Phượng Tàn Phi Cẩm Tú Thiên Hạ

Chương 70: Sống chết có nhau




Phụng hoàng mệnh đến giết? con ngươi Lạc Tuyết lập tức lạnh xuống, nàng cũng muốn hỏi một chút hoàng đế Long Ngự Thiên kia đây rốt cuộc là ý gì?



Phong Liệt Diễm gật đầu, con ngươi bắt đầu trở nên lạnh lẽo, "Được, nhưng huynh muốn đi cùng đệ đến gặp hoàng đế của Đại Kim!!"



Hai người vượt qua tử thi trên đất, đi tới quán rượu, đi chưa được mấy bước, đã thấy từ phía trước một đội quan binh đang xông tới, hai người đứng lại, nội tâm vẫn còn chưa chết sao? Vậy thì hôm nay ta sẽ cho các ngươi không còn mạng để trở về!



Lạc Tuyết lần nữa rút kiếm ra khỏi vỏ, Hỏa Vân Kiếm giữa ánh mặt trời mùa hè hết sức chói mắt, ánh sáng lạnh lẽo tràn đầy, Phong Liệt Diễm đứng bên cạnh Lạc Tuyết, giờ phút này trên mặt hắn không còn nụ cười ấm áp như trời xuân nữa, mà chỉ còn sát ý nồng nặc, bất kể là người nào, chỉ cần làm Vân Thiên của hắn bị thương, hắn sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn! ngay cả đương kim hoàng đế!



Đội quan binh đứng lại trước mặt hai người, người cầm đầu nhìn lên nhìn xuống đánh giá Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm mấy lần, sau đó ôm quyền khom người nói: "Xin hỏi hai vị có phải là công tử Vân Hận Thiên và Thiếu chủ Phong Liệt Diễm hay không?"



"Vậy thì sao?" Phong Liệt Diễm khinh thường hỏi ngược lại.



"Xin hai vị lập tức đi theo ta!" Người cầm đầu xác định lại thân phận hai người, vội cung kính nói nhỏ.



"Thế nào còn muốn đổi lại chỗ giết người sao?" Lạc Tuyết mắt phượng khẽ nhấc lên, ngữ điệu trở nên khinh miệt.



Người nọ sau khi nghe xong từ trong tay áo rút ra một tờ giấy giao cho bạch y công tử trước mặt, Lạc Tuyết nghi ngờ mở ra: nhanh chóng đi theo Mã Dương đến gặp trẫm!



Lạc Tuyết cau mày, đem tờ giấy giao cho Phong Liệt Diễm, Phong Liệt Diễm nhìn sau gật đầu, "Là bút tích của hoàng thượng, đi!" Nói xong tờ giấy trong tay đã biến thành các mảnh vụn, rơi xuống trên đất.



Hai người nhanh chóng đi theo người được gọi là Mã Dương, rời đi.



Long Ngự Thiên chờ ở bên trong một tòa bí ẩn biệt viện ngoài cung, mạng lưới tình báo “Thập nhị ưng” và nhóm người Thượng Quan Lôi nhanh chóng tìm kiếm, sau khi Vân Hận Thiên và Phong Liệt Diễm bước vào kinh thành một thời gian, người của hai bên đều đã tra rõ, bởi vì Vân Hận Thiên bị cụt tay thật sự quá đặc thù, sẽ không có ai không chú ý đến hắn, Long Ngự Thiên sau khi lấy được tin tức điều hắn lo lắng nhất, chính là Thượng Quan Lôi sẽ phái sát thủ ra tay, cho nên lập tức phái tổng quản Ngự Lâm quân Mã Dương dẫn người đi tìm, giờ phút này hắn bề ngoài trấn định, nhưng bên trong lại lòng như lửa đốt, chỉ sợ hai người kia có sơ xuất gì.



Lạc Tuyết và Phong Liệt Diễm đươc đưa đến một biệt viện bí ẩn ở trong rừng cây. Đi vào trong phòng, đã thấy hoàng đế Đại Kim Long Ngự Thiên mặc thường phục, đang ngồi ở trên ghế uống trà. Chống lại ánh mắt hơi lo lắng Long Ngự Thiên, Lạc Tuyết trong lòng "Lộp bộp" một chút, quả nhiên không phải hoàng đế ra lệnh!



Lạc Tuyết lần đầu tiên đi theo Phong Liệt Diễm chính thức đến bái kiến Long Ngự Thiên, được Long Ngự Thiên một tay một đỡ dậy.



"Ngươi chính là Phong Liệt Diễm? Hôm nay trẫm cuối cùng nhìn thấy ngươi!" Long Ngự Thiên trong con ngươi tràn đầy vẻ tán thưởng.



"Tạ hoàng thượng nâng đỡ! Liệt Diễm nên sớm tới bái kiến hoàng thượng!" Phong Liệt Diễm cung kính cúi đầu nói.



"Hoàng thượng, Vân Hận Thiên không muốn vòng vo, chỉ muốn hỏi hoàng thượng có biết chuyện vừa rồi phát sinh trên đường chứ?" Lạc Tuyết hỏi thẳng, mặc dù nàng suy đoán là người khác giá họa, nhưng mà nàng muốn biết được đáp án khẳng định từ Long Ngự Thiên.



Long Ngự Thiên nghe vậy, nhíu mày, "Các ngươi thật sự bị người chặn giết trên đường sao?”



Hai người gật đầu, Phong Liệt Diễm nói: "Bọn họ nói là phụng hoàng mệnh thề giết phải giết chết hai chúng ta!"



"Hả? Không ngờ lão thất phu kia lại muốn muốn sử dụng kế một hòn đá trúng hai con nhạn! Vân công tử, Liệt Diễm, các ngươi không bị thương



gì chứ?" ánh mắt ngoan liệt của Long Ngự Thiên khẽ lướt qua, sau đó đổi thành chân thành ân cần.



"Chúng ta rất tốt, toàn bộ sát thủ đã bị giết rồi! Ý của Hoàng thượng là Thượng Quan Lôi cố ý làm như thế sao?" Lạc Tuyết suy đoán nói.



"Hả? Đều là do hai người giết sao? Đám thủ hạ này là do Thượng Quan Lôi chiêu mộ các cao thủ trên giang hồ, nhiều người như vậy nhưng khôn thể địch lại hai người các ngươi! Vân công tử, trẫm chỉ nghe nói võ công của ngươi sâu không lường được, hôm nay xem ra lời nói không ngoa một chút nào!" Long Ngự Thiên khiếp sợ nói: "Trẫm đã đoán trước nhất định sẽ như vậy!"



Lạc Tuyết Phong Liệt Diễm nhìn nhau một cái, Phong Liệt Diễm chắp tay nói: "Hoàng thượng, vừa hoàng thượng nói như thế, hai chúng ta yên tâm hơn, sẽ không hiểu lầm hoàng thượng!"




"Trẫm là vua của một nước, lời nói chính là nhất ngôn cửu đỉnh, Liệt Diễm, Phong gia ngươi nhiều đời hết lòng vì đất nước này, trẫm hôm nay có thể gặp ngươi và Vân Công tử, đã yên tâm hơn, cho người ở bên cạnh hắn, cũng nhiều một phần lực lượng." Long Ngự Thiên tự định giá nói.



"Hoàng thượng yên tâm, cho dù không có sự phân phó của ngài, Liệt Diễm cũng sẽ liều chết bảo vệ Vân Thiên." Phong Liệt Diễm nói qua, mắt dịu dàng nhìn về phía Lạc Tuyết.



Chỉ một ánh mắt nhìn chứa đầy tình cảm như vậy, Long Ngự Thiên trong lòng đã chìm xuống, xem ra lời đồn đãi dân gian là sự thật! Phong Liệt Diễm thật sự thích nam tử tà mị này, nhưng tại sao trong lòng của hắn lại không thoải mái?



Lạc Tuyết bụng đã bắt đầu biểu tình kêu "Ục ục", muốn nhanh chóng ăn cơm nên đã hắng giọng nói: "Hoàng thượng, nếu như không có chuyện khác, Vân Hận Thiên cáo lưu trước."



"Không cần vội vã như vậy, trẫm đã sai người chuẩn bị rượu và thức ăn rồi, quân thần chúng ta uống với nhau một ly như thế nào?" Long Ngự Thiên khoát tay nói, bên cạnh thái giám liền hiểu ý, đã vội vàng khom người đi xuống chuẩn bị.



Hai người không tiện cự tuyệt, hơn nữa hai người cũng đã rất đói bụng, nên cũng không còn khách khí ngồi cùng Long Ngự Thiên một bàn trong bữa tiệc, Long Ngự Thiên suy đi nghĩ lại vẫn không nhịn được hỏi!



"Vân công tử, về ân oán của ngươi và Trang thân vương cho đến tận bây giờ vẫn không thể nói sao? Trẫm rất tò mò, hoàng đệ này của trẫm luôn là người cẩn thận, trẫm cũng không nghe nói đệ ấy kết oán với người nào, vì sao ngươi lại cố tình xuống tay với đệ ấy? Nếu như hoàng đệ thật sự làm chuyện gì ác độc, trấm nhất định sẽ làm theo quốc pháp, tuyệt đối sẽ không thiên vị! Nếu như chỉ là một chút hiểu lầm, trẫm nguyện ý vì hai người đứng ra giảng hòa, để hai người sau này một lòng giúp sức cho Đại kim ta!" Long Ngự Thiên nặng nề nói.



"Hoàng thượng, chuyện của Vân Hận Thiên không nhọc lòng Hoàng thượng bận tâm, bất cứ chuyện gì cũng đều có nhân quả, ân oán giữa ta và Trang Thân Vương, chúng ta sẽ tự chấm dứt, nhưng tuyệt đối sẽ không vì ân oán cá nhân mà không để ý đến chuyện quốc gia!" Giọng điệu nghiêm túc của Lạc Tuyết, làm cho Long Ngự Thiên không còn cách nào hỏi tiếp, mà hắn không thể lấy thân phận Hoàng Đế để bắt Vân Hận Thiên trả lời, huống chi người này....Ha ha cũng sẽ không về dưới trướng hắn!



Phong Liệt Diễm mặc dù biết chuyện này có liên quan đến Phong Liệt Diễm, nhưng hắn vẫn luôn tò mò chuyện này thì có liên quan gì đến một Vương phi cơ chứ? Nhưng miệng Lạc Tuyết rất kín, ai cũng hỏi không ra, mà lúc gặp Long Ngự Thiên vẫn khép mình, đáy lòng không khỏi cười một tiếng, Vân Thiên của hắn vẫn đáng yêu như thế, ai cũng không để vào trong mắt!



Ăn xong một bữa cơm với Long Ngự Thiên hai người liền cáo từ rời khỏi biệt viện này, Long Ngự Thiên cũng hồi cung.



Trở lại trong thành, màn đêm đã buông xuống, hôm nay Lạc Tuyệt cảm thấy rất mệt mỏi, không có tâm tình đi dạo Trang Vương phủ một chút, chỉ muốn tìm một quán trọ ngủ một giấc tối mai nói sau.



Vì vậy, hai người vòng vo nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được "Quán trọ Bồng Lai". Lạc Tuyết đơn giản nói: "Chưởng quỹ, cho ta hai gian phòng hảo hạng!"




"Haizzz, Vân Thiên, ta cảm thấy vẫn nên thuê một gian phòng thì tốt hơn!" Phong Liệt Diễm chép miệng nói.



"Tại sao?" Lạc Tuyết ngước mắt, nghi ngờ không hiểu.



"Bởi vì, bởi vì ngộ nhỡ nửa đêm có sát thủ đánh lén thì như thế nào? Chúng ta tách ra dễ dàng bị người thừa cơ đánh lén!" Phong Liệt Diễm thật vất vả mới tìm được một lý do đường hoàng như vậy, lại thấy khuôn mặt tươi cười của chưởng quỹ kia lập tức tối sầm lại, Phong Liệt Diễm giơ tay lên đưa một thỏi bạc cho trưởng quỹ, chưởng quỹ kia lập tức cười nói: "ông tử, tiểu nhân sẽ cho người chuẩn bị tốt phòng cho hai người, bảo đảm ngài ở sẽ rất hài lòng!"



Lạc Tuyết mím môi, suy nghĩ một chút cũng thế, ngộ nhỡ ngủ quá say sẽ không tốt, hai người ở chung một gian phòng có thể chiêu cố lẫn nhau, liền gật đầu một cái, theo hướng dẫn của tiểu nhị lên lầu.



Nhưng là không biết Phong Liệt Diễm cố ý hay là vô tình, chờ đến lúc Lạc Tuyết ở bên ngoài trở về phòng, trên đất đã thả một thùng tắm lớn, tiểu nhị đang hướng vào bên trong đun nóng nước, thấy Lạc Tuyết đi vào, chê cười nói: "Công tử, nước tắm của ngài xong rồi đây! Mời ngài dùng!"



Lạc Tuyết mím môi hung hăng nhìn chằm chằm tiểu nhị, "Bản công tử không cần!" Tiểu nhị kia bị nét mặt Lạc Tuyết hù ngã, nước nóng đổ trên tay vẫn không biết, cho đến khi cảm thấy nóng, mới "A a" hét lên, sau đó bị dọa sợ ôm bình nước bỏ chạy.



Phong Liệt Diễm từ ngoài cửa đi vào, thấy vẻ mặt Lạc Tuyết đen lại đứng ở đàng kia ngẩn người, nói: "Vân Thiên, đây là ta phân phó chủ quán chuẩn bị trưa nay đánh nhau chắc chắn sẽ có rất nhiều mồ hôi chảy ra, nhanh tắm rửa một lát.”



"Muốn tẩy rửa Phong đại ca tự mình rửa đi! Ta ra bên ngoài, chờ huynh tắm xong sẽ về." Lạc Tuyết buồn bực nói, sau đó xoay người đi ra ngoài.



"Vân Thiên, đệ làm gì vậy? là nam nhân cả còn kiêng dè gì nữa? Hơn nữa, đệ cũng nên tắm một cái đi!” Phong Liệt Diễm khó hiểu nói.



"Không cần! Một canh giờ sau ta trở về!" Lạc Tuyết sợ Phong Liệt Diễm cản nàng, nói xong cũng nhanh chóng chạy ra ngoài.



Phong Liệt Diễm nhìn thùng nước tắm trên đất phát ngây ngô, hắn thật không hiểu rõ tại sao mỗi lần gặp tình huống như thế, Vân Thiên lại không tự nhiên, hoặc là đem hắn nói một trận hoặc là như hôm nay trực tiếp chạy mất, rốt cuộc là tại sao chứ? Sợ hắn nhìn thấy vết thương trên bả vai sao? Hay là có nguyên nhân gì khác? Người ta đều nói lòng dạ nữ nhân như kim dưới đáy biển, Vân Thiên này là một nam nhân tâm tư khá sâu! Ha ha, nếu hắn là nữ nhân… Nữ nhân….. hắn có thật sự là nữ nhân không? Phong Liệt Diễm bị chính suy nghĩ của mình dọa hết hồn, sau đó trong lòng không ngừng rung động, nếu hắn thật sư là nữ giả nam trang. . . . . . Trời ạ! Suy nghĩ một chút cũng thấy hứng phấn và kích động rồi!




Phong Liệt Diễm kích động đi tới đi lui trong phòng, môi của hắn rất mềm mại mà lại có hương vị ngọt ngào nữa, da tay của hắn lại trắng mịn tinh tế như thế, Phong Liệt Diễm nhớ đến một chưởng dùng để đổi lấy nụ hôn kia, nếu như có thể trao đổi hắn tình nguyện nhận nhiều chưởng hơn nữa, Vân Thiên, hi vọng đệ thật sự là nữ giả nam trang , như vậy huynh có thể dồn hết sức để đến gần đệ, hơn nữa muốn lấy được trái tim của đệ.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n



Lạc Tuyết ra khỏi quán trọ mờ mịt không biết làm sao, cứ như vậy vô tri vô giác đi trên đường, nàng bị Phong Liệt Diễm càng ngày càng làm phiền lòng cứ tiếp tục như vậy nữa thân phận của nàng sớm muộn sẽ bị phát hiện, đến lúc đó sẽ không có cách nào đối mặt.



Tiếng huyên náo của chợ đêm cũng trôi dần theo thời gian, đã dần dần trở nên bình tĩnh, kinh động đến những con chim nhỏ trên cây khiến những con chim nhỏ chạy loạn. Đường phố thật dài, lúc này chỉ có một bóng dáng màu trắng đang chầm chậm bước đi thong thả, bóng lưng nhỏ nhỏ bé ấy trong đêm mát thật sự rất cô độc, Long Ngạo Thiên liền đứng ở đầu phố nhìn cái bóng lưng kia dần dần đi xa, dần dần cách xa tầm mắt của hắn.๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n



Long Ngạo Thiên biết đó chính là Vân Hận Thiên, bởi vì từ bóng lưng của Vân Hận Thiên tối nay hắn đeo khăn che mặt, nhưng hắn đột nhiên không có dũng khí nhìn dung nhan dưới tấm khăn che mặt kia, hắn cảm thấy run sợ, hắn vừa hi vọng đó chính là người mà hắn luôn mong nhớ Lạc Nhi, nhưng hắn vừa sợ nhìn thấy cảnh Lạc Nhi bị tổn thương đến như vậy, mất đi một cánh tay, cho nên hắn đứng tại chỗ cảm giác trong lòng hít thở không thông…..



Lạc Tuyết vẫn đang trầm tư chậm rãi bước đi, cho đến khi chạm mặt nam tử áo lam cản nàng lại, "Vân Thiên, đệ không sao chứ? Làm sao lại ra bộ dáng này?"



"Phong Đại Ca?" Lạc Tuyết nhìn gương mặt ân cần của Phong Liệt Diễm liền kêu lên: "Phong Đại Ca làm sao huynh đến được đây?"



"Huynh lo lắng cho đệ, sợ đệ sẽ gặp phải nguy hiểm." Phong Liệt Diễm đôi tay giữ chặt bả vai Lạc Tuyết, "Vân Thiên, trở về thôi!"



"Phong Đại Ca, đệ không phải người tốt, đệ phá hư hạnh phúc của người khác, lại giết nhiều người như vậy, đệ có ý thật không hành y cứu người, ngược lại lợi dụng nó đẻ ép buộc người khác làm việc cho đệ, đệ là một người xấu như vậy, tại sao huynh và Lăng đại ca còn rất tốt với đệ?" Lạc Tuyết giống như uống say vậy, hất Phong Liệt Diễm ra, tay áo trái trống rỗng nhẹ nhàng quét qua mặt Phong Liệt Diễm, đồng thời cũng đau nhói trái tim của hắn.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn



"Không, Vân Thiên, đệ đã nói, mọi việc có nhân tất có quả, thế gian bất cứ chuyện gì đều không có đúng sai tuyệt đối, chỉ là xử sự với mọi chuyện khác nhau mà thôi. Chúng ta đối với đệ tốt, tự nhiên có lý do của chúng ta nội tâm của đệ vẫn luôn thiện lương, chỉ là đem nó dấu vào trong vẻ bề ngoài lạnh lùng, không cần trách cứ mình nữa được không?" Phong Liệt Diễm vội vàng nói xong, cũng nắm thật chặt lấy thân mình Lạc Tuyết lay động.



Lạc Tuyết nội tâm đã đấu tranh một khoảng thời gian dài, khiến cho nàng cực kỳ mệt mỏi, bắt đầu chậm rãi ngả xuống, Phong Liệt Diễm không đón được, giống như nổi điên đến bên cạnh, ôm lấy lấy người đã ngất xỉu kia kêu lên: "Vân Thiên? Vân Thiên? Đệ làm sao vậy? đệ tỉnh tỉnh?"



Phong Liệt Diễm hốt hoảng, vội ôm Lạc Tuyết lên vận khinh công hướng về phía quán trọ, một cước đá văng cánh cửa, bước vào phòng, đem Lạc Tuyết đặt trên giường, lại gọi tiểu nhị lấy nước nóng và khăn , ngồi bên giường nhẹ nhàng lau mặt, "Tiểu nhị, nhanh đi tìm đại phu !" Phong Liệt Diễm nói xong ném một thỏi bạc cho tiểu nhị, tiểu nhị vội đồng ý đi.diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn



Đại phu rất nhanh đã đến, sau khi bắt mạch cho Lạc Tuyết, lão đại phu lắc đầu: "Không có việc gì, công tử yên tâm đi. Nàng chỉ là trong lòng có quá nhiều gánh nặng khiến cho tạm thời bất tỉnh, ta kê mấy thang thuốc, ngươi cho nàng cho uống, lập tức sẽ tỉnh."



Lão đại phu nét mặt cười thấu hiểu, đáng tiếc Phong Liệt Diễm không nghe được chữ “Nàng” trong lời nói của đại phu là một cô nương, sau khi tạ ơn, lại nói tiểu nhị đi theo đại phu lấy thuốc trở lại mới đuổi tiểu nhị đi ra ngoài, Phong Liệt Diễm múc một muỗng thuốc mớm cho Lạc Tuyết, đáng tiếc Lạc Tuyết ngậm chặt môi, thế nào cũng không uống được, Phong Liệt Diễm không biết làm sao cho tốt thấy đôi môi đỏ mọng mệ người, khóe miệng mỉm cười tà tà, miệng đối miệng mớm thuốc, thì không phải là được rồi sao?



Vì vậy, Phong Liệt Diễm uống một ngụm thuốc, cúi người, một tay nâng đầu Lạc Tuyết lên sau đó hôn lên, đầu lưỡi dò vào trong miệng Lạc Tuyết, nước thuốc liền chậm rãi chảy vào, cho đến khi uống hết một chén thuốc, Phong Liệt diễm mới ngồi thẳng lên, không nhịn được lại chạm khẽ vào môi Lạc Tuyết một cái, mới vừa lòng nở nụ cười.



Lạc Tuyết mãi cho đến nửa đêm mới tỉnh lại, nàng nhớ mình đang ở trên đường, tại sao lại trở về rồi? Còn đang nghi ngờ thì Phong Liệt Diễm đã từ trên ghế đứng lên, mừng rỡ kêu lên: "Vân Thiên, đệ rốt cuộc đã tỉnh!"



"Đệ, là huynh dẫn đệ trở về?" Lạc Tuyết kinh ngạc hỏi, nhớ tới chuyện nàng nữ giả nam trang, liền ấp a ấp úng hỏi thăm: "Vậy huynh có. . . . . . Có biết cái gì không?"diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn



"Biết cái gì?" Phong Liệt Diễm đi tới bên giường, yên lặng hỏi "Huynh phải biết cái gì?"



"Không có, chẳng có cái gì cả." Lạc Tuyết vội che giấu, cảm giác trong miệng có chút mùi thuốc, liền lại hỏi: "Huynh cho đệ uống thuốc hả?"



"Ách. . . . . . Đúng vậy, đệ bất tỉnh huynh tìm đại phu kê đơn thuốc, cho đệ uống. Ha ha. . . . . . Đệ quả nhiên là học qua y thuật thoáng một cái đã phát hiện ra rồi." Phong Liệt Diễm ngượng ngùng nói, cẩn thận lựa lời, chỉ sợ Lạc Tuyết biết chuyện vừa rồi.



"Oh, là như vậy sao. Phong Đại Ca vậy cám ơn huynh." Lạc Tuyết gật đầu nhẹ, muốn xuống giường, Phong Liệt Diễm vội vàng đỡ lấy Lạc Tuyết, "Đệ muốn làm gì?"diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn



"Đệ muốn uống nước." Lạc Tuyết bĩu bĩu môi, chỉ vào ly trà trên bàn nói.



"Huynh lấy giúp đệ, đệ cứ nằm xuống đi." Phong Liệt Diễm nói xong liền dìu Lạc Tuyết lên dựa lưng vào giường, sau đó cầm ly trà đến, muốn cho Lạc Tuyết uống nước, Lạc Tuyết nhìn Phong Liệt Diễm ân cần, mũi đau xót, "Phong Đại Ca, huynh làm ca ca của đệ được không!"



Phong Liệt Diễm nghe vậy, thân thể chấn động, sắc mặt tái xanh, quay lưng về phía Lạc Tuyết, nặng nề phun ra bốn chữ: "Huynh không đồng ý!"