Phương Pháp Trừng Phạt Tiểu Thụ Ngoại Tình
Thời điểm Lục Hành Chu và Bạch Tô phu phu hai người xuất hiện ở trước mặt công chúng, tin đồn gây xôn xao trước đây rằng Lục Hành Chu giam cầm Bạch Tô cũng tự sụp đổ, Cục Cảnh Sát đương nhiên cũng đình chỉ việc điều tra Lục Hành Chu.
Lục Hành Chu đưa Bạch Tô về tới nhà, trong nhà đã được trang trí lại một lần nữa, tận lực tránh cho Bạch Tô vì tức cảnh sinh tình mà nhớ lại chuyện trước kia.
"Bảo bối, trong khoảng thời gian em sinh bệnh tôi lo lắng gần chết." Lục Hành Tô ấn một nụ hôn lên trán Bạch Tô.
Bạch tô cảm thấy trong lòng tràn đầy hạnh phúc, hai tay ôm lấy cổ Lục Hành Chu, hôn lên môi hắn, cậu càng nhìn lại càng thêm yêu nam nhân trước mặt, một giây không thấy liền sẽ nhớ đến khó nhịn.
"Về nhà thật tốt, em ở biệt thự có chút không quen......" Bạch Tô nói.
Lục Hành Chu trố mắt một chút, ngay sau đó trên mặt lại mang theo ý cười "Đó là đương nhiên, nơi nào cũng không tốt bằng ở nhà. Chuyện ở biệt thự, em còn nhớ rõ không?"
"Đều nhớ rõ nha! Em..... Trước đó bị tên độc ác tên Lâm Sanh dụ dỗ, đã làm chuyện sai trái, là anh dẫn em đi biệt thự để giải sầu, trị liệu cho em, giúp em sửa lại những thói hư tật xấu, sau lại.... Sau lại em bị tai nạn cần phải làm phẫu thuật, hiện tại đã khỏe hơn rất nhiều." Ánh mặt Bạch Tô nhìn xa xăm, đoạn hồi ức giống như đã xảy ra cách đây rất lâu, nói có chút gian nan.
Trên mặt Lục Hành Chu lộ ra thần sắc vừa lòng, lại ở trên má Bạch Tô hôn một chút "Tôi đi lấy một ít đồ ăn cho em, em ngồi đây chờ một lát."
"Vậy.... Anh phải nhanh chóng trở lại nha." Bạch Tô mắt phiếm chút nước, nhu nhược đáng thương.
"Ừ, lập tức liền trở lại với em." Lục Hành Chu mỉm cười trả lời.
Lục Hành Chu đi rồi, Bạch Tô chậm rãi tháo mũ xuống, tay chạm đến sau gáy, nơi đó có một mảng tóc bị cạo trọc đã được một khối băng gạc dán lại, Bạch Tô biết ở phía dưới lớp băng gạc có một vết sẹo dữ tợn xấu xí đang ẩn ẩn đau. Bạch Tô cuốn cổ tay áo lên, trên cổ tay còn có một ấn ký vòng tròn đỏ sậm.
Cậu viết đây là vết thương lưu lại khi Lục Hành Chu trị liệu cho cậu, nhưng là cậu cũng không quá quan tâm, bị thương cũng không phải là chuyện gì quá to tát, Lục Hành Chu yêu cậu như vậy, hết thảy đều là vì tốt cho cậu.
Hai tuần sau đó Lục Hành Chu vẫn luôn làm việc tại nhà, mọi thời gian đều bên cạnh chăm sóc Bạch Tô, mà Bạch Tô cũng không muốn rời khỏi Lục Hành Chu một phút giây nào, hai người hạnh phúc bên nhau giống như một đôi phu phu tân hôn đang hưởng thụ tuần trang mật. Nhưng có một chút khác với tuần trăng mật đó là Bạch Tô rất kháng cự với chuyện làm tình, cho dù là Lục Hành Chu chủ động thì Bạch Tô cũng sẽ kịch liệt phản đối, nói làm tình thật dơ bẩn.
Lục Hành Chu đôi khi cũng sẽ cùng Bạch Tô xem TV, nhưng nếu trong chương trình xuất hiện phân đoạn diễn tấu đàn violon Bạch Tô liền la to giống như người điên, cả người phát run, Lục Hành Chu chỉ có thể dặn dò bảo mẫu không được mở TV nữa.
Sau nửa tháng, miệng vết thương trên đầu Bạch Tô đã nhanh chóng hồi phục, tóc cũng mọc ra không ít. Công việc đã bị tích lại rất nhiều, Lục Hành Chu không thể không trở lại công ty đi làm, nhưng với trạng thái tinh thần của Bạch Tô hiện tại Lục Hành Chu chỉ có thể mang cậu theo cùng.
Rời công ty đã hơn một năm, Bạch Tô trở lại công ty đi làm, nhóm nhân viên liền lén lút nghị luận sôi nổi, luôn khen ngợi lão bản là người trọng tình, đi đâu cũng mang theo Bạch thiếu gia.
Bàn làm việc của Bạch Tô được đặt trong phòng chủ tịch của Lục Hành Chu, kỳ thật cậu cũng không có nhiều việc cần làm, Bạch Tô liền thường thường trong lúc Lục Hành Chu làm việc ngồi một bên lẳng lặng nhìn hắn.
Xem nhiều, Bạch Tô theo bản năng nhớ kỹ mật mã khởi động máy tính của Lục Hành Chu, là MMBaiSu, BaiSu không cần phải nói đó chính là phiên âm pinyin của của cậu, vậy hai chữ M viết hoa nghĩa là gì? Không phải My love, My man cũng không đúng, man là viết thường, người nghiêm cẩn như Lục Hành Chu sẽ không mắc những loại lỗi này, vậy thì sẽ là cái gì?
【 Đôi lời của tác giả: 】Vốn dĩ muốn viết truyện cao H, bất tri bất giác lại viết thành tiểu thuyết huyền nghi, những chương về sau sẽ không có thịt, nếu muốn thịt thì hãy đi tìm truyện khác đi, muốn đọc giải mã thì hãy tiếp tục.
Chương 12: Lâm Sanh đến công ty Lục Hành Chu giằng co.
Buổi chiều, Lục Hành Chu có cuộc họp cần phải đi, Bạch Tô đành phải ở trong văn phòng chờ hắn, lúc này điện thoại vang lên, là thanh âm của thư ký "Bạch tiên sinh, trước cửa có chuyển phát nhanh của ngài, nhân viên chuyển phát nhanh nói cần phải tự ngài ký nhận."
"Vậy sao, ta biết rồi."
Bạch Tô đã không cần ngồi xe lăn, đi lại cũng thuận tiện hơn rất nhiều, cậu đi ra trước cửa, nhìn thấy một nhân viên chuyển phát nhanh dáng người cao gầy mang mũ, vành mũ bị ép thấp xuống không nhìn rõ mặt. Nhân viên chuyển phát nhanh ngẩng đầu, trong lòng Bạch Tô liền cả kinh, là Lâm Sanh.
Lâm Sanh nhanh chóng kéo Bạch Tô đến cửa thoát hiểm "Bạch Tô, em sao rồi? Anh biết em đã xảy ra chuyện, Lục Hành Chu đã nhốt em lại phải không? Em bị thương thật sự là vì tai nạn giao thông sao?"
Đối mặt với Lâm Sanh liên tục đặt câu hỏi, đại não Bạch Tô rất muốn đáp lại, nhưng ký ức đau đớn của cơ thể bị khơi dậy, cơ bắp giống như không chịu khống chế kịch liệt run rẩy, hô hấp trở nên khó khăn giống như người mắc bệnh suyễn.
"Ngươi...... Tránh ra!!" Bạch Tô la lớn.
Lâm Sanh bất ngờ, dùng sức bắt lấy bả vai Bạch Tô muốn giúp cậu bình tĩnh lại.
"Ngươi cái tên độc ác này, đều là ngươi hại ta...... Ngươi tránh ra, đừng đụng vào ta!" Sắc mặt Bạch Tô tái nhợt, biểu tình thống khổ nắm lấy đầu tóc chính mình.
"Lục Hành Chu đã làm gì em? Vì cái gì em lại biến thành một người khác?" Lâm Sanh nhạy bén nhận thấy biến hóa trên người Bạch Tô.
Động tĩnh ở cửa thoát hiểm đã kinh động nhân viên trong công ty, năm sau người chạy tới.
"Bạch tiên sinh, ngài có chỗ nào không thoải mái, ta lập tức gọi điện cho bác sĩ."
Lục Hành Chu cũng nhanh chóng chạy tới, bế Bạch Tô lên, Bạch Tô giống như bị điện giật, mồ hôi lạnh chảy đầy người, toàn thân co rút.
Lục Hành Chu đem Bạch Tô giao cho nhân viên đưa cậu đi phòng nghỉ, sau đó trở tay đóng lại cửa thoát hiểm.
"Lâm tiên sinh, ngươi lại xen vào việc nhà của ta." Thanh âm Lục Hành Chu lạnh băng.
Lâm Sanh không chút sợ hãi "Lục tiên sinh, chuyện ngươi làm với Bạch Tô có thể giấu giếm truyền thông nhưng không thể gạt được ta, vết thương trên đầu Bạch Tô là như thế nào? Hôm nay ngươi phải nói rõ ràng."
Lục Hành Chu cười lạnh nói "Giống như ta đã nói trong phỏng vấn, ta và phu nhân của ta trong lúc nghỉ phép không may bị tai nạn giao thông, bị thương ngay phần đầu, còn nữa hiện tại cảm xúc của Bạch Tô đang rất yếu ớt, mong ngươi đừng đến kích thích em ấy, chỉ cần ngươi không xuất hiện, chuyện của hai người ta sẽ không truy cứu nữa."
Lâm Sanh cũng cười lạnh nói "Ta đoán không sai, ngươi vẫn luôn giam lỏng Bạch Tô ở biệt thự sao có thể phát sinh tai nạn giao thông? Phản ứng vừa rồi của em ấy không thích hợp, rõ ràng ngươi đã động tay động chân với em ấy."
Lục Hành Chu sắc mặt hung ác nham hiểm "Lâm lão sư, ta chân thành khuyên ngươi không cần phải xen vào chuyện của người khác, bằng không ngươi tự thân cũng khó bảo toàn."
Lâm Sanh không chút nào yếu thế "Lục tiên sinh, ta cũng xin khuyên ngươi, nếu ngươi không khôi phục Bạch Tô trở lại bình thường, ta sẽ báo án một lần nữa, tố cáo ngươi ngược đãi phối ngẫu." Dứt lời liền đẩy cửa rời đi.
Ở trong văn phòng Lục Hành Chu nằm một hồi Bạch Tô cuối cùng đã bình tĩnh trở lại, trong đầu cậu có chút loạn, một thanh âm đang không ngừng nói Lâm Sanh là người xấu, phá hư tình cảm của cậu và Lục Hành Chu, một thanh âm khác lại nói Lâm Sanh là người quan tâm cậu, đem ấm áp đến cho cậu.
Bỗng nhiên, Bạch Tô nghe được một tiếng "Tích" mỏng manh, sau đó đầu của cậu liền đau nhức trong vài giây, cậu ngẩng đầu xem đồng hồ, kim đồng hồ vừa vặn chỉ vào ba giờ.
Trên thực tế, Bạch Tô đã nhận thấy được mỗi ngày bản thân đều sẽ có một khoảng thời gian đau nhức như vậy, loại đau đớn này thật quỷ dị, giống như từ chỗ sâu trong tủy não truyền đến, muốn tránh cũng không được. Những ngày đầu cậu còn nghĩ là do vết thương trên đầu gây ra, nhưng loại đau đớn này phát tác có quy luật, mỗi ngày buổi sáng bảy giờ và buổi chiều ba giờ cùng với một tiếng "Tích" gần như không thể nghe thấy, lúc này sẽ đau đớn một chút.
Bạch tô thậm chí cảm thấy, tiếng "Tích" này tồn tại ở nơi nào đó trong phòng Lục Hành Chu, cậu đứng lên xem xét khắp nơi.
Lúc này cửa mở ra, Lục Hành Chu đi đến, Bạch Tô hoảng sợ, nhanh chóng điều chỉnh biểu tình, tận lực bảo trì tự nhiên.
"Bảo bối, vừa rồi có phải đã dọa em rồi?"
Bạch Tô bổ nhào vào trong lòng ngực Lục Hành Chu "Hành Chu, em sợ hãi, đừng rời khỏi em."
"Chuyện hôm nay sẽ không xảy ra lần nào nữa." Lục Hành Chu ôn nhu vỗ vỗ sống lưng Bạch Tô nói.
【 Đôi lời của tác giả: 】Lục tổng, ngươi cuối cùng cũng đem lão bà chỉnh thành bệnh tâm thần, còn chưa vừa lòng sao T.T