Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 84: Thân thế kinh hoàng




Thân thế kinh hoàng.



Bông tuyết rơi càng lúc càng nhiều, rất nhanh, mặt đất đã biến thành một mảnh trắng noãn, chiếu sáng đêm đen, cũng vì vậy đêm càng lúc càng lạnh hơn.



Máu tươi chảy xuôi trên mặt đất, dần dần bị những bông tuyết che giấu, hoặc những bông tuyết lạnh bạc dung nhập vào máu tuơi ấm áp, đã không biết là tuyết, hay là máu. . . . . .



Tất cả mọi người có liên quan đến chuyện tối nay đều tập trung đến trước đại viện "Thanh Tâm các" của Trang vương phủ, cũng bao gồm cả truy binh của Bình Nam tướng quân Thương Quan Lôi cũng đã đến.



Thượng Quan Lôi dẫn theo một nhóm binh lính lớn, bao vây hết tất cả mọi người bên trong " Thanh Tâm các".



"Trang vương gia, tiểu nhi Thượng Quan Mạc tại sao lại bị thương? Tiểu nữ Vũ Điệp vì sao cũng bị thương?" Thượng Quan Lôi đè ép tức giận, cắn ngược lại, khí thế lăng nhân mà nói.



"Tướng quân tối nay bày trận thế như thế này đến Trang Vương phủ là để khởi binh vấn tội sao?" Long Ngạo Thiên phản kích lại, càng lúc càng lạnh lùng hơn, không mang theo vẻ tươi cười.



Thượng Quan Lôi đã lăn lộn trên triều đình rất nhiều năm, tâm cơ tất nhiên thâm trầm, ánh mắt lạnh lùng liệc về trường kiếm mà công tử cụt tay Vân Hận Thiên đang nhắm thẳng vào Thượng Quan Vũ Điệp, sau đó nhìn về phía con rể đã đối lập với hắn nhiều năm Long Ngạo Thiên, chợt thay đổi nụ cười, nói: "Lúc hạ triều, Vương Gia chính là con rể lão phu , Mạc Nhi cũng là anh vợ Vương Gia , Vương Gia cho dù không biết bọn họ tại sao lại bị thương ở Trang vương phủ, ít nhất cũng bỏ mặc bọn họ để tặc tử khi dễ bọn họ chứ?"



Một câu này của Thượng Quan Lôi đồng thời đánh vào lòng quân lính của Long Ngạo Thiên, người ở chỗ này làm sao có thể không nghe rõ? Mục đích của hắn chính là muốn Long Ngạo Thiên cùng hắn liên thủ diệt trừ Lạc Tuyết, Lạc Tuyết cười nhạt một tiếng, giống như hoa lan trong u cốc, Thanh Nhã cao thượng, thế nhưng trên mặt lại rõ ràng mang theo sự khinh thường, môi đỏ mọng chỉ nhẹ thở ra hai chữ, "Tùy tiện!"



Hai chữ là nàng muốn nói cho Long Ngạo Thiên nghe, nàng muốn nhìn xem Long Ngạo Thiên rốt cuộc muốn đối đãi với nàng như thế nào!



Tất cả ánh mắt tập trung vào Long Ngạo Thiên, không có ai phát ra bất cứ một tiếng vang nào, toàn bộ đang chờ Long Ngạo Thiên ra lệnh.



Vẻ mặt Long Ngạo Thiên từ đầu đến cuối đều lạnh lùng, đột nhiên môi mỏng phát một tiếng cười khẽ, sau khi cười xong, âm thanh nam nhân phát vang vọng, quanh quẩn khắp mọi nơi trong Trang vương phủ, "Tối nay mọi người nghe cho rõ, Trang vương phủ bắt đầu từ thời điểm này, cùng Bình Nam tướng quân phủ không còn bất kỳ quan hệ gì! Trang Thân Vương phi Thượng Quan Vũ Điệp, lòng dạ ác độc, gả vào Trang vương phủ tám năm, cấu kết với nha đầu A Lục, sáu năm trước giết hại trắc vương phi Lê Lạc Tuyết đang mang thai, cũng hại chết con của Bổn vương, hơn nữa sáu năm qua chưa từng hối hận, với một tội lớn vậy! Bổn vương chính thức tuyên bố, phế truất vị trí chính phi của Thượng Quan Vũ Điệp, cũng ban cho một bức hưu thư!"



Lời Long Ngạo Thiên vừa nói ra, đã nhanh chóng rút trường kiếm từ trong tay một thị vệ bên cạnh, từ trên áo choàng của mình cắt lấy một miếng vải, mũi kiếm thấm vết máu loang lổ trên đất, từ trên tấm vải đó viết ra một bức hưu thứ, sau đó vung tay lên, tấm vải đó bay xuống trước người Thượng Quan Vũ Điệp, xẹt qua gương mặt bi thương của Lam Tịch Nhan!





"Long Ngạo Thiên! Ngươi dám đối đãi như thế với nữ nhi lão phu!" Thượng Quan Lôi tức giận, tay nắm chuôi kiếm run rẩy, ở thời đại này, quả phụ sẽ không bị mọi người cười nhạo, nhưng nếu bị trượng phu bỏ rơi nữ nhân đó lại bị mọi ngươi kinh bỉ vô cùng nhục nhã, cho nên, Lam Tịch Nhan cũng kinh ngạc!



"Ha ha. . . . . . Ha ha. . . . . ." Tay trái của Thượng Quan Vũ vươn ra run rẩy nhặt bức hưu thư hắn cho nàng, trong nụ cười đó mang theo khổ sở cùng tuyệt vọng, "Vương Gia, chàng phải giết ta. . . . . . Ta không còn lời nào để nói. . . . . . Nhưng ta lại thật sự không nghĩ đến, tình cảm của chúng ta lại tan vỡ như thế này, ta chết. . . . . . Cũng không thể cùng ngươi đồng táng! Vương Gia, chàng cũng biết. . . . . . Ta yêu chàng rất nhiều, ngươi biết ngươi lạnh nhạt đối với ta. . . . . . khiến cho ta hận chàng càng nhiều. . . . . . Ha ha. . . . . . Động thủ đi! Vừa rồi ta còn muốn còn sống, nhưng bây giờ chỉ muốn chết. . . . . ."



"Không -, Điệp nhi, ngươi chết mẹ làm thế nào?" Lam Tịch Nhan kêu khóc, bò đến bên người Long Ngạo Thiên, quỳ xuống, cầu xin: "Vương Gia, lỗi lầm Điệp nhi phạm phải xin hãy để ta gánh chịu đi! Cầu xin ngươi không cần đối xử với Điệp nhi như vậy, có được không? Các ngươi còn có nữ nhi nữa, nghĩ đến nữ nhi của hai người, tha Điệp nhi, thu hồi mệnh lệnh đã ban ra đi! Ta nguyện ý thay thế Điệp nhi tiếp nhận tất cả trừng phạt, có được không?"



"Phu nhân! Bà trở lại đây! Làm sao bà có thể quỳ xuống van xin hắn? Bà trở lại!" Thượng Quan Lôi gầm hừ, hai thủ hạ gần đó đã chạy tới muốn đỡ Lam Tịch Nhan dậy, Lam Tịch Nhan là một nữ nhân yếu đuối không có võ công, thế nhưng lúc này giống như có một sức mạnh vô cùng lớn, phẫn nộ đẩy hai người kia ra, lảo đảo đứng dậy, lôi kéo ông tay áo Long Ngạo Thiên, tiếp tục khóc nói: "Vương Gia, van cầu ngươi, tha Điệp nhi đi! Van cầu ngươi!"




Long Ngạo Thiên không đành lòng nhìn Lam Tịch Nhan đau lòng như thế, nhưng muốn hắn thay đổi chủ ý thì vạn lần không thể được, chỉ đành phải hung ác quyết tâm, xoay mặt, nói: "Phu nhân, Bổn vương tôn trọng ngươi, nhưng có một câu, ác giả ác báo! Người nào tạo ra nghiệt thì người đó phải gánh chị, ngươi làm sao có thể thay thế được?"



Lạc Tuyết nghe thấy vậy, nghĩ đến Triển Nguyệt Dung cũng từng vì mình đã đau đớn rơi lệ, trong lòng hận càng thêm sau như biển, rồi phát ra một tiếng cười dài, ngôn ngữ càng thêm buồn bã bén nhọn, "Thượng Quan Vũ Điệp, cho dù mẹ của ngươi cầu xin hắn như thế nào, cũng vô dụng! Bởi vì, tối nay ngươi nhất định phải chết dưới kiếm của Lê Lạc Tuyết ta!"



Lạc Tuyết vừa nói ra, trường kiếm kia đâm về phía tim Thượng Quan Vũ Điệp, người của Thượng Quan Lôi đã sớm có đề phòng, mấy ám vệ lúc kiếm Lạc Tuyết đang đâm về phía trước thì đã nhanh chóng đánh về phía Lạc Tuyết , Lạc Tuyết chỉ đành phải thu hồi lại kiếm này, trước tiên giải quyết người đánh lén sau lưng đã!



Tiếng la giết lần nữa vang tận mây xanh, quân hộ vệ Long Ngạo Thiên cảm thấy tình huống có biến, tất nhiên lập tức cùng người của Thượng Quan Lôi đánh nhau, âm thanh binh khí đụng nhau không ngừng truyền đến, xen lẫn là tiếng kêu thảm thiết thê lương, nhiều chiêu của Lạc Tuyết bén nhọn, đến mức, Thiên Lôi biến sắc, Cửu Châu mây di chuyển, một đám người ngã xuống đất, trên mặt tràn ngập vẻ không thể tin, hình như chưa từng thấy qua nữ nhân nào điên cuồng như thế!



Thượng Quan Lôi vẫn không nhúc nhích, Long Ngạo Thiên cũng không nhúc nhích, Lam Tịch Nhan đã bị dẫn tới bên cạnh Thượng Quan Lôi, hai mắt lo lắng nhìn về phía công tử áo trắng kia!



Trường kiếm của Lạc Tuyết đứng lặng, toàn thân Hỏa Vân Kiếm đã đỏ bừng, ấn ký đỏ như máu trên mi tâm Lạc Tuyết càng thêm xinh đẹp, giống như một ngọn lửa đang thiêu đốt, đốt trái tim tất cả mọi người. Không có ai còn dám gần người, bởi vì xác chết đầy đất chính là kết cục của những người xông lên, khóe miệng Lạc Tuyết chứa đựng nụ cười chết chóc, từng bước từng bước đi về phía Thượng Quan Vũ Điệp!



Tại tất cả mọi người đều cho rằng lúc này Thượng Quan Vũ Điệp chắc chắn phải chết, lúc này Thượng Quan Lôi cũng tuyệt vọng nhắm mắt lại, Lam Tịch Nhan vọt tới, dường như vào đúng một giây trước lúc thanh kiếm của Lạc Tuyết đâm tới cổ Thượng Quan Vũ Điệp, kiên quyết nắm lấy cổ tay Lạc Tuyết, "Không cần. . . . . . Không cần giết nàng. . . . . . Ngươi giết ta giết ta đi!"



Lạc Tuyết tức giận hơn, vừa muốn vận công đánh văng Lam Tịch Nhan ra, nhưng trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên cảnh tượng đêm đó ở trước cửa phủ tướng quân, nữ nhân này đã từng liều chết bảo vệ nàng, hai mắt run nhẹ lên, "Ngươi tránh ra! Ta không muốn giết ngươi!"




Lam Tịch Nhan tiếp tục nắm lấy cổ tay Lạc Tuyết, thân thể cũng mềm nhũn, quỳ xuống, cặp mắt chăm chú nhìn vào thanh kiếm Lạc Tuyết đang cầm trên tay, chỉ sợ trong nháy mắt, thanh kiếm này sẽ đâm về phía Thượng Quan Vũ Điệp, thế nhưng ánh mắt lúc này lại dừng lại trên cổ tay Lạc Tuyết, ống tay áo nàng dựng thẳng lên lộ ra nốt ruồi hoa mai.



Hai mắt Lam Tịch Nhan bình tĩnh nhìn nốt ruồi hoa mai này, trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt hôm nay đêm tuyết, sau đó toàn thân run rẩy, hai mắt sáng ngời dời về phía gương mặt Lạc Tuyết, đôi môi há hốc liên hồi, lại không phát ra được một chút âm thanh nào, Lạc Tuyết bị chuyển biến của Lam Tịch Nhan làm cho nàng không hiểu ra sao, liền nói: "Phu nhân, mời tránh ra! Ta sẽ không thay đổi chủ ý đâu!"



"Ngươi. . . . . . Ngươi vừa mới nói. . . . . . Ngươi tên là Lê. . . . . . Lạc Tuyết?" Lam Tịch Nhan rốt cuộc cũng khó khăn bật thốt ra âm thanh.



Lạc Tuyết nghi ngờ gật đầu, "Vâng"



"Như vậy. . . . . . Ngươi là nữ tử?" Mắt Lam Tịch Nhan càng thêm tỏa sáng, cẩn thận từng li từng tí hỏi, chỉ sợ kinh ngạc Lạc Tuyết.



Lạc Tuyết nữa gật đầu, "Phu nhân, ta đúng là nữ tử, thì như thế nào?"



"Ngươi có phải. . . . . . Sinh ra lúc tuyết rơi?" Bàn tay Lam Tịch Nhan nắm lấy Lạc Tuyết bắt đầu khẽ run, đôi môi cũng bắt đầu run rẩy.



"Phu nhân, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?" Lạc Tuyết mày cau lại, không vui nói.




Tất cả mọi người đều bị Lam Tịch Nhan làm cho hồ đồ, chẳng lẽ nàng vì muốn cứu nữ nhi mà muốn trì hoãn thời gian?



"Ngươi nói cho ta biết, có phải hay không, được không? Van cầu ngươi, nói cho ta biết." Lam Tịch Nhan khẩn cầu Lạc Tuyết, nước mắt càng không ngừng rơi xuống, "Hôm nay là mùng bốn tháng mười hai, là sinh nhật của ngươi, có đúng không?"



Toàn thân Lạc Tuyết cứng đờ, thất kinh hỏi: "Làm sao ngươi biết?"



"Trên cổ của ngươi mang một cái khóa. . . . . . Có khắc ngày sinh tháng đẻ của ngươi, có đúng không?" Lam Tịch Nhan đã sắp khóc không ra tiếng.




Trong nháy mắt Lạc Tuyết cảm thấy choáng váng, đại não ngốc trệ , trừ cha mẹ Lê gia và sư công, còn có Long Ngạo Thiên và Phong Liệt Diễm bên ngoài, không có bất cứ ai biết về chuyện cái khóa đó, tại sao nữ nhân này lại biết?



Lạc Tuyết đứng ở đó ngẩn người, mặt mũi cứng ngắc, yên lặng nhìn Lam Tịch Nhan.



Mà Thượng Quan Lôi lại thừa dịp mọi người đang ngây ngẩn đứng nghe ở đó, nhất là Lạc Tuyết đang ngây ngẩn, ra một ánh mắt, cao thủ hắc y đứng gần người đã dùng tốc độ sét đánh không kịp bắn về phía Lạc Tuyết ba kim châm có tẩm kịch độc, ngân châm kia xuyên qua không khí mà đến, tốc độ nhanh, làm người ta muốn tránh không thể tránh, đợi đến lúc Lạc Tuyết phát hiện ra thì đã không kịp nữa rồi, Long Ngạo Thiên cũng không kịp ngăn cản châm độc kia, mà rất may Lạc Tuyết phúc lớn mạng lớn, lúc châm độc cách tâm mi nàng một tấc, bị đồng xu đánh trúng rơi xuống đất!



Long Ngạo Thiên kích động chạy tới bên cạnh Lạc Tuyết, mà Lạc Tuyết chỉ ngây ngốc một giây, nhanh chóng rút tay ra khỏi tay Lam Tịch Nham, hướng về phía bầu trời đêm hô to: "Phong Đại Ca? Phong Đại Ca?"



Một bộ cẩm bảo màu lam, một vị công tử tự nhiên tuấn dật từ trên nóc chậm rãi bay xuống, người này không phải là Phong Liệt Diễm thì là ai?



"Lạc nhi, Phong Đại Ca đến chậm!" Phong Liệt Diễm đến gần Lạc Tuyết, khóe môi mang theo vui sướng cửu biệt trọng phùng, rồi lại hơi lo lắng nói.



"Không muộn, vừa vặn!" Lạc Tuyết đáp lại một khuôn mặt tươi cười ngọt ngào, Long Ngạo Thiên nhìn hai người trao đổi tình từ, trong lòng đau xót, vội quay mặt qua chỗ khác.



Lạc Tuyết nhớ lại Lam Tịch Nhan, vội lấy lại tinh thần trở tay giữ chặt cổ tay Lam Tịch Nhan, hỏi "Ngươi làm sao có thể biết được chuyện của ta? Là ai đã nói cho ngươi?"



"Ta. . . . . . Cuối cùng ta muốn hỏi ngươi, ngươi cha ruột ngươi có phải là. . . . . . Vân -Thiên - Ca?" Lam Tịch Nhan đem ba chữ "Vân Thiên Ca" nói ra vô cùng nhấn mạnh, mỗi một chữ một cái, kinh ngạc cả trái tim Lạc Tuyết.



Thân thể Lạc Tuyết dường như mềm nhũn, được bàn tay Phong Liệt Diễm chống đỡ, Lạc Tuyết chăm chú nhìn vào ánh mắt của Lam Tịch Nhan, đột nhiên lạnh lùng nói: "Tại sao ngươi biết cha ta? Ngươi là ai?"



"Ta. . . . . . Ta là. . . . . . Ta là i mẹ ruột của con!" Lam Tịch Nhan hét lên, ngã nhào trên đất. . . . . .