Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 3: Cạn lời




Giống như có con cá đột nhiên quẫy lên mặt biển xanh thẳm, ánh nắng rực rỡ.

Nghe đến cái tên Bùi Chi, tim Lâm Triều Tịch đập nhanh mấy nhịp, một cảm giác vui vẻ không đầu không đuôi. Cô ngồi im tại chỗ, xoay bút vẽ lên tờ giấy trắng hình người nho nhỏ giơ bảng cổ vũ.

Những người khác bắt đầu hào hứng thảo luận.

“Nhờ Bùi Chi làm đi, nếu nam thần giải ra trong 3 giây thì chứng tỏ câu này dùng làm câu cuối đề được.”

“Nếu hơn 5 giây tức là quá khó à?”

“Nhưng nếu cả Bùi Chi cũng mất nhiều thời gian thì sao?” Nam sinh tóc xoăn thấp giọng hỏi, lại tự mình trả lời: “À, đấy là chuyện không thể.”

“Ông Trương giỏi vừa đấm vừa xoa gớm.”

Đám sinh viên càng nói càng hăng, không hiểu vì sao tình hình lại biến thành đưa toàn bộ đề thi nhờ Bùi Chi giải một lượt.

Lâm Triều Tịch nói: “Thực ra cũng có thể nhờ giảng viên mà…”

Nhưng một khi đã nhắc đến Bùi Chi là cô thấy mất hết tự tin, giọng yếu hẳn đi, nhanh chóng bị tiếng thảo luận ồn ào của quần chúng cuốn phăng. Lâm Triều Tịch  đành buông xuôi, cô cũng rất mong chờ được được xem Bùi Chi đánh bại đề của trường Bách Thảo trong nháy mắt.

Nhưng thực sự đi tìm Bùi Chi ư?

Lâm Triều Tịch nghĩ ngợi, nếu bảo cô đi thì chắc chắn cô sẽ lúng túng lắm cho xem. 

“Vấn đề là, ai đi hỏi Bùi Chi?” Rất nhanh sau đó, mọi người cũng phát hiện tuy chuyện này thú vị là thế, đến khi phải đứng ra làm thật thì ai cũng chùn bước.

Đúng lúc Lâm Triều Tịch đang định lặp lại đề nghị nhờ giảng viên thì nghe thấy có người hô “rút thăm đi”!

Ba chữ này quả là cọng rơm cứu mạng, cả phòng đồng loạt nhất trí. Giấy rút chuẩn bị xong trong nháy mắt, đặt giữa bàn họp. Đám người nhào lên tranh, chẳng mấy chốc đã rút sạch sẽ.

Trong tay Lâm Triều Tịch cũng cầm một dải, lòng bàn tay cô hơi ướt, giấy trắng trở nên xuyên thấu dưới ánh nắng, chính cô cũng không hiểu được rốt cuộc cảm xúc lúc này là gì. Từ tiểu học cô và Bùi Chi đã là bạn cùng trường, lên cấp hai rồi lên cấp ba, cứ như thế, cô và cậu duy trì mối quan hệ bạn học xa lạ cùng trường không cùng lớp suốt 16 năm.

Tưởng như có duyên, lại chẳng chút giao thoa. Cả chặng đường cô nhìn theo Bùi Chi, giống như một kẻ chứng kiến đứng ngoài cuộc đời của cậu, nhìn cậu từ một thiếu niên tư chất thông minh trở thành một thanh niên tài ba ưu tú.

Mà giờ đây…

Tầm mắt Lâm Triều Tịch chuyển về dải giấy trong tay, nếu trên đó viết tên Bùi Chi, biết đâu đây sẽ là lần đầu tiên sinh ra nút giao trong đời hai người họ?

Ôm thứ tâm tư bồn chồn kì lạ, cô mở dải giấy. Dải giấy trắng tinh, không một con chữ.

Cô thoáng sửng sốt. Sau một cái thở dài, cảm thấy rất thản nhiên, nó vốn dĩ phải thế mà. Nào có chuyện giống như Lão Lâm nói… mọi việc trên đời luôn có khả năng xảy đến với bất kì ai. Ví dụ như cô và Bùi Chi, đây gần như là điều không thể.

Lâm Triều Tịch nghĩ vậy, nản lòng mà cũng thoải mái, khi cô gấp dải giấy lại nhét vào túi, phòng họp dần yên tĩnh trở lại, mọi ánh mắt đều tụ tập về phía cô. Lâm Triều Tịch chẳng hiểu ra sao, cũng nhìn theo những ánh mắt đó.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy cô bé ban nãy chia sẻ tài liệu với mình.

Đôi tay siết chặt của cô bé đặt trên bàn, mặt cúi gằm, trông căng thẳng vô cùng.

“Thẩm Mỹ?”  An Tiêu Tiêu đột nhiên mở miệng: “Em rút trúng à?”

Lời này thốt ra, Thẩm Mỹ càng rụt người lại.

“Mỹ nữ Tiểu Mỹ, ha ha ha.”

“Em…” Thẩm Mỹ chậm chạp gật đầu như rô-bốt: “Em…Em không đi được không?”

“Em không dám đi tìm Bùi Chi à?”

Cô bé này thực sự ngây thơ, vừa nghe đến Bùi Chi đã đỏ bừng cả mặt.

“Thẩm Mỹ nhà mình sao lại thẹn thùng thế!”

Nghe vậy, màu đỏ trên mặt Thẩm Mỹ lại càng đậm hơn, như sắp chảy máu đến nơi.

Thế này trông thật giống yêu thầm Bùi Chi, trong phòng có người cười nói: “Cơ hội tốt lắm đấy, để bọn này hỗ trợ cho!”

“Ôi dào thích Bùi Chi cũng có sao đâu, anh đây cũng thích.”

“Thằng Trương đừng có chơi gei!”

Thẩm Mỹ giải thích bằng giọng nói nhỏ như muỗi kêu: “Không phải…không phải em thích…”

Lâm Triều Tịch nhìn cô bé, bỗng thấy thấu hiểu cảm xúc này vô cùng. Có lẽ Thẩm Mỹ thực sự không thích thầm Bùi Chi, mà là ngưỡng mộ, đủ loại cảm xúc vừa yêu vừa thích chồng chất, bí mật trong đáy lòng đột nhiên bại lộ, khiến người ta tâm hoảng ý loạn, không biết nên làm sao cho phải.

“Ngại bạn trai em à? Không sao, bọn chị không nói cho cậu ta đâu.” An Tiêu Tiêu bất ngờ mở miệng.

Thẩm Mỹ nghe vậy, đôi mắt ầng ậng nước, khẩn khoản nhìn An Tiêu Tiêu.

“Được rồi.” Lâm Triều Tịch bỗng ngắt lời An Tiêu Tiêu.

“Để tôi đi cho.” Cô nói với An Tiêu Tiêu,  lặng lẽ rút tờ khăn giấy đưa qua ngăn bàn, đặt vào lòng bàn tay mềm mại của Thẩm Mỹ, nhẹ nhàng nắm tay cô bé.

Thẩm Mỹ cảm kích nhìn cô, Lâm Triều Tịch đơ cả người.

Chờ đã, cô vừa nói gì cơ?



“Vâng, em biết rồi, cảm ơn ông anh.”

Bên dưới khu dạy học, Tô Tiểu Minh cúp điện thoại, quay lại dùng ngữ khí nặng nề thông báo tin tức vừa nhận được: “Bạn Lâm thân mến, Bùi Chi đang giảng đề giữa kì ở phòng 101 lầu Trí Viễn, sắp tan lớp rồi.”

Lâm Triều Tịch đứng cạnh cậu ta, vịn vào cột điện, chân mềm nhũn.

Trước lúc nhá nhem, mây đỏ như nổi lửa phía chân trời, khắp nơi là tiếng chuông xe đạp leng keng. Cô nhìn về phía lầu Trí Viễn, một mảng tường lớn được dây thường xuân bao phủ, chỉ lộ ra ô cửa kính sáng đèn.

Tất cả những phòng học có đuôi 101 đều là phòng có quy mô vào hàng rộng nhất của một khu nhà, hơn hai trăm chỗ ngồi, đã thế người giảng còn là Bùi Chi, chắc chắn sẽ chật kín. Phải đi hỏi Bùi Chi một câu đố vui trí tuệ trong hoàn cảnh này sao?

Quá tuyệt vọng.

Trên đường đi, Tô Tiểu Minh cũng rất căng thẳng, lải nhải nói cho cô mấy tin tức ngoài lề vừa nghe được.

Nào là hôm nay vận may của bọn họ thật tốt, hiện giờ Bùi Chi hầu như đã không đến trường nữa, tự dưng hôm nay bị thầy bắt đến giảng đề. Nào là phòng 101 người đông như kiến, nên chờ sau khi chuông tan mười phút hẵng vào, nếu thực sự không được thì nhờ người hẹn Bùi Chi ra chỗ khác gặp riêng. Nhưng Bùi Chi vẫn đang trên lớp, chắc còn phải chờ dài dài, nói mấy câu này cũng không quá cần thiết.

Lâm Triều Tịch yên lặng nghe, không cẩn thận là sẽ bị cuốn vào dòng người nườm nượp phía sau ngay lập tức, cuối cùng cũng bước vào lầu Trí Viễn.

Phòng 101 nằm ngay đối diện cổng khu dạy học, cánh cửa đỏ thẫm khép hờ, đứng lặng cuối tầm mắt. Chút ánh sáng lọt ra qua khe cửa, dường như sẽ bị gió thổi mở ra bất cứ lúc nào…

Lâm Triều Tịch cũng chẳng biết bị ma xui quỷ khiến làm sao, hoàn hồn trở lại thì phát hiện đã đứng ngay trước cánh cửa. Cô giật thót, vãi chưởng định làm gì đấy hả, chưa tan học đã định xông vào luôn?

Tô Tiểu Minh đứng bên cạnh cũng hết hồn, mặt tràn đầy kính phục: “Chị Lâm?”

“…”

“Chuông vẫn chưa reo, chúng ta vào luôn lúc này có phải hơi…hơi không hay?”

Quá là không hay ấy!

Lâm Triều Tịch rút bàn tay đặt trên chốt cửa về, lui nửa bước, trong lòng thầm thở dài, ngoài mặt khôi phục lại vẻ nghiêm trang.

“Chúng ta ra cửa sau đợi đi, không nên gây chú ý quá đâu!”

Đằng sau cô, tất cả mọi người ngây ra như phỗng.

“Chị Lâm…chị…”

Tô Tiểu Minh không khỏi dùng kính ngữ hỏi: “…Thưa, chị không hồi hộp ạ?”

Lâm Triều Tịch: “Không giấu gì anh, tay tôi đang run.”

Trong trí nhớ, đúng ngay sau khi cô nói xong câu ấy, chuông tan học lập tức reo lên.

Rõ ràng sẽ là một tiếng vang chói tai vọng đi khắp trường, vậy mà lại im lặng ngoài sức tưởng tượng như bị phù phép, không khí bị rút cạn trong nháy mắt, bốn phía như rơi vào chân không, nặng nề đến nỗi chẳng có bất cứ âm thanh nào.

Sau đó.

Tiếng chuông ngừng lại, gió thổi tường lá xanh phất phơ, cũng truyền đến tiếng gác phấn bình tĩnh.

Giọng nói nhẹ nhàng như nước vang lên phía sau cánh cửa, chầm chậm thấm vào toàn bộ thế giới.

“Đây là cách giải câu cuối cùng, tan học thôi.”

Trái tim đập nhanh đến bất thường, thế giới bên kia cánh cửa giống như đang bốc cháy.

Tiếng bước chân rầm rập, tiếng bàn tán ồn ã.

Lâm Triều Tịch mờ mịt, phải đợt thêm một lát nữa mới vào được.

Thế rồi đúng khoảnh khắc ấy, tiếng kẽo kẹt vang lên. Cánh cửa trước mặt cô mở rộng ra hai phía, ánh mặt trời bao phủ lên cô.

Cái nhìn đầu tiên, cô nhìn thấy ráng mây đỏ rực ngoài cửa.

Và cả người đứng trên bục giảng.



Thảm rồi.

Đây là phản ứng đầu tiên của Lâm Triều Tịch.

Tay chân cô cứng đờ, tim đập cực nhanh, sự hỗn độn xung quanh khiến cô không tài nào sắp xếp hoàn chỉnh suy nghĩ trong đầu. Cho nên chỉ có thể đứng im lại chỗ, ngơ ngác nhìn Bùi Chi.

Bùi Chi cũng đang nhìn cô.

Một tay gác trên bàn, nghiêng nửa người, có học sinh vây quanh phía trước bàn, cậu đứng cao hơn một chút, ánh mắt cứ thế chậm rãi đến.

Cái gì mà đen nhánh tĩnh lặng, sâu thẳm vô biên, mọi từ ngữ trong đầu đều không đủ để miêu tả ánh mắt ấy. Lâm Triều Tịch chỉ cảm thấy, cặp mắt kia thật tỉnh táo.

Cậu ấy luôn biết mình là ai, cũng luôn biết mình muốn làm gì. Không bao giờ mịt mù hay lưỡng lự, đây chính là tỉnh táo.

Nhìn vào đôi mắt ấy, Lâm Triều Tịch cũng tỉnh táo trở lại.

Thời gian ngắn ngủi như chai nước chanh có ga lấy từ tủ lạnh giữa trưa hè oi bức.

Lâm Triều Tịch điều chỉnh lại cảm xúc, đi đến trước mặt Bùi Chi.

Cô vỗ vai nam sinh đứng đằng trước, ý bảo nhường đường một chút.

Bùi Chi đang nghe câu hỏi của một nữ sinh, tầm mắt rời đi, không nhìn cô nữa.

Sau khi câu hỏi của nữ sinh ấy kết thúc, Bùi Chi lấy cái bút ký tên trên bàn, từ từ viết xuống giấy.

Ngón tay cậu thon dài, trên ngón giữa có vết chai rất rõ, lần lượt từng dòng, nghiêm túc viết quá trình giải.

Đầu tiên nữ sinh vẫn mơ hồ, rồi ngay một giây sau đã hiểu ra, vui sướng nói cảm ơn với Bùi Chi.

Bùi Chi gật đầu, xung quanh vẫn rất đông, người này xuống thì người kia lên, cậu lại tiếp tục nghe câu hỏi tiếp theo.

Tuy chỉ đến dạy thay, hơn nữa còn đang trong một không gian ồn ào hỗn loạn, song cậu không hề có chút mất kiên nhẫn nào khi đối mặt với câu hỏi của các đàn em.

Cậu vẫn luôn như thế, tròn trách nhiệm, làm tốt mọi việc.

Lâm Triều Tịch ngây người đứng trong chốc lát, có thể cảm nhận được thái độ của Bùi Chi.

Có lẽ là chịu ảnh hưởng bởi sự nghiêm túc chăm chú của cậu, không khí trong giảng đường cũng dần dịu xuống.

Có người muốn ngắm Bùi Chi thêm một lúc, ngồi im tại vị trí của mình, có người muốn được giải đáp thắc mắc thì xếp hàng trước bục giảng, có những người rời đi, giảng đường khôi phục trật tự như cũ, trở thành giờ tan tầm bình thường như bao ngày.