Qua hơn một tháng, vết thương của Lạc Tuyết đã dần khỏi. Nhưng mà nốt đỏ giữa hai hàng lông mày vẫn như cũ, theo như Trần Trần Tử nói nốt đỏ này vẫn đi theo nàng. Lạc Tuyết cũng không quá mức để ý, chẳng qua là có một tay áo trống rỗng, mặc dù mặc trang phục của nam tử, tóc cũng được Ngọc Trần Tử giúp đỡ búi lên, nhưng mà dù như thế nào Lạc Tuyết cũng cảm thấy không được tự nhiên, "Tiền bối, con như thế nào mà luôn có cảm giác mình nam không ra nam, nữ không ra nữ?"
"Nói càng! Nhưng mà, nhìn con như vậy có chút gian ác, con mặc nữ trang cho dù mất một cánh tay cũng tốt hơn." Ngọc Trần Tử phủ định nói "À, tiền bối người nói thật tốt. Vậy lúc nào người có thể dạy con học thuật điều khiển ong?" Lạc Tuyết đầy mong đợi hỏi.
"Hiện tại lão phu liền bắt đầu dạy con. Nếu con muốn khống chế được ong, nhất định phải biết phong ngữ (tiếng nói của ong), tức là phong tính (bản năng của ong). Một đàn ong, sẽ có một con ong chúa, trong mấy vạn ong thợ cùng sinh sôi nảy nỡ chỉ có một được một con ong chúa tạo thành. Ong chúa lớn lên, chịu trách nhiệm đẻ trứng; ong đực duy nhất chịu trách nhiệm cùng ong chúa giao phối, sau khi giao phối sẽ chết đi. Ong thợ có thể phát hiện được nguồn mật, nhận biết đường về tổ rất mạnh. Lúc bay quá xa tổ cũng có thể biết đường về. Bọn chúng khứu giác nhạy bén, có thể phát hiện được mùi hoa, mật. Các giác quan rất phát triển, thích hợp cho việc hút mật hoa."
"Bình thường trên người ong mật sẽ không có độc, nhưng ở "Hồi hồn Cốc" thì sẽ khác, vì ờ "Hồi hồi Cốc" bản thân hoa đã có mang độc tính, mỗi loại hoa là một loại độc khác nhau, ong hút mật thường xuyên, tự nhiên sẽ biến thành kịch độc mà độc này là độc nhất thiên hạ! Nếu muốn cho đám ong này nghe lệnh của con, đều quan trọng nhất là phải dựa vào nó!" Ngọc Trần Tử chỉ vào cây sáo đang cầm trong tay
"Sáo ngọc?" Lạc Tuyết có chút không hiểu.
"Đúng vậy, nhũng con ong này đã được lão phu huấn luyện, có thể dựa vào tiếng sáo mà phản ứng lại rất chính xác. Chỉ cần ong chúa có hàng động, nhưng con ong khác tư nhiên sẽ hành động theo. Lão phu nghĩ ra hai khúc nhạc, một là "Ly Tâm" khúc có thể gọi đám ong này nhanh chóng rút lui, còn lại là "Thực Tâm" khúc - ong sẽ căn cứ vào tiết tấu mà khống chế lực sát thương. Con đã ăn thuốc giải, đàn ong sẽ không đả thương con, chỉ cần con học được hai khúc tiêu này, cùng đàn ong sớm chiều ở chung, bọn chúng sẽ tự động nhận thức được. Thời gian lâu dài, con và chúng liền trở thành bằng hữu. Ha ha" Ngọc Trần Tử nói.
"Thật sao?" Lạc Tuyết nhảy nhót nói, rồi sắc mặt lại trầm xuống, "Nhưng mà con chỉ còn có một tay, làm sao mà thổi tiêu?"
"Một cánh tay dĩ nhiên có thể, chẳng qua là càng cố gắng hơn mà thôi. Lạc Tuyết, con đối với chính mình phải có lòng tinh, biết không?" Ngọc Trần Tử khích lệ nói, "Vâng, con biết, cảm ơn tiền bối!" Lạc Tuyết gật đầu, kiên định nói.
Một thời gian sau, cả ngày Lạc Tuyết sống ở gần cửa cốc, vừa quan sát đàn ong vừa luyện tập hai khúc tiêu. Bản thân Lạc Tuyết vốn đã tinh thông âm luật, cho nên học không khó khăn gì mấy, chẳng ta là thao tác có chút bất tiện, lúc đầu đàn ong không có phản ứng nhưng sau hai tháng đã có thể thổi tiêu làm cho đàn ông bay tới bay lui. Đây cũng là một thành tựu nho nhỏ, Lạc Tuyết trở nên rất hưng phấn. Bây giờ nàng đã hoàn toàn quen với việc sử dụng mọi thứ chỉ có một cánh tay. Nhìn thấy Ngọc Trần Tử quan tâm mình cả ngày, trong lòng nàng liền áy náy, muốn giúp Ngọc Trần Tử nấu cơm, nhưng Ngọc Trần Tử kiên quyết không chịu. Có nha đầu này bên cạnh, cuộc sống của lão trở nên rất tốt, nấu một chút cơm có gì mà khó? Chỉ cần Lạc Tuyết có thể chuyên tâm, mau chóng học được thuật khống chế ong, lão đã rất vui rồi...
******************************
Thanh Tâm các - Trang Thân Vương phủ
Lúc Lạc Tuyết đang cố gắng luyện tập thuật khống chế ong, thì có người nào đó trong lòng không yên.
"Tiểu thư, chúng ta nên làm sao đây? Chẳng lẽ Trắc vương phi thật sự không có chết sao?" A Lục gấp gáp nói. "Ai biết được? Nhưng mà Vương gia đã đi biệt viện, tám chính phần có thể là thật, Lê Lạc Tuyết này thực sự không chết sao?" Thượng Quan Vũ Điệp căm hận nói.
"Tiểu thư, có muốn hay không A Lục đi đến biệt viện dò la, chứng thực một phen. Nếu nàng ta thật chưa chết, nô tỳ liền trực tiếp giết chết nàng ta, chấm dứt hậu hoạn!" A Lục làm ra động tác muốn giết người, liền bị Thượng Quan Vũ Điệp chặn lại, "Không được, ngươi không thể đi. Ngộ nhỡ có gì thiếu sót, chúng ta sẽ bị dính líu. Như vậy đi, ngươi đi một chuyến đến phủ tướng quân, mang theo cây trâm cày này, tìm cha ta nhờ người giúp một tay. Cha ta nhìn thấy cây trâm này, lập tức sẽ hiểu." Thượng Quan Vũ Điệp nhìn cây trâm trầm ngâm nói. Sau đó bắt tay vào viết một phong thơ, nhét vào cây trâm, rồi đưa cho A Lục.
A Lục rời vương phủ được một đoạn, lập tức có người đi sau theo dõi, nhìn chằm chằm nàng đi vào phủ Bình Nam Đại tướng quân
"Lão gia, tiểu thư phái nô tỳ giao cho ngài cái này." A Lục khom người đưa cây trâm ra.
Thượng Quan Lôi trong đầu xoay chuyển nhanh, bảo tất cả mọi người lui ra ngoài. Lấy bức thư giấu trong cây trâm ra, sau khi nhìn xong thì nhíu mày, "Điệp nhi cũng quá hồ đồ! Bây giờ còn chưa đúng lúc, thế nào mà không chịu nhẫn nhịn? Thôi, việc đã tới nước này, không quay trở lại được, đã làm thì làm cho tới cùng. A Lục, ngươi trở về hầu hạ tiểu thư thật tốt, tạm thời chuyện gì cũng không cần làm, tuyệt đối không được đối nghịch với Trang Thân Vương, phải nghe lời một chút. Ta sẽ an bài mọi chyện, biết không?"
"Vâng, Lão gia. Nô tỳ cáo lui!"
Nhìn chằm chằm bóng dáng A Lục ngó trước ngó sau trở lại Trang Vương phủ, người theo dõi mới từ chỗ tối đi ra, nụ cười lạnh trên mặt không đổi, sau đó ẩn thân đi về hướng biệt viện ở ngoài thành.
Cùng lúc đó, Long Ngạo Thiên đang đứng giữa Hà Nguyệt trai, nhìn chằm chằm đó hoa mai trên chiếc khăn đến ngây ngô. Hắn đã đem Hà Nguyệt trai phong tỏa lại, trừ hắn ra bất luận kẻ nào cũng không được đi vào. Mỗi ngày chỉ phái nha hoàn Ngọc Nhi hầu hạ Lạc Tuyết canh giữ ở Hà Nguyệt trai, phụ trách quét dọn.
"Hoa mai? Nàng nói hoa mai là hoa rất thanh cao, hoa có sinh mệnh rất tốt. Lạc Tuyết, nàng có thể hay không giống như hoa mai kiên cường mà sống? Lạc Tuyết, ta rất nhớ nàng, nàng có từng biết? Lần đầu gặp nhau, nhẹ nhàng như chiếc quạt, gắn kết như búi tóc, trái tim ở lại. Quay đầu nhìn lại, người đã đi, lệ rơi vô ích, trong chớp mặt đầy mênh mông. Bóng dáng đi tới, ngẩng đầu nhìn, là nhu tình, say một đời. Cuộc đời này nguyện làm hồng nhan, nguyện làm chim liền cánh" Long Ngạo Thiên lẩm bẩm nhìn mấy hàng chữ nhỏ, một giọt lệ lăn xuống, "Thật sự là người đã đi, lệ rơi vô ích, biển người mênh mông sao? Lạc Tuyết, ta thực sự mất đi nàng rồi sao?"
Trong mấy tháng này, Long Ngạo Thiên vẫn sống trong đau khổ, hắn hận chính mình tại sao nhất thời có thể mất lý trí như vậy, đem Lạc Tuyết nhốt vào địa lao, càng hận chính mình không cho Lạc Tuyết một cơ hội để giải thích, nàng từ Kim Hoa tự mình đến Trường An tìm hắn, sao có thể nương thân vào người khác? Huống chi nàng còn có thai! Nàng sợ tổn thương hài nhi, đều không cho hắn đụng vào nàng, làm sao mà có thể ở trên giường với Trương Tam?
Long Ngạo Thiên tức giận đánh một quyền vào khung cửa sổ, cái bẫy rõ ràng như vậy mà hắn lại dễ dàng nhảy vào! Lạc Tuyết, nàng ở chỗ nào? Nếu như nàng còn sống, tại sao ta lại không tìm được nàng?