Phương Pháp Tiếp Cận Nữ Thần Chính Xác

Chương 13




33.

Sau khi gửi lời mời, lâu lắm rồi La Trác Vi mới cảm thấy bồn chồn như thế. Cô lơ đãng thu dọn bài tập vừa hoàn thành, sau đó mở sổ ghi kế hoạch, cố gắng không để mắt mình dán vào chiếc điện thoại đang nằm yên lặng bên cạnh. Nhưng sự chú ý không dễ dàng lừa dối, khi ghi lại lịch trình của ngày hôm nay, rõ ràng La Trác Vi cảm thấy một phần tâm trí của mình lúc nào cũng để ý đến màn hình điện thoại đang nằm im lìm ở bên kia.

Màn hình khóa chợt sáng lên, thông báo có tin nhắn mới trên WeChat.

La Trác Vi cảm thấy tim mình rung lên một nhịp.

Thông báo xem trước hiện rõ cái tên Thần Hàng.

[Thần Hàng: Cậu có thích thủy cung không?]

Phía sau còn đính kèm một biểu cảm bé cún ngộ nghĩnh.

Thật ra cô cũng thích bình thường thôi. Có lẽ hiếm có cô gái nào ghét nơi này cả: [Có.]

Đôi môi vốn đang mím lại của La Trác Vi bỗng bất giác nhếch lên độ cung nhẹ, nhưng khi nhận ra mình đang cười, cô lập tức điều chỉnh lại nét mặt. Dù biết rằng hiện tại chẳng ai thấy được bộ dạng này của mình, nhưng cô vẫn cảm thấy hơi ngại ngùng.

Có vẻ Thần Hàng không ngờ La Trác Vi lại trả lời nhanh như vậy. Dòng chữ “đang nhập” nhấp nháy một lát rồi hai tin nhắn tiếp theo cũng xuất hiện.

[Thần Hàng: Thế thứ Bảy.]

[Thần Hàng: Đi thủy cung được không?]

La Trác Vi trả lời tất nhiên là được. Sau khi thống nhất thời gian với Thần Hàng, cô cầm chiếc bút vừa bị đặt xuống ở bên cạnh, rồi khoanh tròn ngày thứ Bảy trên sổ kế hoạch.

Khi định viết nội dung kế hoạch xuống, La Trác Vi chợt dừng lại, cô chậm rãi nhận ra cơn xấu hổ muộn màng đang ập đến.

Dù người chủ động mời Thần Hàng gặp mặt vào thứ Bảy là cô, nhưng thật ra La Trác Vi không có quá nhiều suy nghĩ mơ mộng. Đối với một người luôn lạnh lùng như cô, kinh nghiệm đi chơi riêng với con trai cực kỳ ít ỏi. Ý định ban đầu của cô chỉ là muốn thân thiết với Thần Hàng hơn mà thôi.

Thủy cung. 

… Từ địa điểm này gần như có thể bật thốt ra hai chữ to đùng: Hẹn hò.

La Trác Vi đóng cuốn sổ lại, ánh mắt khẽ nhìn về phía tủ quần áo.

34.

Buổi hẹn hò đầu tiên sau khi tình yêu chớm nở, La Trác Vi không thể không coi trọng. Thậm chí cô còn dậy sớm hơn chuông báo thức reo, sau đó cô nhìn chăm chăm trần nhà vài giây, rồi đứng dậy bắt đầu rửa mặt.

Khi ra khỏi nhà, cô hơi căng thẳng, cô lo sợ mẹ mình sẽ nhận ra điều gì. Vì để tiện cho việc giúp ở tiệm hoa, trang phục ngày nghỉ của La Trác Vi luôn là những chiếc quần dài đơn giản, nhưng hôm nay cô lại mặc chiếc váy dài treo trong tủ đã lâu – chiếc váy hiếm khi được mang ra mặc.

Nếu mẹ có hỏi, cô nên nói là đi với bạn hay nên nói thật đây?

Mặc dù La Trác Vi không thích nói dối, nhưng tình cảm của học sinh cấp ba lại vừa khéo chạm đến ranh giới của việc yêu sớm, nó ngọt ngào nhưng cũng mâu thuẫn. Cô không muốn lừa dối mẹ mình, nhưng cũng không muốn bố mẹ nghĩ rằng đây là một mối quan hệ không đứng đắn.

May là giờ này, tiệm hoa rất bận rộn. Khi La Trác Vi rời nhà, mẹ La đang bận rộn cũng chỉ kịp vội vàng dặn dò con gái một câu chú ý an toàn

La Trác Vi thở phào nhẹ nhõm, chút áy náy may mắn trong lòng nhanh chóng bị sự mong đợi dịu dàng khác lấp đầy.

Còn khoảng ba mươi phút nữa là đến giờ hẹn, La Trác Vi nhìn đồng hồ, rồi nhẹ nhàng thở ra một hơi, trong đầu bắt đầu suy nghĩ xem lát nữa gặp Thần Hàng thì nên nói gì.

Mấy ngày qua ở trường, mọi chuyện đều diễn ra bình thường. Vì vừa mới kết thúc kỳ thi giữa kỳ, nên văn phòng giáo viên có rất nhiều việc cần học sinh hỗ trợ. Được giao trọng trách, La Trác Vi rất bận rộn.Trong lớp, ngoài lúc đưa bài kiểm tra ra thì hai người họ hầu như không nói chuyện với nhau.

Điều này làm vơi đi phần nào sự căng thẳng của La Trác Vi trước đó, cô bắt đầu mong chờ buổi gặp gỡ sắp tới. Cô muốn nói chuyện với Thần Hàng nhiều hơn, bất cứ chuyện gì cũng được.

Địa điểm hẹn là trước cửa ga tàu điện ngầm.

Lý do là vì thủy cung mà họ hẹn không nằm trong nội thành. Thuỷ cung nổi tiếng cần diện tích rộng lớn nên nó nằm ở ngoại ô gần rìa thành phố, cô và Thần Hàng sẽ phải cùng nhau đi tàu điện đến đó.

Lúc đó, Thần Hàng hơi ngại ngùng, hỏi cô có cảm thấy phiền không. Dù chỉ qua khung tin nhắn, song La Trác Vi cũng có thể tưởng tượng ra giọng điệu giống như chú cún con của cậu. Cô không nhịn được cười mà gõ hai chữ “Không đâu” trên bàn phím.

Đang nghĩ như vậy thì tàu điện đã báo đến ga, cô hoà theo dòng người rời khỏi toa tàu.

Hôm nay là một ngày đẹp trời, ánh sáng rực rỡ, bầu trời trong xanh đến mức như thể đang hòa nhịp với tâm trạng của cô. Khi La Trác Vi đến nơi, thời gian rất hoàn hảo, vừa sớm hơn mười phút, không thừa không thiếu.

Cô vô thức nhìn quanh một vòng, tìm kiếm bóng dáng của Thần Hàng. Đồng thời trong lòng cũng cảm thấy hơi buồn cười vì hành động của mình: Tại sao cô lại dễ dàng nghĩ rằng Thần Hàng cũng sẽ đến sớm?

Con trai mà, cũng có thể sẽ đến sát giờ hoặc muộn chút…

“La Trác Vi.”

Sao mỗi lần cậu đều có thể dễ dàng làm những điều như thể đáp ứng đúng tất cả kỳ vọng của cô thế nhỉ?

La Trác Vi quay đầu lại,  chiếc váy dài theo động tác nghiêng người của cô tạo thành một đường cong dịu dàng. Đập vào mắt La Trác Vi là nụ cười của Thần Hàng khi nhìn thấy cô.

Chắc chắn cậu không biết nốt ruồi lệ trên khuôn mặt mình mang sức hấp dẫn khó tả thế nào. Mỗi khi cậu cười, khoé mắt cong lên, gần như khiến người ta có cảm giác như phía sau cậu đang có một chiếc đuôi vẫy qua vẫy lại. Mái tóc mềm mại của cậu cũng hiếm khi được vuốt sang một bên, đường rẽ tóc trùng với bên có nốt ruồi lệ, khiến người ta dễ dàng chú ý ngay lập tức.

Trang phục của Thần Hàng khiến La Trác Vi nhớ lại lần đầu cô gặp cậu, chỉ khác là chiếc áo hoodie màu xám có vẻ hợp với khí chất “chú cún lớn” của Thần Hàng hơn. Đôi chân dài vốn được giấu dưới chiếc quần tây học sinh rộng thùng thình nay đã được chiếc quần jeans rách bó sát phô bày rõ ràng. Khi cậu chạy về phía cô, chiếc dây chuyền bạc dạng thẻ bài quân đội cứ đung đưa trước ngực.

Nhưng khác với lần gặp đầu tiên, bây giờ cậu là “chú cún nhỏ” của cô rồi.

“May mà mình đến sớm đấy.” Thần Hàng gãi đầu, thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cậu rất tự nhiên cầm lấy chiếc túi nhỏ trên tay cô, bước nhanh hơn một bước dẫn đường: “Đi thôi, tàu sắp đến trạm rồi.”

“Ừm.” La Trác Vi nhìn mái tóc sau gáy hơi rối tung lên vì chạy của Thần Hàng, cô mỉm cười rồi theo sau cậu.

Thần Hàng dường như có điều muốn nói nhưng lại ngại ngần không dám nói ra. Lúc cậu đang lo cô có bị dòng người ở cửa vào cuốn mất không, thì cô vẫn lặng lẽ nhìn bóng lưng cậu, ánh mắt hai người vô tình chạm nhau.

Ánh mắt cậu thoáng chút lưỡng lự, nhưng khi đối diện với cái nhìn thắc mắc của La Trác Vi, cậu như thể quyết tâm điều gì đó, nhẹ nhàng nói: “Hôm nay… cậu rất đẹp.”

Dù trên mặt Thần Hàng có vẻ bình tĩnh, nhưng đôi tai của cậu lại hoàn toàn phản bội sự ngượng ngùng của mình, thậm chí vành tai đeo khuyên cũng đỏ bừng lên.

Thật ra việc lịch sự khen ngợi một cô gái với cậu không phải chuyện khó, nhưng đây không phải là tình huống xã giao dễ dàng thốt ra. La Trác Vi vốn dĩ lúc nào cũng đẹp, nhưng sự xinh đẹp hôm nay của cô khác hẳn mọi khi, không phải là nét đẹp vô thức mà là vẻ đẹp cô chỉ dành riêng để cậu chiêm ngưỡng.

Sự thuần khiết chỉ thuộc về cậu.

Chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng đủ khiến tim của cậu nam sinh cấp ba đập loạn nhịp.

Thấy cậu như vậy, La Trác Vi lại chẳng cảm thấy quá ngượng ngùng. Cô cố ý không vạch vẻ ngoài giả vờ bình thản của Thần Hàng, cô nhẹ nhàng cười, rồi kéo nhẹ ống tay áo hoodie của cậu: “Cảm ơn cậu.”