Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 77




Bùi Chi đã không xuất hiện trong kí ức của Lâm Triều Tịch nhỡ đã rất lâu rồi, bởi tính từ khi cậu rời đi đến nay đã được ba năm.

Tất nhiên cái rời xa này không mang hàm nghĩa đau thương nào cả, chỉ đơn giản là đi thôi.

Cậu đi trong vội vã, hôm trước còn vui vẻ ăn vặt với nhau, ngay hôm sau Bùi Chi đột ngột rời đi.

Mấy đứa nhóc bọn cô đứng bên hồ nước trong công viên, Bùi Chi rất bình tĩnh, cậu nói sức khỏe ông ngoại không tốt, phải ra nước ngoài bầu bạn cùng ông.

Cuộc chia tay lưu luyến của đám nhóc kết thúc, Lão Lâm xuất hiện, dẫn họ đi dạo trong công viên, lúc này Bùi Chi mới nói lí do thực sự khiến cậu phải rời đi.

Mẹ và người nhà thấy cậu giành được huy chương vàng Olympic, e sợ chẳng may cậu đắm chìm vào việc học Toán rồi dẫm lên vết xe đổ của bố, bởi vậy mới nghĩ cách đưa cậu ra nước ngoài nghỉ ngơi với ông ngoại.

Quan điểm của người nhà cậu nghe rất nực cười, mù quáng, nhưng từ bé đến lớn ông ngoại luôn yêu thương cậu, gần đây ông không khỏe cũng là thật, vậy nên cậu không thể nào từ chối.

Lão Lâm im lặng lắng nghe đầu đuôi.

Lão Lâm không nói những lời trấn an, chỉ dẫn Bùi Chi về nhà, liệt kê cho cậu một đống sách tham khảo, còn viết rõ tên tiếng Anh lẫn tác giả và phiên bản của từng quyển, khuyên cậu tự nghĩ cách dành thời gian học tập.

Rồi Bùi Chi mang mang theo tờ giấy ấy ra về.

Dưới ngọn đèn đường vàng ấm áp, bọn họ nói lời tạm biệt.

Câu chuyện về Bùi Chi tạm gác lại ở đó.

Lâm Triều Tịch xoay bút, vẽ một cô bé mông lung dưới ngọn đèn đường.

Có lẽ đây là một trong những tình tiết bị thay đổi sau khi cô nhảy dù xuống thế giới phô mai.

Bùi Chi ở thế giới dâu tây chỉ ở im trong thành phố An Ninh, chưa từng ra nước ngoài sống với ông ngoại lâu đến vậy.

Trong thế giới phô mai, ngôi vị quán quân cúp Tấn Giang khiến cậu bị người nhà ra đòn phủ đầu, ngăn cản cậu tiếp tục du ngoạn trong lĩnh vực của thiên tài.

Nhưng nếu là Bùi Chi, chắc hẳn người cung Ma Kết này sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu.

Lâm Triều Tịch lấy quyển Xuất sư biểu ra đọc, ngưng nghĩ ngợi về những người bạn.

Cô gấp sách lại, cầm bút viết.

Không có cách nào giúp vá lấp bồi đắp kiến thức khi học thuộc lòng hữu hiệu bằng cách chép đi chép lại.

Viết đến câu “Khí khái bậc chí sĩ ôm hoài bão to lớn chớ nên xem nhẹ mình mà mất tự trọng”, rốt cuộc người bạn cùng bàn mê đắm trò chơi World of Warcraft của cô cũng quay lại.

Cậu ta là kiểu nam sinh nghiện game điển hình, gầy còm, bọng mắt thâm sì, vừa đến đã nằm bò ra bàn ngủ bù.

Lâm Triều Tịch bị cậu ta chẳng may huých trúng, ngồi nép vào gần cửa sổ. Thật ra cô rất muốn phàn nàn, nhưng nhìn cánh tay gầy nhom của cậu ta, cô cảm thấy con nhỏ béo phì như mình không nên bắt nạt người khác.

Lại cúi đầu viết tiếp hai câu sau, học sinh lục tục vào lớp.

Bao Tiểu Manh nằm gục xuống bàn ngủ say sưa, nhìn bài Xuất sư biểu đã được chép hoàn chỉnh trên mặt bàn, mở sách tự đối chiếu lại.

An Tiêu Tiêu cũng đến rồi, cậu ta ngồi cuối lớp, xem chừng hết sức phấn khởi.

Cạch, cạch, cạch.

Bỗng cửa kính cô đang tựa đầu bị gõ vang, Lâm Triều Tịch giật bắn, ngẩng đầu lên thì thấy cậu bạn Trịnh Mã Đặc khôi ngô tuấn tú đang đứng bên ngoài.

Dưới cái nắng rực rỡ ban trưa, mái tóc cậu thiếu niên ánh lên màu nâu đậm, làn da lúa mạch khỏe khoắn. Vành tai phải xỏ một hàng khuyên, nhưng do trường học cấm đeo trang sức nên tạm thời nhét tăm vào, rất to gan, trông vừa dị hợm vừa quê mùa.

Dị hợm hơn là cậu ta còn xỏ cả khuyên mũi, lỗ xỏ trên mũi cũng bị cắm tăm.

Cậu ta mở cửa sổ, cúi đầu nói chuyện, Lâm Triều Tịch vội vàng lùi ra sau như sợ que tăm trên mũi đâm trúng mình.

“Cậu ta bắt nạt cậu à, để tớ xử nó hộ cho nhé?” Ánh mắt Trịnh Mã Đặc liếc qua cốc trà sữa trên bàn bàn cô, chỉ vào cậu bạn cùng bàn nghiện game.

Lâm Triều Tịch: “Không cần đâu, tớ tự xử được.”

“Thế thì vì sao?” Trịnh Mã Đặc ghé lại gần, cười nói: “Ban nãy tớ đợi ở căng-tin mãi mà không được uống trà sữa Lâm Triều Tịch mua, khát ơi là khát luôn.”

Lâm Triều Tịch: “Vì tự nhiên tớ cũng thèm trà sữa.”

“Triều Tịch muốn uống à, có cần tớ gọi thằng đệ đi mua cho cậu không?”

Vẫn cái chiêu này, Lâm Triều Tịch lại né cây tăm trên mặt cậu ta.

Có vẻ Hoa Quyển nói không sai?

Lâm Triều Tịch liếc Trịnh Mã Đặc, trình cua gái sến rện của thằng nhóc này cũng chỉ ở mức tiểu học thôi, chẳng qua có cái mặt đẹp trai bổ trợ nên Lâm Triều Tịch nhỡ mới thích.

Cái nết mê trai đẹp của cô thực sự là một lời khó nói hết.

Cô thấy thương thay con mắt thời cấp hai của mình, rồi thương hại mà nhìn bạn học Trịnh Mã Đặc: “Về chỗ của cậu đi, sắp đến giờ kiểm tra rồi.”

Nói xong đóng cánh sập cửa lại, vặn chốt khóa.

Trịnh Mã Đặc sững sờ đứng đó, chắc đang nảy ra tình tiết “cô gái này lại dám đối xử như vậy với tôi” trong lòng, Lâm Triều Tịch mặc kệ, tiếp tục quay về bài học.

Hình như môn tiếng Anh cũng có bài tập, sao mà bỏ sót nhiều thế này.

Cứ như thế, cô trải qua buổi trưa cấp hai xuyên không đầu tiên trong bận rộn.

Hai giờ chiều, tiếng chuông vào lớp đầy hoài niệm vang lên, cô Lý  giáo viên chủ nhiệm bước vào

Còn chưa kịp vươn vai nghỉ ngơi, tiếng giày cao gót đen gõ trên nền gạch, cô Lý đặt xấp bài tập xuống bàn, phần lớn học sinh đều chưa dậy.

Lâm Triều Tịch quay sang lay Bao Tiểu Manh dậy.

Nhưng…

“Ngủ gì mà ngủ, biết bây giờ là mấy giờ rồi không?” Tiếng quát của cô Lý trên bục giảng giáng xuống như một cú tát.

“Vào học rồi còn quay xuống chuyện trò!”

Đây là đang mắng cô.

Bao Tiểu Manh mơ màng ngồi dậy, nghe thấy cô Lý nói thêm.

“Thích tán chuyện thế à Lâm Triều Tịch, vậy thì mời em đứng dậy đọc thuộc Xuất sư biểu cho các bạn tỉnh ngủ.”

Bao Tiểu Manh nhìn cô với ánh mắt đồng cảm, Lâm Triều Tịch nhắm mắt, bất lực đứng dậy.

“Đọc thuộc từ đầu đến cuối ạ?”

“Không đọc từ đầu đến cuối thì còn muốn đọc thế nào?”

“Vâng ạ.”

Cô vốn định hỏi đọc hết bài mất tận mấy phút có sợ ảnh hưởng đến thời gian của lớp không, nhưng giáo viên đã nói thế thì nghe theo vậy.”

Xuất sư biểu, Gia Cát Lượng.” Cô đứng thẳng dậy, giọng nói trôi chảy vang dội.

“Tiên đế sáng nghiệp chưa lâu, nửa đường đã băng hà, nay thiên hạ chia ba, Ích Châu mỏi mệt…”

Ngoài cửa sổ là sân tập xanh mát, học sinh có tiết thể dục buổi chiều đang chạy vòng quanh.

Ve sầu kêu vang, gió chiều ngột ngạt, hơi thở của đám trẻ ngồi trong lớp quá lâu quẩn quanh, hơi thở ấy có một biệt danh, có lẽ là thanh xuân.

Từ khi cô Lý gọi tên cô, những học sinh khác bắt đầu tỉnh táo hơn hẳn, vẻ mặt ban đầu của các nam thanh nữ tú là chờ xem kịch hay, nhưng dần dà đa phần đều đổi sang kinh ngạc.

“Thân với hiền thần, tránh xa  tiểu nhân, ấy là lẽ Tiền Hán đã hưng…”

Lâm Triều Tịch nhìn một vòng quanh lớp, thầm nghĩ chẳng biết mình của trước đó phải dốt đến mức nào, chỉ là Xuất sư biểu thôi mà.

Trên bục giảng, vẻ mặt cô Lý dịu  hẳn đi, đôi mắt nghiêm nghị sau gọng kính vàng hài lòng nheo lại, không có ý định bảo Lâm Triều Tịch dừng lại, Lâm Triều Tịch chỉ đành đọc tiếp.

“…Nay đương ở nơi xa, dâng biểu mà khóc, chẳng thể nói hết lời.” Cô đọc xong đoạn cuối cùng, chậm rãi dừng lại.

Lớp học yên tĩnh đến nỗi đánh rơi cây kim cũng nghe rõ.

Cô Lý ngưng vài giây mới lên tiếng: “Tốt! Ngồi xuống đi.”

Lâm Triều Tịch gật đầu, vốn còn hơi buồn ngủ, đứng dậy đọc bài một lúc đã tỉnh hơn nhiều.

“Rõ ràng rất thông minh, chỉ là chẳng chịu chăm chỉ gì cả!”

Trước khi mông chạm mặt ghế, cô Lý còn dạy dỗ một câu.

“Cả các em nữa, cô thấy đứa nào đứa nấy cũng có đầu óc, dùng đầu óc chơi game cho việc học thì khéo lớp mình còn vượt cả lớp 9-1 lớp 9-2 ấy chứ.”

“Cô ơi, đấy là điều không thể ạ.” Trịnh Mã Đặc ngồi cuối lớp ề à kêu.

“Chẳng có khí thế gì gì cả!” cô Lý nghiêm mặt: “Rút ngay cái thứ trên mũi trên tai ra cho tôi, tôi sắp nổi nổi cơn đau tim đến nơi rồi.”

“Ý bọn em là bọn em không thể không chơi game được ạ, phải không anh Trúc!”

“Ờ~”

Bạn cùng bàn của cô đột ngột lên tiếng, Lâm Triều Tịch giật mình thêm lần nữa.

Học sinh trong lớp cười khúc khích khiến cô Lý cũng bật cười, có vẻ bầu không khí trong lớp 9-13  khá tốt.

“Nếu các em đã chẳng tơ tưởng vào lớp mũi nhọn thì tôi cũng nói qua loa thôi nhé.” Cô Lý hắng giọng: “Ngày mùng một tháng sau kiểm tra toàn khối, xếp lại các lớp mũi nhọn.”

“Wao!” Các học sinh kinh ngạc hô lên.

Cô Lý quan sát lớp, rất hài lòng với phản ứng này.

“Nhưng thế thì liên quan gì đến bọn em ạ?” Trịnh Mã Đặc hô lên.

“Đúng đấy ạ, bọn em không muốn rời xa cô đâu!”

Các cô nhóc cậu nhóc vô tư tư cười đùa, lớp người ta thi cử chỉ là chuyện vào tai này ra  tai kia.

Hiển nhiên có chút thất vọng lướt qua ánh mắt cô Lý.

Giống như người mẹ đã bó tay với con mình, cô chỉ hô lên bảo mọi người giở sách giáo khoa trang 4, chính thức bắt đầu tiết học chiều nay.

Hệt như bấm vào nút kích hoạt.

Bàn trước cô trải tiểu thuyết lên bàn, bàn sau cô thảo luận về trang bị đồ thưởng đánh quái, Bao Tiểu Manh tuồn một tờ giấy nhớ cho cô, hẹn đi xem cửa hàng trang sức mới mở.

Lâm Triều Tịch không khỏi mỉm cười.

Lời nói của cô Lý đã đánh thức thức cô.

Mỗi năm trường Trung học Thực nghiệm An Ninh sẽ chia lại lớp một lần, Lâm Triều Tịch nhớ mình bị đá khỏi lớp mũi nhọn trong lần kiểm tra toàn khối, bị chuyển xuống lớp số 13 đang thừa chỗ.

Mà cô của thế giới dâu tây cũng chưa từng lọt vào lớp mũi nhọn.

Bởi vì lớp 9-3 của cô cũng rất tuyệt, cô chìm đắm trong không khí nhẹ nhàng ở đó, ngày ngày cùng đọc tiểu thuyết, xem phim truyền hình với những bạn nữ khác trong lớp, chỉ cần làm cho xong bài tập là được.

Giống như con ếch bị nấu trong nước ấm, điểm chác không quá tệ là được, chẳng có dã tâm nhảy lên giành thứ hạng gì gì đó, cứ thế đi qua ba năm.

Nếu cô muốn trở lại lớp mũi nhọn,  lần kiểm tra toàn khối này chính là cơ hội duy nhất.

Lâm Triều Tịch vò tờ giấy Bao Tiểu Manh đưa, không trả lời lại.

Cô mở vở bài tập còn mới nguyên, viết ba chữ “lớp mũi nhọn” lên hàng đầu tiên, đánh dấu đỏ.