ, sao mặt nàng lại nóng như vậy, tim... cũng đập nhanh hơn.
"Được rồi."
Phượng Lâm Thiên buông tay, vết thương đã hết sưng, nàng cũng không có cảm giác đau nữa.
"Đa tạ ân công."
Nữ tử mang lại giày, đứng lên hướng Phượng Lâm Thiên hành lễ.
Phượng Lâm Thiên đỡ nàng đứng dậy, vội nói:
"Không cần hành đại lễ như vậy đâu ! Ta chỉ là trùng hợp đi ngang mà thôi, hơn nữa, ta cũng thu được chiến lợi phẩm rồi."
Nữ tử nhìn bộ dạng của hắn, không nhịn được che miệng cười.
"Dù sao cũng đa tạ huynh."
Phượng Lâm Thiên gãi gãi đầu, nhe răng cười. Hắn hỏi:
"Cô nương hình như không phải là Linh giả ? Sao lại một mình ở Lạc Nhật sơn mạch, còn bị ma thú truy sát."
Nữ tử thu hồi tươi cười, nàng rũ mắt khẽ nói:
"Ta là linh giả, linh lực... tạm thời mất đi. Ta đến cùng tỷ tỷ và 2 vị bằng hữu khác. Bọn ta ... bị lạc nhau rồi."
Nhìn bộ dạng của nàng, Phượng Lâm Thiên dám chắc nàng đang có điều che giấu. Tám chín phần là bị đồng bạn hãm hại, nên mới mất linh lực, còn bị ma thú đuổi giết.
"Cái kia, nếu cô nương không ngại, liền đồng hành cùng ta đi ? Vừa hay ta muốn rời Lạc Nhật sơn mạch."
Nữ tử đương nhiên đồng ý, nàng gật đầu, hai người liền cùng nhau đồng hành.
"Đúng rồi, ta tên Hạo Thiên, cô nương tên là gì ?"
"Ta họ Phong, tên là Mị Nhi."