Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 91: Ngoại truyện P2:Những ngày tiếp sau đó




Mấy người thấy Ngọc Trần Tử mặc dù thân phận bọn họ tôn quý, nhưng thân phận của Ngọc Trần Tử đặc biệt, nên ba người đều cung kính cùng nhau bái lạy Ngọc Trần Tử.



"Được rồi, đừng bái lạy lão già này nữa, lão già ta còn muốn sống thêm hai năm, ba người các ngươi không cần làm lão già ta tổn thọ!" Ngọc Trần Tử trêu ghẹo khoát tay nói.



"Tiền bối Tiên Phong Đạo Cốt, chính là người có tướng trường thọ, chúng ta lạy tiền bối càng có thể Tăng Thọ!" Long Ngự Thiên cười nói.



"Nha đầu, bọn họ đều ở nơi xa tới, con không muốn nói chuyện sao!" Ngọc Trần Tử nhìn Lạc Tuyết vẫn giữ yên lặng nói.



Lạc Tuyết than thở, bởi vì nàng thật sự là không biết nên nói cái gì cho phải, nói nhiệt tình một chút, sợ Phong Liệt Diễm lại ghen, lạnh nhạt chút, lại sợ trong lòng ba người này không dễ chịu, đang suy nghĩ cân nhắc lại nghe Ngọc Trần Tử nói như vậy, chỉ đành phải ngẩng đầu lên, nhìn về phía mọi người.



"Lạc nhi, cánh tay của nàng đã chữa khỏi rồi sao?" Mở miệng là Long Ngạo Thiên, dáng vẻ rất vui mừng.



"Ừ, là sư công chưa cho ta, nhưng nó chỉ có thể nhìn, không thể dùng ." Lạc Tuyết cười cười, chỉ vào cánh tay trái nói.



"Ta xem một chút." Yến Băng Hàn kinh ngạc đi tới bên cạnh Lạc Tuyết, nhẹ nhàng sờ lên tay áo trái của Lạc Tuyết , nhìn kỹ một lát, phát hiện quả nhiên là nó mềm nhũn, không có sức sống.



"Khụ khụ" Phong Liệt Diễm ho khan hai tiếng, lần nữa ôm lấy Lạc Tuyết, hừ hừ nói: "Này, Lạc nhi là lão bà của ta, xem một chút là được, không cần nhìn lâu như vậy đâu?"



"Thôi đi, máu ghen của ngươi cũng hơi quá rồi đấy!" Yến Băng Hàn lành lạnh đáp lại một câu, vẫn chưa buông cánh tay của Lạc Tuyết ra, lui một bước nói.



"Nếu các ngươi không phải là lòng muôn dạ thú, thì làm sao ta phải khẩn trương như vậy?" Phong Liệt Diễm trách móc, giống như che chở trân bảo đưa tay lên ôm lấy Lạc Tuyết.



"Phong Liệt Diễm, ngươi lại dám nói trẫm lòng muông dạ thú? Lá gan cũng quá lớn rồi nhỉ!" Long Ngự Thiên tức giận tay run run chỉ.



"Hoàng thượng, nếu ngươi không có tạp niệm gì, thì tới Sơn Trang của ta làm gì?" Phong Liệt Diễm không chút khách khí vạch trần Long Ngự Thiên.



"Trẫm chỉ muốn tới thăm các ngươi một chút mà thôi, hơn nữa còn muốn nói mấy câu với Lạc Tuyết, không được sao?" Long Ngự Thiên cắn răng, hận hận nhìn về phía Phong Liệt Diễm.



"Ta cũng có lời muốn nói với Lạc nhi." Yến Băng Hàn nói theo.



"Ta đây càng có chuyện muốn nói hơn!" Long Ngạo Thiên nói tiếp.



"Được rồi, các ngươi không cần ầm ĩ nữa! Tranh đi cãi lại tất cả đều cút ra ngoài!" Lạc Tuyết rốt cuộc không chịu nổi tức giận, hét lớn.



Lần này đổi lại bốn nam nhân cùng nhau than thở, trong thiên hạ có lẽ cũng chỉ có nữ nhân này mới có này bản lãnh, dám hét lên bắt bọn họ cút ra ngoài! Nhưng bọn họ đều là Chu Du đánh Hoàng Cái, mỗi một người đều tự nguyện chịu đựng!



"Cái đó, Lạc nhi, ta thật sự có việc muốn nói với nàng." Long Ngạo Thiên ngượng ngùng nói.



"Vương Gia, ngươi đi theo ta!" Lạc Tuyết gật đầu, đi về phía sau .



Long Ngạo Thiên không lập tức đuổi theo, mà ra khỏi đại sảnh, dẫn theo Khuynh Nhã đi vào, sau đó mới đi ra phía sau.





Trên hành lang, Lạc Tuyết đứng ở một bên chờ Long Ngạo Thiên. Thấy nữ hài nhi sau kưng Long Ngạo Thiên, trong lòng Lạc Tuyết căng thẳng.



"Lạc nhi, nàng còn nhớ nàng không?"



"Nàng là. . . . . . Khuynh Nhã Quận chúa?" Lạc Tuyết hốt hoảng kêu lên, tiểu nha đầu năm đó mới tám, chín tuổi, hôm nay đã là một cô nương duyên dáng yêu kiều rồi ! Trên gương mặt còn có rất nhiều bóng dáng của Thượng Quan Vũ Điệp, xinh đẹp đáng yêu.



Long Khuynh Nhã tiến lên, quỳ xuống trước mặt Lạc Tuyết, nói: "Khuynh Nhã gặp qua di nương!"



"Di nương?" Lạc Tuyết che kín miệng, trong nhất thời không phản ứng kịp.



"Lạc nhi, Thượng Quan Vũ Điệp nửa năm trước đã qua đời vì bệnh rồi, trước khi đi nàng giao phó, muốn Khuynh Nhã thay nàng nói lời xin lỗi, còn nói, bất luận như thế nào, đều là máu mủ, các ngươi cuối cùng vẫn ra tỷ muội ruột, nàng nhận thức rồi!" Long Ngạo Thiên giải thích.



Lạc Tuyết trong nháy mắt ngốc trệ, Thượng Quan Vũ Điệp chết? Nàng không không còn hận nàng nữa rồi ư?



Nhìn nước mắt của Khuynh Nhã, thân thể Lạc Tuyết run rẩy, từ từ đỡ Khuynh Nhã dậy, giọng nói mang theo nghẹn ngào, "Khuynh Nhã, để di nương nhìn con kỹ một chút nào, ta cũng không hận mẹ con nữa, không hận. . . . . ."



Lạc Tuyết và Khuynh Nhã ôm nhau khóc, khóe măt Long Ngạo Thiên cũng chảy ra những giọt nước mắt cảm động.



"Khuynh Nhã, con vào trong đại sảnh trước đi, cha có lời muốn nói với di nương con."



"Dạ, cha. Di nương, Khuynh Nhã đi xuống trước!"



Trong nháy mắt Lạc Tuyết nghĩ tới rất nhiều chuyện, tất cả những chuyện năm đó nhanh quá lướt nhanh qua đầu nàng, nàng nhỏ giọng nói: "Vương Gia, ba người chúng ta dây dưa nhiều năm như vậy, đến đây đã kết thúc! Nàng. . . . . . đã chết thật rồi sao?"



"Lạc nhi, không cần nghĩ quá nhiều, quá khứ nên để cho nó đi qua đi, nàng bây giờ, không phải sống rất hạnh phúc hay sao? Ta nhìn ra, Phong Liệt Diễm xem nàng như trân bảo, như vậy là đủ rồi!"



"Những năm này, ta không ngừng nằm mộng cùng nàng gặp nhau ở trên phố Trường An, nhớ đến gương mặt của nàng, nghĩ tới tình yêu của chúng ta lúc đó, những hồi ức này đã giúp ta chống đỡ và tiếp tục sống cho đến bây giờ. Tới thăm nàng, ta thật sự đã lấy hết tất cả dũng khí của mình, sợ Phong Liệt Diễn đối xử không đủ tốt với nàng, vừa sợ nàng hạnh phúc, trong lòng không còn nhớ đến sự tồn tại của ta.”



"Lạc nhi, sáu năm qua, nàng có. . . . . . từng nhớ ta không?"



Long Ngạo Thiên không kiềm chế được ôm lấy Lạc Tuyết, rơi lệ.



Trong lòng Lạc Tuyết run lên, tay phải nâng lên lưng Long Ngạo Thiên, cũng ôm thật chặt hắn.



"Vương Gia, ta làm sao có thể quên ngươi? Ngươi là người đầu tiên ta yêu Lạc Tuyết, vĩnh viễn sẽ không quên! Ngươi vẫn luôn ở trong đáy lòng Lạc Tuyết!"



"Tốt, tốt, có những lời này của Lạc nhi, là đủ rồi! Lạc nhi, ta muốn nàng mãi mãi hạnh phúc, nhé! Phong Liệt Diễm là một nam nhân tốt, hắn so với ta tốt hơn, hắn có thể mang hạnh phúc tới cho nàng, nàng lựa chọn hắn, đúng!"



Lạc Tuyết gật đầu, lâu sau, mới rời khỏi lòng Long Ngạo Thiên, cười rực rỡ, "Vương Gia, sau này hoan nghênh ngươi tới Sơn Trang!"




"Được! Ta nhất định sẽ tới, chỉ sợ tới nhiều, tướng công của nàng sẽ tức giận!" Long Ngạo Thiên cũng hài hước .



"Ha ha. . . . . . Ha ha, bởi vì mấy người các ngươi, khiến chàng đứng ngồi không yên!" Lạc Tuyết mím môi khẽ cười nói.



"Đúng rồi, đây là quà sinh nhật hoàng huynh đưa cho nnagf, muốn nàng nhận lấy." Long Ngạo Thiên khối ngọc bội hình rồng ra, đưa cho Lạc Tuyết.



Lạc Tuyết xem một chút, cau mày nói: "Có phải quá quý trọng rồi không?"



"Không sao, hoàng huynh nguyện ý cho, nàng hãy thu đi!" Long Ngạo Thiên ánh mắt mơ hồ nói.



"Oh." Lạc Tuyết chỉ đành phải đáp lời, nhận khối ngọc bội này.



Hai người vừa mới vào đại sảnh, mấy người chờ trong phòng đã đứng dậy, Yến Băng Hàn trực tiếp đến đây, kéo cánh tay Lạc Tuyết đi ra ngoài, Phong Liệt Diễm nhanh chóng hô to: "Ngươi làm gì vậy? Trước mặt mọi người cướp người vậy sao?"



Đáng tiếc Yến Băng Hàn ngoảnh mặt làm ngơ, Lạc Tuyết bật cười quay đầu lại, khẽ gật đầu với Phong Liệt Diễm một cái, Phong Liệt Diễm mới ngồi xuống một lần nữa, nặng nề uống một ngụm trà.



"Này, nơi này không ai rồi, ngươi có thể nói!" Lạc Tuyết dừng bước lại, rút cánh tay về nói.



"Lạc nhi, nói cho ta biết, Phong Liệt Diễm đối với nàng rất tốt, phải hay không? Ta nhẫn nhịn sáu năm, chỉ muốn biết nàng có thật sự sống vui vẻ hay không?" Yến Băng Hàn ánh mắt lấp lánh, thâm tình nhìn Lạc Tuyết.



"Umh, ta rất khỏe." Lạc Tuyết nhẹ giọng đáp.



"Ừ, trên thực tế ta đã nhìn ra. Lạc nhi, nàng nhớ, chỉ cần có một ngày, Phong Liệt Diễm phụ nàng, ta sẽ cướp nàng từ trong tay hắn đi, bởi vì, nữ nhân Yên Băng Hàn ta yêu, tuyệt đối không thể bị một chút xíu tổn thương nào!"



Lạc Tuyết lộ vẻ xúc động, "Yến Đại Ca, cám ơn ngươi, cám ơn ngươi đối xử tốt với ta, ta nhất định sẽ sống thật vui vẻ!"




"Những năm tháng không có nàng, ta sống rất cô đơn, không có bất cứ nữ nhân nào có thể làm ta động lòng được nữa, Lạc nhi yêu nàng, là chuyện cả đời." Trong lời nói của Yến Băng Hàn có vô tận cô đơn.



Tim Lạc Tuyết đập mạnh và loạn nhịp, nàng vô ý tổn thương hắn, cũng trong lúc mơ hồ, làm tổn thương toàn bộ. . . . . .



"Bình Dao công chúa, có khỏe không?" Lạc Tuyết đổi đề tài, tránh cho Yến Băng Hàn tiếp tục đau lòng hơn.



"Nàng đã lập gia đình, phò mã rất thích nàng, nàng cũng rất hạnh phúc."



"Ha ha, có thật không? Vậy thì tốt quá, ta vui mừng thay nàng!" Lạc Tuyết vui vẻ cười, nhớ tới năm đó Bình Dao quấn lấy mình, liền không nhịn được cười.



"Az, Hoàng đế Nam Chiếu, lời của ngươi đã nói xong rồi sao? Có phải giờ đến phiên ta rồi không?" Long Ngự Thiên nghiêng dựa vào một cây cột cách Lạc Tuyết và Yến Băng Hàn rất gần, lành lạnh nói



Hai người nghe được âm thanh, quay đầu, giờ phút này Long Ngự Thiên làm gì có bộ dáng của một đế vương chứ? Như một thiếu gia nhà giàu bất cần đời.




Yến Băng Hàn tức giận bỏ lại một câu "Âm hồn bất tán!" sau đó một mình trở về đại sảnh.



Long Ngự Thiên cũng không giận, cười đi tới bên cạnh Lạc Tuyết, "Lạc nhi, nàng thật là có bản lĩnh, muốn trẫm đường đường là vua một nước, hậu cung đáng thương chỉ có vài vị phi tần, vẫn sống như một quả phụ!"



"À? Hoàng thượng không cần như vậy? Các nàng như vậy rất đáng thương? Hoàng thượng ngươi quá ác tâm!" Lạc Tuyết lắc đầu một cái, chép miệng nói.



"Hết cách rồi, trẫm đã thử rất nhiều lần rồi, hoàn toàn không có tâm tình sủng ái bất cứ phi tần nào, hiện tại sống ở trong cung, đều là những phi tần vì trẫm mà lưu lại con cháu, Lạc Tuyết, nàng đúng là hại trẫm!" Long Ngự Thiên nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng, nhớ tới năm ấy ở trong tâm cung của hắn, cái hôn kia giữa bọn họ, tinh thần vui vẻ thoải mái hơn.



"Hoàng thượng, thật xin lỗi, đều là lỗi của Lạc Tuyế, hoàng thượng không nên uất ức mình như vậy nữa, được không?" Lạc Tuyết áy náy không dứt, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt Long Ngự Thiên.



"Ha ha, không có chuyện gì. Trẫm chỉ nhớ nàng, tới thăm nàng một chút là tốt rồi, gặp đôi Long Phượng Thai khả ái của nàng, trẫm rất vui mừng, tiểu Tư Niện sau này nhất định phải là con dâu trẫm, trẫm đưa cho nàng ngọc bội, sau này cho nàng!" Long Ngự Thiên nghiêm mặt nói.



"Cái gì? Con dâu?" Lạc Tuyết kinh ngạc, "Tư Niệm nhà ta mới sáu tuổi, ngộ nhỡ về sau không thích hoàng tử của ngươi thì sao"



"Không được, nàng không thích trẫm coi như xong, con gái nàng nhất định phải thích thái tử của trẫm!" Long Ngự Thiên bá đạo nhướng mày.



"Trời ạ! Chuyện gì thế này!" Lạc Tuyết bất đắc dĩ trừng lớn mắt, bỏ lại Long Ngự Thiên, trở về đại sảnh.



"Trẫm nói thật!" Long Ngự Thiên theo sát phía sau.



Trong đại sảnh, mấy người kia trò chuyện rất náo nhiệt, không còn gay gắt như lúc trước, dường như rất hợp ý nhau.



Nhìn mọi người đến đông đủ, Phong Liệt Diễm đứng lên, phân phó quản gia nói: "Khai tiệc đi!"



Nhưng trước khi Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm khai tiệc muốn làm một chuyện, đó chính là mang theo Thiên Nhai và Tư Niệm đến từ đường của Phong gia bái láy —— Lăng Quân Diệp.



"Lăng đại ca, ngày hôm nay là sinh nhật Lạc Tuyết, Lạc Tuyết tới kính huynh một ly rượu, hi vọng huynh có thể cùng Lạc Tuyết cùng vui mừng!"



"Lăng huynh, Diễm cũng kính ngươi một ly!"



Hai ly rượu nhẹ nhàng vẩy trên mặt đất, mang theo vô tận áy náy và lòng biết ơn, còn có rất nhiều hoài niệm.



Quay đầu lại, Long Ngạo Thiên, Long Ngự Thiên còn có Yến Băng Hàn cũng đứng ở sau lưng.



"Chúng ta cũng kính Lăng huynh một ly, ngươi vì Lạc nhi mà chết, chính là ân nhân của chúng ta!"



Ba người bưng ly rượu lên, sau đó trang trọng vẩy lên mặt đất. . . . .