Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 80




Theo thông báo từ thư kí hiệu trưởng, học sinh chuyển trường sẽ tạm thời học ở lớp họ hai tuần, sau hai tuần sẽ chia lại lớp, học sinh mới thi được vào lớp nào còn tùy vào năng lực của bản thân người đó.

Nhưng học sinh chuyển trường thì thi được vào lớp nào chứ, vẫn chỉ có thể học lớp họ thôi.

Lý Xu cảm thấy bất mãn, nhưng không tiện phản đối thẳng mặt. Cô không thích nhận học sinh chuyển trường vào lớp lắm, thứ nhất vì đã khai giảng được một thời gian, thứ hai vì đây là học sinh hiệu trưởng dặn dò phải chiếu cố, chắc chắn nhà có quan hệ.

Cô lên cầu thang, đầu tưởng tượng ra cậu học sinh với bộ dạng đầu tóc vàng khè, quần áo đầy đinh, nói không chừng là bị trường cũ đuổi cổ nên phải chuyển trường giữa đường, Lý Xu gõ cửa phòng hiệu trưởng, tâm lí đã sẵn sàng.

Vậy nên, khi nghe tiếng “mời vào” vọng ra, cô bước vào văn phòng làm việc, nhìn học sinh chuyển trường ngồi trên ghế sofa, cô quên mất hình tượng mà ngây ngốc vài giây.

Nam sinh nhìn cô, trông không giống một học sinh xuất sắc tiêu chuẩn, dáng người hơi gầy, là kiểu gầy thường thấy của đám thanh niên sau khi trổ mã.

Học sinh đó mặc chiếc áo hoodie màu xám khói, quần thể thao đen, trên cổ còn vắt dây tai nghe. Bởi vì đang cúi đầu, mái tóc mềm mại hơi che khuất đôi mắt, trông có vẻ rất ngoan ngoãn.

Nghe thấy tiếng mở cửa, nam sinh ngẩng đầu, khoảnh khắc đó ánh mắt cậu nam sinh trong trẻo điềm tĩnh, Lý Xu hơi ngỡ ngàng.

——

Lâm Triều Tịch đeo cặp bước vào lớp, lớp học hò hét ầm ĩ.

Nữ sinh túm lại cùng nhau xem tạp chí âm nhạc mới mua, nam sinh mới sáng sớm đã chơi bóng rổ ngay trong lớp, bàn ghế bị bóng xô lộn xộn.

Cuối lớp là tiếng dẫn bóng bịch bịch bịch bịch, trước lớp là tiếng tranh luận ríu rít.

Lâm Triều Tịch hít mùi vị hỗn tạp được gọi là thanh xuân, đặt cặp sách lên bàn tổ trưởng ở hàng đầu, mở khóa kéo, định nộp vở bài tập.

Tổ trưởng đang cúi đầu đọc tiểu thuyết trong bụng, Lâm Triều Tịch rón rén nhìn trộm, tổ trưởng đang đọc cuốn tiểu thuyết thanh xuân bi thương rất nổi tiếng năm đó.

Về sau cũng chết cả thôi, cô rất muốn tiết lộ như vậy.

“Cậu làm gì đấy?” tổ trưởng bỗng ngẩng đầu.

“Nộp bài tập chứ gì.” Lâm Triều Tịch cười cợt.

“Cứ tưởng cậu định spoil, không được nói gì đâu đấy!”

Lâm Triều Tịch yên lặng cúi đầu, cô lôi vở bài tập trong cặp ra.

Bỗng nhiên, ngoài phòng học truyền tới tiếng huýt sao, bạn học Trịnh Mã Đặc khoác ba lô một bên vai, cà lơ phất phơ bước vào lớp.

Hôm nay cậu ta ăn mặc cũng tạm coi là bình thường, nhưng thắt quả thắt lưng đầy đinh tán trên quần quần đồng phục, long lanh lấp lánh ánh sao vàng. Lâm Triều Tịch nhìn mà đau cả mắt, cô vội đánh mắt sang chỗ khác.

Trịnh Mã Đặc liếc một cái, cố tình sượt qua vai cô, sau đó cúi người chống tay lên bàn tổ trưởng ở hàng đầu.

Cậu ta phô bày cái tạo hình cool ngầu, tổ trưởng ngẩng đầu nhìn: “Cậu im miệng.”

Trịnh Mã Đặc: “Cậu thèm đòn à!”

——

“”Không khí lớp mình khá sôi nổi!”

Rời khỏi phòng hiệu trưởng, Lý Xu dẫn học sinh mới về lớp.

Vốn cô còn tưởng lớp học có thêm một tiểu soái ca, nữ sinh trong lớp nhất định sướng điên lên, nhưng sau khi nhìn hồ sơ và thành tích cá nhân của học sinh chuyển trường, quả nhiên tâm tư không để vào việc học.

Nghe nói học sinh mới này học lớp 6 tiểu học ở bên Anh, năm thứ hai của cấp hai sang Đức theo học, sơ yếu lí lịch khá phong phú.

Nhưng nhìn bảng điểm cấp hai của cậu, cột điểm mỗi môn đều là 1, cực kì chói mắt, tuy Lý Xu không hiểu tiếng Đức, nhưng cô hiểu chữ số. Nước ngoài tính thang điểm 5 thì 1 điểm chắc chắn là điểm thấp nhất, xem ra lại là một học sinh có vấn đề, phải dạy dỗ cho đàng hoàng.

Cô không nhịn được khuyên bảo tận tình: “Tuy thành tích em không tốt lắm, nhưng nền tảng giáo dục trong nước tốt hơn nước ngoài, tiếng Trung còn là tiếng mẹ đẻ của em, nếu cấp hai chuyên tâm học hành, nỗ lực một chút thì vẫn có thể thi được lên cấp ba.”

Nghe vậy, cậu nam sinh đang đi sau cô bỗng dừng lại một chút, mù mờ nhìn Lý Xu.

“Em học xong tiểu học ở Anh, tiếng Anh chắc hẳn không tệ, môn Chính Trị chỉ cần học thuộc trọng điểm trong sách, môn Văn thì cần tích lũy, không gây trở ngại là được, chủ yếu là mấy môn khoa học như Toán học, Vật Lí, Hóa học sẽ vất vả hơn, làm nhiều đề…” Cô Lý không nhịn được lải nhải liên miên.

Nam sinh gật gật đầu, thể hiện đã tiếp thu.

“Lớp học buổi sáng sắp bắt đầu rồi, chút nữa cô sẽ dẫn em về lớp, hãy nghĩ mấy câu tự giới thiệu bản thân nhé.”

——

Lớp chín, lớp số 13.

Bạn học Trịnh Mã Đặc và tổ trưởng đánh nhau một trận, cuối cùng kết thúc bởi một đòn KO Trịnh Mã Đặc. Lâm Triều Tịch coi như đã hiểu cái gì gọi là công tử bột.

Mặt đứa nhóc Trịnh Mã Đặc sau khi ăn đấm hơi sưng lên, nhưng trông hưng phấn một cách bi3n thái. Cậu ta không quấy rầy tổ trưởng nữa, chỉ đi qua đi lại, xoa xoa khóe miệng cười cợt nhìn cô.

Lâm Triều Tịch quyết định tránh xa cậu ta, cô tìm thấy quyển vở bài tập cuối cùng cần nộp thì nghe Trịnh Mã Đặc nói: “Hôm qua tớ quên làm bài tập rồi~”

Giọng cậu ta siêu to, hai mắt lóng lánh tủi thân, phối hợp với mấy que tăm trong lỗ tai, nhìn rất giống một con nhím thành tinh.

Lâm Triều Tịch nhìn đồng hồ treo tường sau lớp, sắp đến tiết học buổi sáng lúc tám giờ, không làm bài tập cũng chẳng kịp chép, đúng là tội nghiệp.

“Bé cưng Triều Tịch, cậu chép bài tập giúp tớ được không?”

“Không được.”

“Vì sao?”

“Lười.”

Cô đã bỏ tất cả bài tập lên bàn, sau đó kéo khóa cặp, định quay về chỗ.

Trước đó đã nói rồi, sau khi bị tổ trưởng tẩn cho, Trịnh Mã Đặc bỗng trở nên hưng phấn.

Nói thì chậm xảy ra thì nhanh, Lâm Triều Tịch cũng không biết Trịnh Mã Đặc bị làm sao, cậu ta bỗng cướp cặp cô giữ chặt: “Không được không được, từ hôm qua là cậu đã không quan tâm tớ rồi, cậu nhất định phải giúp tớ chép bài tập.”

Lúc đó lớp học cực kì ầm ĩ, Trịnh Mã Đặc ôm cặp của cô nhảy qua nhảy lại, mấy nam sinh cuối lớp bắt đầu rú lên. 

“Ohhh, anh Thiên bị người ta đá rồi hả?”

“Lâm Triều Tịch không giữ thể diện cho anh, cô ấy không cần anh rồi!”

“Thảm quá anh Thiên ơi!”

Cấp hai là độ tuổi rất dễ bị kích động, Trịnh Mã Đặc nghe vậy liền giơ cao cặp sách, nhất quyết không trả lại cô.

Lâm Triều Tịch nhìn tổ trưởng: “Cậu đánh hỏng não người ta rồi hả?”

Tổ trưởng: …

——

Vì Lý Xu không có mặt, các thầy cô đang mở cuộc họp các tổ nên không có ai đến dẹp loạn lớp 9-13.

Tiếng huyên náo chạy từ tầng dưới lên tầng trên, trong lớp học yên tĩnh lại càng nghe rõ.

“Atlantic, Butterfly…”

Hoa Quyển ngồi trong lớp số 1 chép từ mới trong tiết học buổi sáng, giọng nam sinh kệch cỡm giả tạo từ bục giảng truyền xuống, Hoa Quyển bực mình chép từ vào vở bài tập.

Người thay thầy giáo lớp họ chỉ đạo chép từ mới là lớp trưởng Trần Sở, đúng vậy, lớp trưởng lớp Trọng Minh không phải Chương Lượng, mà là Trần Sở.

Có những người thành tích không được coi là đứng đầu, nhưng đẹp trai, điểm trung bình các môn xuất xuất sắc, biết làm bộ làm tịch, thầy cô yêu thích, bạn học ngưỡng mộ, Trần Sở chính là kiểu người như vậy.

Nhưng Hoa Quyển biết tỏng cái trò làm bộ này, giống như cách cậu liếc một cái liền biết tên Trịnh Mã Đặc ở lớp dưới tầng là một tên ngớ ngẩn.

Quan trọng nhất là tên thích làm bộ này phát âm tiếng Anh quá khó nghe, cái gì gọi là “ba tờ phờ lai” cơ?

Hoa Quyển lấy tẩy tẩy sạch từ viết sai, nhưng tiếng bóng bình bịch và tiếng huyên náo dưới tầng cứ càng lúc càng rõ ràng, cậu tẩy một nửa, bỗng không nghe rõ giọng đọc từ mới nữa.

“L M TRIỀU TỊCH”, “A THIÊN”, “OHHH”…

Dưới tầng truyền đến tiếng reo hò khiến không ít học sinh trong lớp họ nhíu mày.

Nghe đến cái tên quen thuộc, ngòi bút Hoa Quyển ngừng lại.

“Vừa nãy nghe không rõ, có thể đọc lại một lần không.” Một học sinh hỏi Trần Sở.

“Blackbo…”

“BỊ ĐÁ RỒI!”

m thanh dưới tầng ngày càng vang dội, lấn át tiếng cậu ta.

“…orad.”

Trần Sở lại đọc lại, nhưng âm thanh truyền xuống dưới lớp vẫn không rõ ràng.

Hoa Quyển nắm chặt bút.

Trần Sở đứng trên bục giảng, cậu ta buông quyển sách tiếng Anh, trông hơi bất lực. 

“Lớp trưởng, cậu xuống dưới bảo lớp đấy yên lặng chút, cứ ồn ào thế này đến lúc nào mới được.” Một nữ sinh ngồi dưới đề nghị.

“Tớ còn phải đọc từ mới nữa.” Trần Sở bất đắc dĩ.

“Ồn thật.” Một nam sinh khác cũng nói.

Trên bục giảng, Trần Sở trầm ngâm một hồi, sau đó nhìn góc cuối lớp: “Lục Chí Hạo, cậu quen nữ sinh học lớp dưới, có thể xuống nói một câu không, bảo họ đừng ồn ào nữa.”

Tuy thái độ Trần Sở vẫn rất khách sáo, nhưng ý tứ sai khiến quá rõ ràng.

Lục Chí Hạo đang mải viết từ mới, nghe thấy tên mình, cậu mơ màng đứng dậy.

“Làm phiền cậu rồi.” Trần Sở nói vậy.

“Cậu bị thần kinh à?” Hoa Quyển đập bút xuống bàn: “Dở dở hâm hâm, cái gì gọi là quen nữ sinh học lớp dưới?”

“Lâm Triều Tịch ấy, không phải tụi nó đang hô hào ‘Lâm Triều Tịch’ đấy sao? Lúc trước cậu ta còn ở lớp mình tớ thấy các cậu khá thân mà.”

“Bọn tôi thân hay không liên quan gì đến cậu, lắm chuyện thế không biết, cậu không biết đường nói to lên à.” Hoa Quyển vặt lại.

Trần Sở còn định nói gì đó, dưới lớp lại có người ngắt lời: “Trần Sở, giờ học buổi sáng có hạn, cậu tập trung đọc cho xong từ mới đi.”

Chương Lượng nói, lãnh đạm nhìn Trần Sở.

Trần Sở cười cười nhìn mọi người, không nói gì nữa.

Tiếp tục bài tập viết từ mới khó nhằn, Hoa Quyển không có tâm trạng viết tiếp.

Tiếng hò hét dưới tầng lại vang lên, rầm rầm rầm rầm, đây có lẽ là bồng bột tuổi dậy thì trong truyền thuyết.

Từ khi ai đó rời đi, thế giới này như đang phát triển theo chiều hướng hết sức động kinh, Lâm Triều Tịch một kiểu, Chương Lượng một kiểu, cậu cảm thấy chính mình cũng lại một kiểu…

Ngôi trường như đang tích tụ nguồn năng lượng khổng lồ, không ngừng phun trào nham thạch, cần gấp một thứ gì đó trấn áp nó lại.

Giá mà Bùi Chi ở đây.

Hoa Quyển nhấc bút, vô duyên vô cớ nghĩ vậy.

——

Lý Xu vẫn đang dẫn theo học sinh chuyển trường.

Trước giờ học buổi sáng và sau giờ học buổi tối là thời điểm trường học náo nhiệt nhất, tiếng đọc sách, tiếng giảng bài, tiếng nô đùa…, ầm ĩ rộn ràng, còn ồn ào hơn cái chợ.

Cũng chỉ là khoảng cách từ tòa nhà này sang tòa nhà khác, ban đầu Lý Xu còn cảm thấy cậu học sinh chuyển trường này cũng chẳng có gì khác biệt, nhưng khi cô bước lên tầng, lúc tiếng huyên náo ập vào mặt, Lý Xu mới cảm thấy đứa trẻ cạnh mình hơi khác biệt.

Cậu nhóc rất ít nói, chủ yếu là duy trì trạng thái im lặng, trông như không có chút hứng thú nào với mọi thứ xung quanh, giống một dòng nước trôi êm đềm. Chỉ lúc đi qua lớp học số 1, cậu mới liếc vào lớp học đó. 

“Lớp 9-1 và 9-2 là hai lớp tốt nhất tường mình, gọi là lớp Trọng Minh.” Cô giới thiệu cho học sinh mới.

Học sinh mới gật đầu.

Lý Xu tiếp tục dẫn cậu lên tầng: “Hai tuần nữa là em được chia lại lớp, 100 người đứng đầu sẽ được học lớp Trọng Minh. Nhưng nếu giờ em muốn thi vào thì không kịp nữa, làm không tốt cũng đừng nhụt chí, chênh lệch giữa em và những bạn học sinh khác chắn tồn tại, lúc xem điểm đừng nản lòng nhé, cô dặn trước vậy.”

Trên hành lang, tiếng cười đùa đập phá bàn ghế càng lúc càng rõ ràng, Lý Xu nghe thấy những giọng nói khiến người ta đau đầu từ lớp mình.

Hình như tụi nhỏ đang hò hét…

“L M TRIỀU TỊCH~”

“CỐ LÊN!”

“GIÀNH LẤY ĐI!”

Không biết nghe được nội dung gì hài hước, mặt học sinh chuyển trường cuối cùng cũng lộ ra một tia cười.

Đám nhóc này định tạo phản à, sắc mặt Lý Xu lạnh lẽo, bước chân nhanh hơn. 

——

Cái lớp như cái nồi cháo nóng, tiếng ồn càng lúc càng kịch liệt.

Trịnh Mã Đặc càng thêm hưng phấn, cậu ta giơ cao cặp sách của cô, ném từ tay nọ qua tay kia.

Lâm Triều Tịch nhảy lên với mấy lần, yếu kém về chiều cao quá rõ ràng, thậm chí còn suýt ngã ngửa. 

Trịnh Mã Đặc dùng tay trái đỡ cô, tay phải vẫn giơ cao chiếc cặp, cười đùa cợt nhả: “Lâm Triều Tịch giúp tớ chép bài tập đi, cuối tuần tớ đi công viên cùng cậu được không?”

“A Thiên, cậu thay lòng đổi dạ rồi nhá.” An Tiêu Tiêu ngồi tại chỗ hét lên, nhưng cô bé rõ ràng rất hả dạ khi thấy Lâm Triều Tịch bị trêu đùa.

Nghe thấy tiếng thêm dầu vào lửa của An Tiêu Tiêu, lớp học càng cười khỏe, nhất thời không thể yên tĩnh ngay được.

“Cậu quyết không trả chứ gì?” Cuối cùng, Lâm Triều Tịch hỏi.

“Triều Tịch thích tớ lại từ đầu tớ mới trả cơ…”

Nhìn cặp sách của mình và khuôn mặt đắc ý của bạn học Trịnh Mã Đặc, hết cách, cô đành lùi lại hai bước, gõ gõ mặt bàn tổ trưởng.

Tổ trưởng ngẩng đầu, mặt mày thiếu kiên nhẫn.

“Giúp tớ giữ cậu ta lại, không thì tớ sẽ spoil.” Lâm Triều Tịch nói.

Lớp trưởng vẫn không hiểu.

“Cái kết của quyển truyện này chính là…”

Tổ trưởng ném phăng quyển sách, tay chống lên nhảy khỏi bàn, chỉ dùng một tay để dí Trịnh Mã Đặc trên bục giảng.

“Au au au, bỏ tôi ra, cái đồ phản bội này.” Trịnh Mã Đặc dán mặt lên bảng, miệng kêu lên. 

Lâm Triều Tịch bĩu môi, cô chậm rãi tiến lại: “Còn không trả cặp sách đây!”

Trịnh Mã Đặc lập tức bỏ chiếc cặp xuống, mồm vẫn kêu gào: “Đồ đàn bà nhẫn tâm!”

“Nhẫn nhẫn cái đầu nhóc.”

Lâm Triều Tịch thấy phiền muốn chết, cô quay cười đấm một quyền lên bảng, “đoàng” một tiếng, nắm tay sượt qua chóp mũi Trịnh Mã Đặc.

“Mấy đứa làm cái gì đấy hả!”

Dư âm bảng đen chấn động còn chưa ngắt hẳn, Lâm Triều Tịch bỗng nghe thấy giọng cô chủ nhiệm.

Cô vội thả lỏng tay đang giữ chặt cổ Trịnh Mã Đặc, vừa định qua đầu giải thích, sau lưng cô chủ nhiệm bỗng có một nam sinh chậm rãi bước ra.

Áo hoodie, quần thể thao, đứng ngược sáng khiến cả người như bao phủ một vầng quang màu vàng.

Nam sinh chậm chạp ngẩng đầu, Lâm Triều Tịch thấy tay mình đau nhói.