Phương Pháp Tiếp Cận Nữ Thần Chính Xác

Chương 2




4.

Thời gian đếm ngược kết thúc trận đấu còn 3 phút.  

A3: A7 

50: 51.  

Tôi cảm nhận được quyết tâm muốn theo đuổi La Trác Vi của Lâm Hạo Uyên rồi.

Dù cái thằng này cũng khá thích chơi bóng, nhưng chắc chắn nó sẽ không dốc hết sức đến mức mồ hôi đầm đìa như kia. Bởi vì nó nghĩ rằng như vậy sẽ không bảnh, không thể hiện được trình độ điêu luyện. 

Tôi hơi cạn lời nhìn Lâm Hạo Uyên – người sau khi ghi được một bàn thì còn cố ý quay về phía khán đài chỗ La Trác Vi đang ngồi để bày ra góc nghiêng 45 độ mà bản thân tự tin nhất. Thêm đó là cảnh “bổ mắt” mà ai cũng thích: Mồ hôi từ cằm chảy xuống cổ, rồi lướt qua ngực – nơi chiếc áo bóng rộng thùng thình không che được hết.  

Một trận đấu giao hữu mà nó làm như cuộc chiến sống còn sục sôi ngất trời, phối hợp với tiếng hít vào từ các cô gái xung quanh và những tiếng hét kinh thiên động địa nữa, đúng là y như con công xoè đuôi. 

Tôi liếc nhìn bảng điểm, rồi lại nghiêng đầu ngó qua La Trác Vi.  

Chỉ tiếc là chiêu này của Lâm Hạo Uyên lại như là liếc mắt đưa tình cho người mù xem: La Trác Vi đội chiếc áo khoác của tôi để che nắng, chăm chú xem trận đấu. Phần lớn thời gian cô đều tập trung vào quả bóng rổ, hoàn toàn không chú ý đến việc tiền phong của đội đối phương là một anh chàng đẹp trai.

Này chó Uyên, mày thảm rồi.  

Tôi cực kỳ đồng cảm mà rời mắt. Lúc chạy về phía phòng ngự, tôi để ý thấy đồng đội giơ tay ra làm động tác “cắt đứt”.

Xem ra các bạn trong lớp cũng bị sự nhiệt tình bất ngờ của Lâm Hạo Uyên làm hăng hái hẳn lên. Đồng đội vốn bị nắng “phơi” tiu nghỉu cũng bỗng dưng như được tiêm máu gà, nghĩ mọi cách để lấn át khí thế của Lâm Hạo Uyên.

Xem này, lớp trưởng thể dục của chúng tôi cũng cáu đến mức buột miệng chửi thề kìa: “Thần Hàng! Mày đừng có mà vì thân với Lâm Hạo Uyên mà nương tay với nó nhé? Đệch mợ đừng để nó tiếp tục làm màu nữa!”  

Biết rồi biết rồi, xem ra tối nay chắc chắn tôi sẽ bị Lâm Hạo Uyên kéo đi quậy tới nửa đêm cho xem.

Thấy tôi chạy chậm lại chút xíu thì đồng đội biết ngay tôi đã hiểu ý. Thế là đồng đội yên tâm nháy mắt ra hiệu cho người khác cùng nhau vây lấy Lâm Hạo Uyên.  

Nhìn ra ý đồ muốn bao vây mình, Lâm Hạo Uyên nhướng mày, chậm rãi tiếp tục dẫn bóng: “Chỉ thế này mà cũng đòi cản tao sao?”

Đã gần đến vạch ba điểm, tôi biết Lâm Hạo Uyên sẽ không cố tình dây dưa kéo dài thời gian để thắng, mà nhất định sẽ ném ba điểm.

Vì thứ Lâm Hạo Uyên tự hào nhất chính là cú ném ba điểm ngoài vạch.

Quả bóng trong tay Lâm Hạo Uyên cứ như một món đồ chơi ngoan ngoãn, hai người bao vây nó cũng không tìm được cơ hội nào để cướp bóng.  

Sự khiêu khích nắm chắc phần thắng này của Lâm Hạo Uyên đúng là khá kiêu ngạo, nhưng tôi cũng biết nó có đủ thực lực để làm thế. 

Khi giơ tay ném quả ba điểm, Lâm Hạo Uyên còn không quên chêm một câu thiếu đòn: “Thôi nào, để một chiếc xe đạp trước mặt tao còn tốt hơn hai đứa chúng mày đấy chứ?”

Tuy nhiên.  

Ngay lúc bóng rời tay, tôi liền chớp thời cơ, lách qua khe hở mà hai đồng đội cố tình tạo ra, cướp bóng ngay trước mắt Lâm Hạo Uyên.

Khi quay người chạy ngược về phía sân mình, tôi cũng không quên đáp trả lại một câu khiêu khích: “Lần sau nhớ để một cái xe đạp ra mà cản tao nhé?”  

“Đệch mợ! Thần Hàng!”  

5.

“Dạo này mấy cậu có thấy Thần Hàng hơi đẹp trai không…”  

Đây là những lời bàn tán thì thầm giữa các cô gái mà gần đây La Trác Vi thường nghe thấy.  

“Mình hiểu mà! Chính là cú cướp bóng trong ba phút cuối của trận đấu hôm trước ấy…” 

Khi La Trác Vi lấy nước xong trở về chỗ ngồi thì tình cờ nghe được câu nói này. Cô im lặng đặt cốc nước xuống, sau đó bất giác nhớ lại khung cảnh trên sân bóng hai ngày trước.  

Nhận ra sự có mặt của La Trác Vi, một trong các nữ sinh cố gắng lôi kéo cô vào cuộc trò chuyện: “Trác Vi, chỗ cậu ngồi hôm đó chắc chắn là nhìn rõ nhất nhỉ? Cậu thấy sao?”  

Thấy sao?  

Là “thấy sao” kiểu nào đây?

Ánh mắt của La Trác Vi nhìn vào gương mặt hơi ửng hồng vì phấn khích từ câu chuyện của nữ sinh ấy, cô lờ đi những suy nghĩ không đúng lúc trong đầu, sau đó khẽ cười: “Ừm, rất đẹp trai.”

Thật ra, sân bóng rổ là nơi đầy những hormone sôi sục, đó là nơi dễ dàng phủ lên các chàng trai một vầng hào quang đẹp đẽ.

Nhưng cảm giác mà Thần Hàng mang lại ngày hôm đó không thể đơn giản chỉ là hiệu ứng cầu treo hời hợt.

Có lẽ do đôi môi luôn mỉm cười bẩm sinh, nên Thần Hàng thường tạo cho người khác cảm giác dễ gần, kèm theo đó là sự dịu dàng dễ chịu.

Thêm vào đó, tính tình của cậu cũng tốt, nên vô hình chung khiến cậu không hề có chút gì gọi là có tính công kích cả.

Không có tính công kích, cũng đồng nghĩa với việc thiếu đi cảm giác nam tính mạnh mẽ.

Thái độ cư xử gia giáo đó khiến các nữ sinh trong lớp A3 thả lỏng hơn trước mặt Thần Hàng. Nói một cách hơi khiếm nhã, so với những chàng trai có cử chỉ thô lỗ và tính xâm lược khác, ở bên Thần Hàng không khác gì ở bên một cô gái.

Xét cho cùng, trong mắt các thiếu nữ tuổi mới lớn, những anh chàng đẹp trai mà họ ưa thích đều toát lên vẻ đẹp kiêu ngạo và đầy tính công kích.

Trong những giấc mơ bất tận của mỗi thiếu nữ, họ luôn khao khát sự chiếm hữu quyết liệt, một sự cướp đoạt mơ hồ.

Và vào khoảnh khắc cướp bóng ấy, Thần Hàng đã không cười.

Thậm chí đôi môi đẹp đẽ bẩm sinh hơi nhếch lên, thì dưới vẻ nghiêm túc hôm ấy, nó cũng khiến cả người cậu toát lên chút lạnh lùng như thể không mấy để tâm đến kết quả.

Sự tương phản đó khiến tim ai nhìn vào cũng đập loạn vài nhịp.

“Vậy tức là, Trác Vi, cậu cũng thấy cậu ấy khá đẹp trai đúng không?”

“… Ừm.”

Chỉ là, La Trác Vi quá xinh đẹp, nên khi cô nói những lời như vậy, các bạn nữ không nhận ra câu nói của cô nghe hơi mập mờ.

Họ chỉ nghĩ đó là một lời khen ngợi xã giao cho một người bạn: “Dù chúng mình hỏi ai đi chăng nữa, thì Trác Vi chắc chắn cũng chỉ nói là đẹp trai thôi.”

La Trác Vi không phủ nhận, ý thức cô dần quay lại từ những dòng suy nghĩ trong đầu.

Cuộc trò chuyện của mấy nữ sinh xung quanh vẫn tiếp tục, nhưng trọng tâm đã chuyển sang Lâm Hạo Uyên của lớp A7.

Thần Hàng vừa đi từ ngoài lớp học vào.

Vì thế các nữ sinh không dám tiếp tục bàn luận trước mặt người trong cuộc nữa.

La Trác Vi nhìn Thần Hàng ngồi xuống chỗ của mình. Có lẽ cậu vừa trở về từ quán tạp hoá, tay trái cậu cầm một lon coca, thân lon vẫn còn đọng hơi lạnh.

Trên bàn của Thần Hàng, vài tờ đề thi và hai cuốn bài tập bị cậu tuỳ tiện đẩy qua một bên. Sau đó, cậu để lon coca lên bàn, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên miệng lon, ngón trỏ móc vào vòng nắp. Khi cậu hơi dùng lực, những khớp ngón tay nổi rõ mang theo một vẻ gợi cảm đầy tinh tế.

Một vòng nước nhỏ loang ra trên mặt bàn, “cạch” một tiếng, hơi lạnh bắt đầu phả ra từ khe hở nhỏ của lon. Mà vòng nắp bằng kim loại ấy, khi được đặt vào tay cậu, khoảnh khắc đó dường như nó không còn rẻ tiền nữa.

… Mở lon bằng một tay.

La Trác Vi biết mình đã nhìn hơi lâu.

Cô tự nhủ đừng nhìn nữa. Nhưng không hiểu sao, ánh mắt cô vẫn không thể rời khỏi hình ảnh đó.

Con trai đúng là những sinh vật vô tâm khiến người ta khó chịu. La Trác Vi cố gắng dời ánh mắt về cuốn sách mở sẵn trên bàn.

Bọn họ… không, cậu ấy.

Cậu ấy chắc chắn không biết rằng thỉnh thoảng mình bị quan sát như vậy nhỉ. Và cậu cũng không biết rằng, lúc nào đó, những hành động vô tình, không hề để ý của mình lại thu hút sự chú ý đến thế. Cậu cứ thế, không nhận ra gì.

Chính những hành động nhỏ nhặt, thậm chí không đáng để quan tâm ấy lại dễ dàng khiến điều gì đó bùng lên.

Điên mất thôi…

Sao cô lại để ý đến những điều này?

Thế nhưng, những lời trò chuyện của các nữ sinh khi nãy lại bất ngờ vang lên trong đầu cô: “Cậu thấy thế nào?”

Thế nào… ư?

Hôm trước.

Khuyên tai của Thần Hàng vẫn còn ở chỗ cô, nên sau khi trận đấu kết thúc, tất nhiên cậu đi về phía cô.

Vị trí này trên khán đài không có ô che nắng, nên có mình La Trác Vi ngồi đây, lẻ loi bên cạnh cô chỉ có ba lô và áo khoác của Thần Hàng.

Vì thế, chỉ có cô nhìn thấy cậu thiếu niên nóng đến mức hơi choáng váng, lắc lắc mái tóc ướt sũng hệt như một chú cún lớn. Cậu chẳng hề do dự mà kéo áo bóng rổ lên lau mồ hôi, vô tình để lộ ra phần cơ bụng đẹp đẽ.

Mồ hôi men theo những đường nét trượt xuống, thấm vào mép quần. Không hiểu sao chuyển động ấy lại gợi lên một cảm giác gợi tình, như thể có một chiếc lưỡi ướt át chầm chậm lướt qua.

La Trác Vi nhận ra: Cô đã nhìn thấy điều mà ngay cả Thần Hàng cũng chưa tự nhận ra – sự nguy hiểm của chính cậu.