Dung Từ chỉ trả lời câu hỏi đầu tiên, hắn nói: "Doãn Thiệu Hâm, con người này có tính cách cứng rắn hơn so với người bình thường, cũng khó thu phục hơn so với người bình thường. Chỉ dựa vào việc ta cứu hắn ra khỏi, chút ân tình này sợ rằng không đủ để cho hắn ta hết hi vọng, ta còn phải thêm chút tiền đặt cược."
"Một nữ nhân hắn ta thích thì có thể đánh cược bao nhiêu chứ?"
Dung Từ cười một tiếng: "Đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Khi đi từ thư phòng ra, đã là đêm khuya.
Thị vệ hỏi: "Thế tử gia, ngài có muốn đi về nghỉ ngơi không?"
Dung Từ nhìn về bầu trời đêm đen như mực, hắn đột nhiên hỏi: "A Lê sao rồi?"
Tỳ nữ hầu hạ bên người A Lê đều là do Dung Từ tự mình chọn lựa, ngày thường nàng làm chuyện gì, lạnh nóng, mệt mỏi tất cả sẽ có người tới bẩm báo cho hắn.
Thị vệ nói: "Ngưng Sương mới truyền tin tới, nói trước khi A Lê cô nương ngủ đã len lén khóc, bây giờ đã đi ngủ."
"Đã dùng thiện chưa? Dùng bao nhiêu?"
"Cũng như thường ngày, dùng một chén cháo và hai miếng điểm tâm."
Dung Từ gật đầu, xem ra tâm trạng cũng không cản trở đến ham muốn ăn uống của nàng.
Hắn nhấc chân đi về phòng ngủ, nhưng mà đi hai bước lại dừng lại.
Thôi, đi xem nàng một chút.
Bóng đêm yên tĩnh, Ngưng Sương giúp A Lê vén chăn đệm xong xuôi. Nàng ấy đang muốn đi ra phòng ngoài nghỉ ngơi, nhưng vừa mới nằm xuống lại nghe thấy cửa sổ nhẹ nhàng vang lên tiếng két.
Nàng ấy đứng dậy thò đầu liếc nhìn, chỉ thấy người có tay áo màu đen tung bay đi vào.
Ngưng Sương không cảm thấy lạ, nàng ấy vội vàng đứng dậy bưng cây nến đi qua
"Thế tử." Nàng ấy hành lễ, nhỏ giọng nói: "Cô nương ngủ rồi."
" Ừ." Dung Từ đi thẳng về phía giường nhỏ trong phòng.
Giường nhỏ của A Lê tinh xảo xinh xắn, giường diêm còn nạm đầy thạch anh mà nàng thích. Dung Từ khom người ngồi xuống, quan sát cơ thể nhỏ nhắn của nàng.
A Lê ngủ rất say, bình thường ngủ không hay tỉnh giấc.
Mượn ánh nến, Dung Từ nhìn thấy lông mi cong lên của tiểu cô nương còn đọng lại mấy sợi mi ướt át.
Hắn hỏi: "Sau khi trở về, nàng ấy đã khóc bao lâu?"
Ngưng Sương nói: "Sau khi cô nương trở lại thì không khóc, còn đi một chuyến đến Trường Xuân đường để thỉnh an lão phu nhân. Khi dùng bữa cũng không khóc, nước mắt chảy ra trước khi ngủ."
"Mới đầu, nô tỳ thấy cô nương nằm trên giường lau nước mắt thì giật mình sợ hãi, sau đó cẩn thận hỏi thăm mới biết được là Thế tử ngài phạt nàng ấy."
Ngưng Sương tiếp tục nói: "Thế tử, ngài chớ trách nô tỳ lắm mồm, cô nương còn nhỏ tuổi, phải từ từ dạy. Ngài động một cái là đánh cô nương ba thước, làm sao nàng ấy chịu được."
Trong lòng Dung Từ hối hận, hắn vén chăn lên, lấy tay của tiểu cô nương ra.
"Bôi thuốc chưa?" Hắn hỏi.
Ngưng Sương buồn cười: "Làm gì đã đến mức phải bôi thuốc? Nô tỳ đã kiểm tra rồi, lòng bàn tay cô nương sạch sẽ, không có chút giấu vết nào, nô tỳ nghĩ là không đau.”
Dung Từ cũng cảm thấy có lẽ sẽ không đau, hắn kìm sức lực, không đánh nặng. Nhưng da thịt A Lê non mềm, có lẽ người ngoài không cảm thấy thương nàng nhưng hắn thì khác.
"Đi tìm thuốc tới, vẫn nên bôi chút thuốc thì hơn."
"Vâng." Ngưng Sương rời đi.
Rất nhanh, Ngưng Sương lấy bình dược cao tới, đưa cho Dung Từ.
Nàng ấy thấp giọng nói: "Đây là lần đầu nô tỳ thấy cô nương đau lòng như vậy, nàng ấy còn tuyên bố nói là không muốn nhìn thấy Thế tử nữa. Lúc ấy nô tỳ khuyên mấy câu, ngài đoán xem cô nương nói như thế nào?"
Dung Từ giúp A Lê xức thuốc, động tác êm ái.
"Cô nương nói Thế tử trách oan nàng ấy, nàng ấy không nói láo."
Nghe vậy, động tác của Dung Từ ngừng lại một lát.
"Trách oan?"
"Đúng vậy." Ngưng Sương nói: "Cô nương không nói láo với gã sai vặt, là tiểu thư Sở gia kia sai tỳ nữ nói với gã sai vặt. Lúc đó cô nương muốn ngăn cản, nhưng bị tiểu thư Sở gia lôi đi."
Vừa dứt lời, bên trong phòng yên tĩnh một lát.
Một lát sau, Dung Từ vẫy tay: "Biết rồi, ngươi đi ra ngoài đi."
Sau khi bôi dược cao xong, Dung Từ thả tay A Lê vào lại trong chăn, sau đó cứ im lặng ngồi ở một bên như vậy.
Tiểu cô nương ngủ rất yên lành, gò má đè lên trên gối mềm. Lông mi dài rũ xuống, da thịt trắng như tuyết ở dưới ánh nến trông giống như miếng mỡ dễ trắng trẻo thượng hạng.
Trong ngực nàng ôm con gấu nhồi bông ở biệt trang lần trước, nghe nói là mẹ nàng thưởng cho sau khi kiểm tra bài tập.
Hóa ra là trách oan nàng sao?
Trong lòng Dung Từ dâng lên chút áy náy.
Hắn giơ tay lên vén tóc ở một bên tiểu cô nương ra sau tai, nhớ tới đời trước, từng có một lần hắn cũng hiểu lầm A Lê.
Lúc đó là sau khi hai người lập gia đình không lâu, A Lê lần đầu lo liệu chuyện bếp núc, rõ ràng là chuyện đơn giản nhưng lại xảy ra sơ suất, vì vậy mà đắc tội Dụ Vương phi.
Vừa đúng lúc hắn đang mượn sức của Dụ vương, trong lòng hắn có chút phê bình kín đáo đối với người nội trợ hiền mà không "Hiền" này.
Sau khi trở về nhà, hắn nói ra câu "Vì sao lại tính sai thẻ bài", A Lê nghe xong thì đôi mắt ướt át, vô cùng tủi thân nhưng lại không chịu giải thích. Cũng vì vậy, suốt một khoảng thời gian dài sau này nàng đều cẩn thận từng li từng tí ở trước mặt hắn.
Sau đó hắn mới biết được, cũng không phải là do A Lê không chịu giải thích, mà vì chuyện thẻ bài là mẫu thân tính sai, vì muốn giữ mặt mũi cho mẫu thân nên nàng mới yên lặng nhận lỗi thay.
Hôm nay suy nghĩ lại, Dung Từ càng thêm tự trách.
A Lê của hắn khôn khéo hiểu chuyện, cho dù bị tủi thân cũng chỉ yên lặng rơi lệ một mình.
Chuyện hôm nay, đúng là do hắn thiếu đôn đốc kiểm tra, mà cũng là do hắn quan tâm quá sẽ bị loạn.
Đương nhiên hắn tin tưởng A Lê của hắn sẽ không hư hỏng, sau này A Lê của hắn lớn lên hiền thục thông minh, sao lại là người hư hỏng được?
Nhưng A Lê của hắn thuần khiết lương thiện, vừa giống như hoa lài sáng sớm, vừa giống như trăng sáng gió mát, hắn không muốn nàng bị nhiễm chút bẩn nào.
Những thứ hí kịch kia, từ nay về sau không nghe thì tốt hơn.
Sau khi rời khỏi sân nhỏ của A Lê, Dung Từ lại đi một chuyến đến thư phòng của Tống Ôn Bạch, quả thật thấy trong phòng hắn vẫn sáng đèn.
Tống Ôn Bạch đang dùng bữa ăn khuya, nghe thấy động tĩnh, hắn mở cửa: "Ai đó?"
Thấy là Dung Từ đứng bên ngoài, hắn hơi ngạc nhiên một chút.
"Đêm hôm khuya khoắt, sao Dung Thế tử lại ở nơi này?"
"Tống bá phụ." Dung Từ thi lễ một cái: "Vãn bối có chuyện tìm bá phụ để thương lượng."
"Vào rồi nói chuyện." Tống Ôn Bạch xoay người, ngay sau đó hỏi: "Dung Thế tử có muốn dùng bữa ăn khuya không?"
Dung Từ lắc đầu, hắn cũng không có thói quen dùng bữa khuya.
Nhưng Tống Ôn Bạch đã tới tuổi trung niên, lại thường xuyên làm đến đêm khuya nên phải dùng chút bữa khuya để lấy tinh thần. Hắn phân phó gã sai vặt dâng trà lên, sau đó hỏi: "Dung Thế tử có chuyện gì?"
"Là chuyện của A Lê."
Tống Ôn Bạch dừng động tác lại: "Hôm nay ta hạ triều trở về trễ, hôm nay còn chưa gặp A Lê, nó thế nào?"
Dung Từ kể lại chuyện xảy ra ở thư viện ngày hôm nay một lần, sau đó nói: "Vãn bối tự ý phạt nàng ba thước, ngược lại làm nàng ghi hận trong lòng."
Tống Ôn Bạch mỉm cười: "Không sao, chuyện này Thế tử làm đúng. Chớ xem là tội nhẹ, cho là vô hại, giọt nước tuy nhỏ nhưng dần dần sẽ thành châu báu. A Lê tuy còn nhỏ tuổi, nhưng nên dạy bảo."
Dung Từ gật đầu, lại nói: "Lần này vãn bối tới đây là muốn thương lượng với Tống bá phụ về chuyện đổi thư viện."
"Ngài muốn đổi thư viện cho A Lê?"
"Đúng vậy."
Tống Ôn Bạch im lặng, ông ấy nói: "Hiền Văn quán gần phủ ta, hơn nữa những năm này tất cả con cháu trong phủ đều đi học vỡ lòng ở Hiền Văn quán, cho nên cũng không cẩn thận cân nhắc. Tòa hí lâu bên cạnh kia ta cũng từng đến mấy năm trước, lại không ngờ bây giờ nó lại sa sút không thể tưởng tượng được như vậy."
Dung Từ nói: "Trước mắt có trách thư viện hay trách hí lâu cũng vô ích, băng dày ba thước không phải chỉ vì một ngày lạnh. Hai năm nay Hiền Văn quán sơ sót quy củ, dần dần đi xuống, không tốt cho việc A Lê đi học."
Tống Ôn Bạch hỏi: "Dung Thế tử có ý kiến gì không?"
"Bá phụ." Dung Từ nói: "Để cho A Lê đến Thư viện Tĩnh Hương được không?"
"Thư viện Tĩnh Hương?" Tống Ôn Bạch chần chờ: "Tốt thì tốt, nhưng Thư viện Tĩnh Hương đặt ở nơi núi non trùng điệp, lại phải sống ở đó lâu dài, một tháng chỉ có hai ngày nghỉ mới có thể trở về nhà. A Lê tuổi còn nhỏ, cuộc sống thư viện kham khổ sợ nàng không thể thích nghi được."
Thư viện Tĩnh Hương vốn không phải thư viện, mà là trạch viện của văn hào quy ẩn giang hồ. Sau đó có người ngưỡng mộ danh tiếng đến bái sư, trong lúc bọn hắn rảnh rỗi thuận tay thu nhận mấy người đệ tử.
Những đệ tử kia sau khi xuất sư đều có tài học nổi bật, danh tiếng vang xa, khiến cho các đệ tử Kinh Thành đều mong ước.
Chỉ qua vài năm, trạch viện biến thành thư viện. Đệ tử trong sân không kể trai hay gái, chẳng phân biệt tuổi tác, ước chừng có khoảng vài chục người.
Phu tử Thư viện Tĩnh Hương đều là nho sĩ nổi danh, tùy theo tài năng tới đâu mà dạy, có thể nói là thánh địa thư hương của cả nước, chỉ đứng sau Quốc Tử Giám.
"Cũng không hoàn toàn ở lại." Dung Từ tiếp tục nói: "Có vài học sinh ở lại là bởi vì rời nhà đi xa, vãn bối có ngôi biệt viện ở dưới chân núi, nô bộc tài sản đầy đủ hết, mỗi ngày để cho người đưa đón A Lê trở về biệt viện là được."
Tống Ôn Bạch vẫn có chút không yên lòng như cũ: "Biệt viện của Dung Thế tử đương nhiên là tốt, chẳng qua là A Lê không quen cuộc sống, ở đó một mình có phải hơi cô độc hay không?"
"Tống bá phụ yên tâm." Dung Từ nói: "Vãn bối sẽ thường đi thăm A Lê, nếu bình thường bá phụ rảnh rỗi cũng có thể đi thăm một chút. Đợi A Lê được nghỉ, vãn bối sẽ đưa nàng trở về phủ."
"À! Sắp xếp như vậy thì không thể tốt hơn nữa, chẳng qua là làm như vậy quá phiền cho Thế tử rồi.” Tống Ôn Bạch nói: "Ta nghe nói ngài đã làm giám sự ở Lại bộ, còn phải để ý đến nghiệp học hành cùng với những thứ khác, có khi nào bận quá không qua nổi hay không?”
"Tống bá phụ không cần lo lắng." Dung Từ nói: "Chẳng qua là vãn bối làm chút chuyện sao chép, không hề bận bịu, hơn nữa mỗi ngày đi từ biệt viện đến phủ quan viên chỉ cần nửa canh giờ, có thể làm được."
Chỉ cần nửa canh giờ…
Hắn nói đơn giản dễ dàng, nhưng Tống Ôn Bạch giữ chức nhiều năm tự nhiên cũng hiểu rõ gian khổ trong đó. Nếu như thời tiết tốt thì không sao, nếu như gặp trời giông tố thì giống như chịu tội.
Những năm gần đây, nữ nhi đều là do Dung Từ chăm sóc. Tuy ông ấy là phụ thân, nhưng cũng không biết từ lúc nào, dần dần ông ấy không còn tiếng nói về chuyện của nữ nhi. Ngoài mặt Dung Từ nói là thương lượng cùng ông ấy, nhưng chắc hẳn chuyện này đã được quyết định từ lâu rồi.
Nói thêm nữa cũng vô ích.
"Nếu như ngài nghĩ kỹ rồi thì làm như lời ngài nói đi." Tống Ôn Bạch nói: "Bên phía tổ mẫu của nó ta sẽ đi nói rõ, chẳng qua là A Lê đi học quá làm phiền Thế tử, nếu như ta có thể giúp gì thì Thế tử chớ khách sáo."
Dung Từ đứng dậy thi lễ một cái: "Vãn bối đa tạ bá phụ thông cảm."
“…”
Làm sao lại là ông ấy thông cảm? Rõ ràng là nữ nhi của ông ấy...
Trong lòng Tống Ôn Bạch hơi phức tạp, nhưng cũng chỉ phức tạp như vậy một lát, sau đó hỏi: "Dung Thế tử còn có việc gì sao?"
"Quả thật còn có một chuyện."
"Mời Dung thế tử nói tiếp."
"Bá phụ." Dung Từ nói ngay vào điểm chính: "Vãn bối nghe nói Cảnh Dịch Thanh là người bá phụ tiến cử."
Tống Ôn Bạch ngừng lại một lát: "Sao vậy? Cảnh Dịch Thanh có vấn đề?"
"Đúng thật là có vấn đề, trong lúc vô tình vãn bối biết được Cảnh Dịch Thanh có dính dáng đến vụ án của tân khoa Trạng nguyên lang Doãn Thiệu Hâm. Chuyện này không bao lâu nữa thì sẽ bị phanh phui ra, đến lúc đó nói không chừng có người mượn cơ hội chèn ép bá phụ, xin bá phụ nên chuẩn bị kế sách trước.”
Bề ngoài Tống Ôn Bạch bình tĩnh, nhưng trong lòng hắn lại khiếp sợ.
Làm thế nào mà Dung Từ lại biết được loại chuyện này?
Hắn chỉ mới mười ba tuổi, chẳng qua cũng chỉ là một giám sát nho nhỏ ở Lại bộ, chuyện cơ mật như vậy ngay cả ông ấy cũng không biết.
Ông ấy âm thầm quan sát Dung Từ, thiếu niên rõ ràng có dáng vẻ quý công tử không rành thế sự, nhưng vẻ mặt hắn bình tĩnh ung dung, còn nhỏ tuổi lại có một khí thế ép bức người khác. Lời nói lại có mềm có cứng, một giọt nước cũng không lọt.
Ông ấy hoảng hốt, cảm thấy không giống như là đang giao thiệp với cùng với một người thiếu niên, mà là với một người lão luyện từng trải quan trường lâu năm.
"Thế tử... Lời này có căn cứ hay không?"
"Bởi vì dính dáng quá nhiều, thứ cho vãn bối không thể nói tỉ mỉ. Nếu bá phụ không tin, không ngại chờ chút thời gian nữa, đợi Cảnh Dịch Thanh xảy ra chuyện, xin bá phụ hãy sớm mưu tính thì hơn."
Nghĩ đi nghĩ lại, Tống Ôn Bạch gật đầu: " Được, ta biết rồi."
"Đúng rồi." Nhớ tới cái gì, Tống Ôn Bạch lại hỏi: "Thư viện Tĩnh Hương có điều kiện thu nhận học sinh rất nghiêm khắc, không nhìn quyền thế không nhìn tài sản, chỉ nhìn tư chất, cũng không biết A Lê có thể phù hợp hay không."
Hắn từng nghe nói công chúa hoàng gia muốn đi đến đó học, cuối cùng kiểm tra một chút mà ngay cả tư cách nhập môn cũng không có, cũng không biết nữ nhi của ông ấy có thể được nhận hay không.
Dung Từ nghe xong thì vẻ mặt ôn hòa: "Bá phụ yên tâm, chắc chắn A Lê có thể thuận lợi nhập học."
Tống Ôn Bạch gật đầu, cho đến khi Dung Từ rời đi thì bỗng nhiên hắn mới hoàn hồn lại.
Hắn buồn bực suy nghĩ, vì sao Dung Thế tử lại tự tin về nữ nhi của hắn như vậy?