Đó là một phòng đọc siêu to khổng lồ.
Lâm Triều Tịch phát hiện từ khi trở về thời tiểu học, khả năng miêu tả của cô đã thụt lùi rõ rệt. Nhưng đứng trước căn phòng to bằng nửa sân bóng, sáu cái giá sách cao to chạm trần, rồi cả những bàn tự học bày xếp khắp nơi trong, cô thực sự không biết dùng tính từ gì hợp hơn để tả.
Lớp cô là nhóm học sinh thứ hai được đến đây.
Ở góc cuối phòng, nhóm học sinh cấp hai lớn hơn họ rất nhiều đã chiếm giữ mười mấy bàn, yên tĩnh cắm đầu học.
Không có giáo viên, không có bảng đen, chỉ có tiếng giở sách và tiếng thảo luận nho nhỏ, yên tĩnh đến độ nghe rõ tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ.
Kể từ khi bước vào phòng đọc sách, đám trẻ ban đầu còn líu ríu trò chuyện đã im thin thít như bị yểm bùa, không ai dám mở miệng ho he.
Đi theo Hiệu phó Trương, tất cả học sinh nín thở chăm chú quan sát, đi dọc theo trục trung tâm đến nơi sâu nhất căn phòng.
Gạch xám, tường trắng.
Bên trái là giá sách bằng sắt to gấp mấy lần họ, bên phải là những chiếc bàn học ghép lại với nhau, mùi sách vở đặc trưng nồng đậm trong không khí, các loại sách tham khảo đủ thứ bìa màu làm người ta hoa cả mắt.
Lâm Triều Tịch đi rất chậm, tranh thủ lúc thầy Hiệu phó không để ý chui tọt vào giữa những giá sách, ngẩng đầu xem trên đó có những sách gì. Sách được bày biện quay lưng vào nhau, ngoài tầng thứ 3 cao nhất đặt những cuốn học sinh không với tới, còn lại đều được lấp đầy bằng đủ loại sách tài liệu dày mỏng khác nhau.
Tuyển tập ôn luyện Toán Olympic trung học cơ sở, Cơ sở Lý thuyết số, Đại số tuyến tính, Tiểu thần thám Toán học…
Lâm Triều Tịch rùng mình, ở đây thực sự toàn sách liên quan đến Toán, có quyển cũ mèm cũng có quyển mới cứng, có những quyển còn dán tem của thư viện thành phố An Ninh, thư viện trường đại học An Ninh; có những quyển chẳng khác nào lục ra từ hàng đồng nát; cũng có những quyển mới tinh như vừa mua về.
Có khi ban tổ chức trại hè ôm hết sách vở tài liệu Toán cả thành phố về đây luôn rồi, thật hết sức điên rồ!
Dần dần, bùa im lặng được giải trừ.
Đám trẻ thốt lên những tiếng cảm thán dài ngắn khác nhau, ngày càng nhiều học sinh phát hiện sáu giá sách to đùng này quả thực chỉ bày toàn sách Toán.
Thật ra thì ở thời đại này chẳng có mấy học sinh tiểu học từng đến thư viện, chứ đừng nói gì đến đối mặt với kho sách Toán ngồn ngộn thế này, thấy chấn động cũng dễ hiểu.
Mỗi giá sách bằng sắt cách nhau rất xa, Hiệu phó Trương dẫn họ tham quan một vòng, sau đó quay lại tập trung ở chỗ giá sách thứ hai.
Đám học sinh đứng chật kín khoảng trống trước giá, vừa tò mò vừa kích động, Lâm Triều Tịch đứng đằng sau kiễng chân nhìn.
Quan sát kĩ sẽ thấy trên giá bày đầy sách Toán Olympic từ tiểu học đến cấp hai, còn có rất nhiều sách rèn luyện tư duy; một đống sách 1000 câu hỏi lý thú về Toán học, câu hỏi suy luận logic vân vân mây mây.
“Oa!” Đám học sinh giữ nguyên tư thế ngẩng đầu nhìn, miệng cảm thán không ngớt.
“Bọn em phải học nhiều thế này cơ ạ?”
“Sao mà đọc hết được chỗ này đây~”
Lâm Triều Tịch đếm qua, giá sách có 5 tầng, mặt trước mặt sau đều lấp đầy sách, tổng cộng 10 tầng. Hôm nay là ngày 4 tháng Bảy, ngày 15 tháng Bảy kiểm tra, trừ đi ngày nghỉ, số ngày còn lại để họ ôn tập vừa khớp với số tầng sách.
Chẳng có lẽ…
Cô dời tầm mắt sang người đàn ông trung niên đang đứng trước giá sách.
Hiệu phó Trương lau kính vào vạt áo, mặc kệ đám trẻ nhắng nhít hỏi han, không nói một lời.
Cuối cùng, khi tất cả đã im lặng, Hiệu phó Trương mới lên tiếng.
“Lịch học của những ngày này chủ yếu lấy tự học làm cốt.” Đây là câu thứ nhất.
“Có gì không hiểu có thể hỏi giáo viên của các em.” Đây là câu thứ hai.
“Tất cả phạm vi kiểm tra đều nằm trên giá sách này, mỗi ngày một tầng.” Đây là câu thứ ba.
Khoảng trống trước giá sách im bặt.
Học sinh nghe xong ai cũng há hốc, trông như đám cá vàng thoi thóp thiếu ô-xi, bao gồm cả Lâm Triều Tịch, cô cũng ngáo luôn rồi. Nói đùa gì đấy, trọng tâm ôn thi ở đại học nhiều nhất cũng chỉ nằm trong một quyển sách chứ chẳng đến nỗi ôn hết cả hàng sách thế này, chơi vậy ai chơi lại.
Vài học sinh cấp hai ngồi học gần đó nghe thấy, liếc nhìn đám học sinh tiểu học non nớt bằng ánh mắt đồng cảm, lắc đầu.
Chắc hẳn những học sinh cấp hai đó cũng từng trải qua cảm giác này, bây giờ thì kiệt quệ cả thể chất lẫn tinh thần. Vài đứa bé đứng gần giá sách có người rút thử một quyển ra đọc thử, nhưng đa số vẫn còn đang hoá đá tại chỗ.
Trương Thúc Bình quét qua đám học sinh đang trợn mắt há mồm, cười trong bất lực: “Mỗi ngày một tầng đã sợ rồi hả?”
“Hơi bị lố luôn ấy ạ!” Có cậu bé dang rộng hai tay tả lại giá sách: “To~tận~từng~mà~”
“Lừa các em đấy.” Trương Thúc Bình lắc đầu.
“Gì cơ ạ!” Học sinh một lần nữa kinh ngạc.
“Mỗi nhóm ra chọn một quyển sách đi.” Trương Thúc Bình nói: “Cứ chọn bừa một quyển là được.”
Loạt soạt loạt soạt, lũ trẻ rục rịch, người thì lấy sách người thì tụ tập. Không biết ai đã ngồi xuống đầu tiên, tóm lại là một lúc sau tất cả học sinh đều ngồi khoanh chân dưới đất, những cái đầu nhỏ đen nhánh chụm lại với nhau.
Hoa Quyển đã lén lút vớ được một quyển sách trên giá đem về, hú mọi người lại xem cùng.
Quyển sách Hoa Quyển lấy được là quyển Kho tàng toán Olympic – Lớp 3, bìa sách loè loẹt sặc sỡ, giở một cái đã nghe tiếng giấy giòn giã, thể hiện rõ tuổi già của nó.
Hoa Quyển và Lục Chí Hạo giở xem một lượt, sau đó chuyền đến tay cô.
“Trong sách có gì thế ạ thầy?” Một cô bé ngẩng đầu hỏi Trương Thúc Bình.
Lâm Triều Tịch cũng ngồi bệt xuống đất, để sách trên đầu gối, ngón tay lật sách dừng ở trang mục lục, đọc kĩ từng mục một.
“Mở trang mục lục.” Trương Thúc Bình nói.
Học sinh nghe theo chỉ thị của Trương Thúc Bình, đồng loạt giở sách loạt xoạt.
“Bất kể là lúc nào, bất kể là đọc sách gì, việc đầu tiên cần làm chính là đọc mục lục.” Lâm Triều Tịch ngẩng đầu, phát hiện Trương Thúc Bình liếc nhìn mình, ông nói.
Cô lại cúi đầu xem tiếp, tay lướt trên trang giấy, phát hiện ra mỗi một chương trong mục lục của quyển sách này đều được đánh dấu các con số khác nhau bằng bút chì.
Ví dụ như chương đầu tiên của quyển Kho tàng Toán Olympic này, sau dòng chữ “Tính nhanh và tính mẹo” có một số 2 được đánh dầu bằng bút chì, chương sáu với nội dung “Điền số vào ô phép tính”, chương tám là “Mẹo điền dấu”, tất cả cũng được đánh số 2.
Không chỉ thế, mục lục của phần Toán hình thì đánh số 7, Lý thuyết số thì đánh số 1.
“Những số này có ý nghĩa gì thế ạ thầy?” Có học sinh phát hiện ra điểm kì lạ ở mục lục, giơ tay hỏi.
Lâm Triều Tịch liếc qua quyển sách của nhóm bên cạnh, số đánh dấu sau mục lục không vượt quá 10, vậy nên có lẽ nó đại diện cho số ngày.
“Trên mục lục, mỗi con số được đánh dấu sau các chương đại diện cho phạm vi kiểm tra của ngày X nào đó, thật ra mọi quyển sách trên cả giá sách này đều có khả năng là phạm vi kiểm tra các em mỗi ngày.”
“Hả?!” Đám học sinh chấn động lần nữa.
Nếu có gì đáng sợ hơn mỗi ngày kiểm tra một hàng, thì nó chỉ có thể là mỗi ngày kiểm tra một giá sách.
“Thế thì đề dài lắm, giải sao cho kịp.” Đồng chí Tiểu Lục ai oán.
“Thôi khỏi học luôn đi.” Hoa Quyển ôm đầu, bất lực lắc người Bùi Chi: “Lần này chịu khó bị tớ kéo điểm các cậu xuống một chút, về sau chia lại nhóm các cậu cứ sút tớ ra là được.”
“Không được.” Bùi Chi trả lời dứt khoát.
Hoa Quyển trợn mắt.
Không chỉ có bọn họ bên này, những nhóm học sinh khác cũng bùng nổ kháng nghị: “Thầy lừa bọn em!”
“Rõ ràng không thể học hết nổi!”
“Nhiều chết đi được!”
“Tôi lừa gì các em?” Trương Thúc Bình nhìn bọn trẻ bị đả kích thê thảm, thấy rất sảng khoái, mặt mũi cũng vui vẻ ôn hoà khác hẳn mọi ngày.
“Thầy bảo chỉ thi một hàng, sao lại biến thành cả một giá sách rồi!” Cậu bé vừa nãy dang rộng hai tay lại phác hoạ một vòng tròn lớn trong không trung.
“Không phải các em chê một tầng quá nhiều à?”
“Bọn em không chê!” Lũ trẻ đồng thanh, cả Hoa Quyển cũng hô theo.
“Mỗi tầng đều được thầy giúp các em tóm gọn sửa soạn hết rồi, những nội dung gần giống hoặc liên quan đến nhau đều đặt cùng một chỗ, thế còn không tốt sao?”
Tốt… thì đương nhiên tốt, Lâm Triều Tịch nhìn những con số được đánh dấu sau phần mục lục của mỗi quyển sách, nhớ đến bảng biểu kiến thức mình tự chỉnh sửa, tâm trạng hơi phức tạp. Thật ra các thầy cô ở trại hè thực sự đã dốc lòng chuẩn bị, muốn dạy các cô chút gì đó cho ra hồn.
Đám học sinh tôi nhìn nhau, không hiểu tốt ở chỗ nào. Nhưng trẻ con ngây thơ ở chỗ nếu giáo viên đã ra nhiệm vụ thì chúng cùng lắm cũng chỉ kêu ca vài câu, cuối cùng vẫn rất nghe lời làm theo.
Thế là chủ đề lập tức thay đổi…
“Vậy thưa thầy, hôm nay bọn em không lên lớp học mà chỉ ở đây đọc sách j?”
“Đây chính là lớp học của các em.” Hiệu phó Trương đứng trước giá sách sắt cao lớn, đáp.
“Nhưng thầy ơi, bọn em không biết phải học gì.” Một người khác lại hỏi.
“Trong sách có cái gì thì học cái đấy.” Hiệu phó Trương nghiêm túc trả lời.
“Mấy cái đánh số 1thế này là nội dung thi ngày hôm nay ạ?” Có đứa trẻ nhanh tay rút một quyển sách trên giá xuống, loạt xoạt lật hai trang, chỉ lên một chương trong mục lục, hỏi: “Chỗ này cũng đánh số ‘1’, nhưng đây là nội dung Toán Olympic cấp… cấp hai mà thầy.”
“Có vấn đề gì?”
“Nhưng… nhưng… nhưng thầy đã dạy đâu, em… chưa được học, thì làm…làm sao mà làm được!”
“Vậy thì ăn trứng ngỗng.” Hiệu phó Trương nói tới đây, nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Đến 10 giờ thầy Giới Nhiên của sẽ tới trả lời thắc mắc của các em.” Nói đoạn toan bỏ đi luôn.
Đám học sinh tiểu học ngồi dưới đất như bầy ong vỡ tổ.
“Hôm nay không lên lớp học thật á?”
“Thế ngày mai cũng vậy à?”
“Thế ngày mai cũng không chữa bài thi của hôm nay luôn à?”
“Bọn mình lần lượt từng người lên hỏi thầy Giới hay thế nào?”
“Thầy Giới có trả lời hết không?”
“Học kiểu gì bây giờ!”
Thực sự có quá nhiều vấn đề. Mỗi gương mặt là một biểu cảm khác nhau, đối với học sinh tiểu học, lối học tự túc thế này thực sự quá khó nhằn. Lâm Triều Tịch liếm môi, bỗng nhớ ra gì đó, vội rút hai quyển tài liệu được phát trong cặp ra, giở trang mục lục đọc một lượt.
“Lâm Triều Tịch, em nói thử xem.”
Hiệu phó Trương đứng trước giá sách bỗng điểm tên cô.