*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Siêu cấp trí tuệ” là một chương trình giải đố toàn dân, tuy cái tên nghe hơi lỗi thời, nhưng nghĩ đến thời đại nó ra đời và sự phù hợp với mọi lứa tuổi của nó là có thể bỏ qua cho cái vỏ bọc cổ lỗ sĩ ấy.
Nhưng Hoa Quyển thì không, ngay từ đầu cậu đã không muốn nhận chương trình này. Nhưng nghe xong câu “Nếu muốn đổ hình tượng đang xây dựng thì từ chối cũng được” của quản lí, cậu gạt phăng mọi cái cớ thoái thác chuẩn bị từ trước.
Dù sao ngoài hình tượng “từng là học bá”, hình tượng cốt lõi cậu muốn xây dựng vẫn là “không khuất phục”.
Trước khi ghi hình, Hoa Quyển tranh thủ xem hết các tập đặc sắc trước đó, đồng thời nghiên cứu tỉ mỉ quy tắc, cố gắng làm tốt công tác chuẩn bị. Chí ít làm vậy là đã lấn át đội bạn về khí thế rồi.
Đúng vậy, các chương trình bây giờ không chiến đấu cá nhân như mười năm trước, để thu hút lượt xem, chương trình như “Siêu cấp trí tuệ” cũng thiết kế thi đấu theo nhóm.
Chương trình sẽ mời nhân tài của các trường về ghép nhóm với minh tinh, mỗi đội năm người. Vai trò đội trưởng do minh tinh phụ trách, bốc thăm chủ đề ngẫu nhiên để thi đấu bằng nhiều hình thức.
“Hình thức” không giới hạn bởi trả lời câu hỏi, cũng có đội thiết kế mô hình hoặc hoàn thành bản vẽ công trình. Từng có nhóm sinh viên khoa Tin học trường Vĩnh Xuyên bốc phải nhiệm vụ hoàn thành MicroCinema, thành phẩm cuối cùng còn đoạt giải “Phim ngắn thử nghiệm xuất sắc nhất” của liên hoan phim sinh viên đại học.
Vốn việc nhóm thanh niên cùng chuẩn bị hoàn thành nhiệm vụ đã là rất đáng khen, tổ chương trình bày ra hàng đống nhiệm vụ và kịch bản kì quặc, ví dụ nhờ viện trợ từ bên ngoài. Đôi khi sinh viên sẽ ra sức cầu cứu bạn bè hỗ trợ trong phạm vi cho phép, điều này khiến các giáo sư máu mặt của các trường đại học được ra mắt công chúng.
Vì những nguyên nhân này, tỉ suất người xem “Siêu trí tuệ” vẫn luôn cao chót vót, thậm chí còn nhiều lần được ca ngợi trên các radio, cũng rất được lứa học sinh ngưỡng mộ.
Thậm chí…
Thậm chí nếu Hoa Quyển nói chuyện với Lâm Triều Tịch trước hoặc sau khi tham gia chương trình, cậu sẽ biết chuyện Lâm Triều Tịch từng dùng danh xưng “Nhan sắc siêu phàm thoát tục” (tự xưng), bị giáo viên đẩy đi tham gia chương trình này.
Lâm Triều Tịch không nhớ nổi hồi đó đã lấy cớ gì từ chối ý tốt của thầy, cô của lúc đấy hay cả nghĩ, cũng có quá nhiều mối lo âu.
Vậy nên, giữa buổi ban chiều ánh nắng chan hòa, nhận được Wechat của Hoa Quyển, cô cảm thấy hơi không chân thực.
“Gì cơ, cậu nói lại xem nào?” Lâm Triều Tịch dí mặt vào màn hình điện thoại, cô hỏi,
Giọng nữ sinh thánh thót truyền tới, khuôn mặt thì đáng yêu khỏi bàn. Tiền bối ghi hình cho chương trình cũng sửng sốt, bị đồng nghiệp đẩy vài cái mới lia ống kính tới màn hình điện thoại của minh tinh đang hot Kỷ Giang.
Trong gian phòng, đám học sinh cùng một đội với Kỷ Giang không dám thở mạnh. Thầy Kỷ vào ngành nhiều năm, tần suất lên báo dày đặc, tuy hay có xì căng đan, song gọi điện cho bạn nữ trong lúc đang ghi hình thì chưa thấy bao giờ.
“Sao lại là cậu?” Kỷ Giang không quá để ý chuyện này.
Lâm Triều Tịch xoay camera: “Bùi Chi đang lái xe.”
Khung cảnh thành phố là những tòa cao ốc san sát, khuôn mặt tuấn tú của nam sinh đang lái xe và biển hiệu ghi hai chữ “Vĩnh Xuyên” ngoài cửa sổ lướt qua.
“Một tiếng tới rảnh không, có việc cần tìm các cậu đây, quay một chương trình, nhớ ăn diện cho đàng hoàng chút.” Trong video, Hoa Quyển sốt sắng nhặng cả lên.
Lâm Triều Tịch phì cười: “Có việc gì, đến làm bóng đèn hả?”
“Không phải phát cơm chó, gửi định vị đi.”
Sau vài câu nói đùa, người trong tổ chương trình hiểu ra Kỷ Giang đang gọi cho bạn trai của cô gái kia. Nhưng Hoa Quyển còn hiểu hơn, Lâm Triều Tịch muốn giải thích giúp cậu nên mới nói mấy câu dư thừa đó.
——
Trong xe bật khúc violon nhẹ nhàng, làm dịu cái nóng của mùa hè.
Lâm Triều Tịch cúp máy, nếu không có sự đồng ý của Bùi Chi, anh Quyển chắc cũng sẽ không gọi cuộc điện thoại cầu cứu này.
Cô mỉm cười, quay sang nhìn Bùi Chi: “Cái gì gọi là “ăn diện cho đàng hoàng” cơ, bọn mình bây giờ không đàng hoàng sao?”
Cô vừa dứt lời, điện thoại lại đổ chuông, lúc này Hoa Quyển dùng số điện thoại cá nhân gọi cho cô.
Chương trình đang quảng cáo giữa giờ, giọng Hoa Quyển càng bố đời: “Bùi Chi làm sao thế, đã bảo tìm cậu ấy có việc cần nhờ rồi, phải mặc đẹp một chút, sao lại mặc cái áo phông nhi đồng thế kia?”
“Sao lại áo phông nhi đồng?” Lâm Triều Tịch bất mãn nói: “Rõ ràng thương hiệu lớn của quốc tế kết hợp với người nổi tiếng trên mạng, phiên bản giới hạn năm nay đấy, quá là đàng hoàng luôn.”
“Thương hiệu lớn của quốc tế kết hợp với người nổi tiếng gì cơ?”
“Uniqlo và Line friends đó…” Lâm Triều Tịch quay đầu nhìn chiếc áo phông đen in hình gấu Brownie đang gặm bánh quy trên người Bùi Chi: “Đáng yêu quá đi!”
“Bày vẽ làm tiền.”
“Ấy, cậu cũng thích hả?”
“Hứ.”
“Anh Quyển sao ý nhỉ?” Lâm Triều Tịch quay sang hỏi Bùi Chi.
“Nội tâm sáo rỗng nên đòi hỏi người khác trang hoàng vẻ ngoài, thật ra tớ cũng chẳng hiểu.”
“Này, ông đây nghe thấy hết đấy.” Hoa Quyển gào lên.
Bùi Chi chuyển sang làn bên trái, Lâm Triều Tịch chưa kịp phản ứng đã nghe anh nói: “Cậu muốn quần áo kiểu gì?”
“Đương nhiên là… kiểu có thể khiến tớ nở mày nở mặt.”
“Hiểu rồi.”
Bùi Chi đáp nhanh gọn, sau đó ra hiệu cô cúp máy.
Lâm Triều Tịch đặt điện thoại xuống, đèn đỏ chuyển xanh, xe quẹo sang trái, cô mới nhận ra Bùi Chi thực sự muốn thay đổi lộ trình, nghe lời Hoa Quyển đi mua một bộ khác.
Lâm Triều Tịch:???
——
Trung tâm mua sắm thành phố Vĩnh Xuyên.
Lâm Triều Tịch giẫm lên tấm thảm mềm dẻo, hệ thống điều hòa trong khu mua sắm phả gió mang mùi hương thơm ngát. Bước chân và mùi hương quen thuộc khiến những hình ảnh trước kia ùa về.
Trước khi tốt nghiệp đại học, cô và Bùi Chi bị Hoa Quyển kéo đến khu mua sắm tương tự, họ được đưa lên tầng thượng dành cho khách VIP, yên tĩnh nhìn Hoa Quyển tinh tướng.
Nào ai nghĩ, phong thủy luân chuyển…
Theo Bùi Chi tới thang máy trong suốt, cô trêu ghẹo: “Anh Bùi, tớ phải đi đứng thế nào để người ta tưởng tớ thường xuyên đến đây?”
Thang máy mở ra, đi lên. Khung cảnh xa hoa của khu mua sắm mồn một trước mắt, Lâm Triều Tịch chói cả mắt.
“Không cần đâu.”
“Không cần gì?”
“Không cần đi đứng, tớ có thể bế cậu.” Bùi Chi nói.
(ω)Lâm Triều Tịch lập tức đỏ mặt.
——
Thật ra Lâm Triều Tịch cảm thấy đây không phải là tác phong của Bùi Chi.
Ý cô là chẳng mấy khi anh mới nghỉ hè về nước, lại làm theo yêu cầu của Hoa Quyển dẫn cô tới phòng tiếp tân VIP tầng thượng trung tâm mua sắm chọn đồ, việc này không giống tác phong của Bùi Chi tẹo nào.
Nhưng coca lạnh cũng bưng lên rồi, thái độ của quản lí lại hết sức nịnh người, Bùi Chi nghiêm túc đưa ra yêu cầu, quản lí lấy iPad giới thiệu vài kiểu mẫu thích hợp.
Lâm Triều Tịch nhìn hoa cả mắt, cô khó lòng lựa chọn, Bùi Chi giải cứu cô, dứt khoát nói: “Thử hết đi xem sao.”
Lâm Triều Tịch: “…”
Quản lí rời khỏi gian phòng, đóng cửa lại, tiếng điều hòa ù ù trong không gian.
Lâm Triều Tịch quay đầu chớp chớp mắt nhìn Bùi Chi, anh đặt cốc xuống, hỏi: “Sao vậy?”
“Đồ ở đây đắt lắm đấy.”
“Tớ mua cho cậu.”
“Có phải cậu thích thầy Giang rồi không?”
“Hả?” Hiếm khi thấy Bùi Chi phản ứng kinh ngạc.
“Sao tự nhiên nghe lời cậu ấy thế?”
Nói đoạn Lâm Triều Tịch chợt thấy không đúng lắm, vì anh Bùi rất ít khi nhìn cô với ánh mắt đầy ý tứ như vậy.
Trầm mặc một lúc, Bùi Chi nâng cốc coca uống một ngụm, Lâm Triều Tịch nghe cậu nói với giọng điệu vô cùng bình thản: “Có lẽ cậu không biết, thật ra con trai dẫn phái nữ đi mua đồ, thấy người ta thay hình đổi dạng từ đầu đến chân là trái tim hư vinh sẽ thỏa mãn vô cùng.”
Trong nháy mắt, kí ức trước kia mãnh liệt ùa về.
Đây là câu Hoa Quyển từng nói trong căn phòng này…
Khi đó hình như Bùi Chi cũng ngồi chính chỗ ấy, nhìn cô và Hoa Quyển kẻ xướng người họa.
Lúc đó cô đã trả lời thế nào ý nhỉ…
——
Hiểu cho cậu, thật ra nếu tớ có tiền thì cũng dẫn em gái Tiểu Manh tới đây ngắm ẻm thử váy đấy.Lâm Triều Tịch: “!!!”
Xin mời chiêm ngưỡng cái áo nhi đồng của Bùi Chi: