Thời gian chờ đợi uể oải hơn so với tưởng tượng.
Cúp máy cuộc gọi cuối cùng cho Bao Tiểu Manh, Lâm Triều Tịch cảm thấy mình điên thật rồi, đến sinh viên Đại học Sư phạm đường sắt Vĩnh Xuyên là Bao Tiểu Manh cũng không buông tha.
Thời gian sau đó, cứ cách vài phút cô lại ngó điện thoại một cái.
Biết thừa nó không đổ chuông nhưng vẫn thấy nên liếc một cái, tiếp thêm một chút hi vọng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Lâm Triều Tịch vào trang chủ của Bộ Giao thông, tìm tòi số liệu giao thông của khu vực Vĩnh Xuyên những năm qua trong thanh công cụ tìm kiếm và CNKI. Tìm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Lướt mạng tìm kiếm kiểu này thường phải đối mặt với lượng lớn dữ liệu rải rác, cô cần tổ chức và tóm tắt lại đống dữ liệu này.
Đám loi choi lục tục vào nét chơi game, không gian xung quanh ngày càng ầm ĩ.
Lâm Triều Tịch đeo tai nghe lên, tìm những bài nhạc khí thế để bắt đầu công tác tổ chức lại dữ liệu.
11 giờ, điện thoại cô rung lên.
Màn hình lóe sáng, cô vội quơ lấy điện thoại, thì ra là báo thức.
Cô nhanh tay thu dọn đồ đạc rồi chạy về hướng bệnh viện Từ n. Đọc Full Tại Đọc Truyện
11 rưỡi.
Cổng sắt bệnh viện kéo ra, Bùi Chi xuất hiện.
Lúc nhìn thấy cô, vẻ mặt Bùi Chi bình tĩnh hơn nhiều so với lần trước đấy. Song ánh mắt rõ ràng dịu dàng hơn.
Thấy vẻ mặt cậu biến đổi trong chớp nhoáng, Lâm Triều Tịch cảm thấy, bất kể là đoạn đường chạy băng băng vừa rồi, hay việc đến ăn trưa cùng cậu ngay cả khi đang bận tối mắt tối mũi, đều rất xứng đáng.
Cô nhảy lên vẫy tay với Bùi Chi, cố tỏ ra rất vui mừng.
Vẫn là quán cơm gần khu dã ngoại, cô nói chuyện liên mồm, Bùi Chi yên tĩnh lắng nghe.
Cô kể cậu nghe chuyện ở nhà ga đột nhiên bị gọi quay lại trường Tam Vị, miêu tả căn phòng làm việc kia có bao nhiêu là đại ngưu, thế mà Lão Lâm vẫn thuyết phục được họ…
Cô còn kể Bùi Chi nghe, Chủ nhật tuần này Lão Lâm sẽ tới đại hội Toán học báo cáo, luận văn của ông còn phải sửa thêm chính là lí do hiện giờ họ đang ở lại.
Nghe đến đây, cậu bỗng hỏi: “Chủ nhật ư?”
“Cậu muốn đi không, mình có thể đi cùng nhau…” nói rồi bàn tay đang cầm đũa của Lâm Triều Tịch khựng lại, nghĩ lại, vẫn nên hỏi cậu: “Cậu có đi được không?”
Bùi Chi lắc đầu.
Thực ra lúc hỏi câu này Lâm Triều Tịch cũng biết thừa đáp án.
Cô cúi đầu, vờ như món cơm chiên trứng hôm nay quả là mỹ vị, cô vội xúc cơm.
Trầm mặc cắm đầu ăn một lúc, cô nhận ra từ đầu đến cuối cậu đều không động đũa.
“Cậu không đói à?”
“Không đói.”
“Nhưng mình tớ sao ăn hết!”
“Lần trước cậu ăn hết mà.”
Lâm Triều Tịch: “…”
Bùi Chi đã nói vậy, cô đành biểu diễn cảnh ăn như thần trùng mở mả.
Cô cấp tốc và cơm, vừa nghĩ xem làm thế nào để Bùi Chi vui vẻ hơn, chốc chốc lại liếc điện thoại, mong chờ một cuộc gọi.
Lần tiếp theo ngẩng đầu, cô thấy Bùi Chi đáng đặt tay trên cốc trà, có vẻ đang suy nghĩ gì đó.
“Cậu có tâm sự gì hả?” cô hỏi.
Như đang cân nhắc kĩ lưỡng, sau đó Bùi Chi gật đầu, nói: “Trước mắt tâm sự to nhất của tớ là mẹ tớ đang nằm trong phòng bệnh.” Nói đoạn cậu bưng cốc trà uống vơi một nửa: “Thế còn… cậu thì sao?”
Ánh mắt Bùi Chi thật trầm tĩnh, Lâm Triều Tịch thoáng chốc không kìm được mọi tâm tư nặng trĩu trong lồng ngực, chỉ muốn kể hết cho cậu nghe.
Ngọn lửa cháy bừng bừng giữa đêm đông ấy hiện rõ mồn một trước mắt, nó cảnh cáo cô dù thế nào cũng không được tiết lộ tương lai.
Tất nhiên cô có thể lấp lửng cho qua, nhưng làm vậy cũng vô ích, chỉ khiến Bùi Chi càng thêm lo lắng.
Cô cúi đầu nghĩ thật lâu, cuối cùng ngẩng dậy nói: “Cần giúp đỡ gì, tớ sẽ tìm đến cậu.”
——
Lão Lâm xui cô phải tranh thủ tận hưởng tình yêu tươi đẹp, đừng để phải tiếc nuối.
Ý của ông là bảo cô ở bên Bùi Chi giai đoạn khó khăn nhất đời cậu.
Nhưng cô thực sự không biết, mỗi ngày chỉ có chút ít thời gian không đến một tiếng đồng hồ gặp mặt, ở bên Bùi Chi thế này đã đủ chưa?
Lần nữa nhìn Bùi Chi bước vào bệnh viện, Lâm Triều Tịch đứng ngoài cổng xoa xoa mặt.
Hình như vẫn luôn là vậy, Bùi Chi có khả năng giải quyết hầu hết các vấn đề của cô, cũng như hỗ trợ rất nhiều cả về tinh thần và trí tuệ.
Còn cô thì chẳng bao giờ làm được gì.
Đừng để phải tiếc nuối, sao có thể không tiếc nuối đây?
——
Trên đường về, Lâm Triều Tịch nghĩ mãi, rốt cuộc cô phải làm gì mới có thể thầm lặng giúp đỡ Bùi Chi?
Xem ra, đồ thị hàm số đã trăm phần trăm xác định điểm Bùi Chi phải trải qua. Đây không phải kết quả của phép tính, mà là quỹ đạo của vận mệnh.
Cô không nghĩ ra bất cứ cách nào khác.
Lúc đẩy cửa quán nét, không gian nồng nặc khói thuốc khiến toàn thân cô ớn lạnh. Một chốc tỉnh táo, tình hình hiện tại không cho phép cô phân tâm nghĩ ngợi chuyện của Bùi Chi nữa rồi.
Lúc đó cô cho rằng, chuyện nhà Bùi Chi đã định, thứ cô giúp được, chỉ có thể là chuyện của Lão Lâm.
——
Cuộc gọi lại đầu tiên đổ chuông, nhịp tim Lâm Triều Tịch đập nhanh hơn bao giờ hết.
Cô nghe máy, đầu dây bên kia là giọng nói phảng phất áy náy của Bao Tiểu Manh.
“Lâm Triều Tịch, thực sự xin lỗi… Bố mẹ của bạn bè tớ không ạ làm trong ngành giao thông cả…”
Đây gần như là đáp án trong dự tính, Lâm Triều Tịch không thấy hụt hẫng, cô nói: “Không sao mà, xin lỗi gì chứ, tớ sẽ tìm cách khác.”
“Cậu có cách gì khác?” Bao Tiểu Manh hỏi.
4:20 chiều, Lâm Triều Tịch bừng tỉnh. Cô không nên ôm mọi hi vọng từ người khác, nếu người gọi đến không phải Bao Tiểu Manh, có lẽ cô cũng không nghĩ đến điều này.
“Tớ muốn đến Sở Giao thông một chuyến.” Cô đáp.
“À, thế tớ đi cùng cậu!” Bao Tiểu Manh nói.
“Ừ.”
Tuy hành động này trông hơi điên rồ, song Lâm Triều Tịch vẫn tức tốc thu dọn đồ đạc trên bàn máy, sau đó chạy ào ra ngoài.
Ba tháng.
Kể từ sau khi Bao Tiểu Manh thi đỗ trường Sư phạm Đường sắt Vĩnh Xuyên, đã ba tháng rồi họ chưa gặp lại. Tuy giữa khoảng thời gian đó họ vẫn giữ liên lạc, nhưng lúc trông thấy ánh chiều tà rơi trên hai chùm tóc đuôi ngựa của cô bạn, Lâm Triều Tịch vẫn cảm thấy như đã cách qua mấy đời.
Bao Tiểu Manh từ phía bậc thang chạy lại, kéo tay cô, nói: “Tớ nghe ngóng rồi, bọn mình phải đến phòng thông tin tầng ba.”
Lòng bàn tay ấm áp, nụ cười tràn đầy sức sống. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Lâm Triều Tịch gật gật đầu.
Họ đi thang máy lên tầng ba, sảnh tiếp đón ở Cục quản lí Giao thông người qua người lại đông đúc.
Bao Tiểu Manh kéo tay cô chạy thẳng về phía quầy tiếp dân.
Cán bộ tiếp tân đang trả lời câu hỏi của người đến trước, Lâm Triều Tịch nhìn giờ hiển thị trên màn hình ở sảnh, bây giờ là 4:50 phút chiều, sắp đến giờ tan làm.
Bao Tiểu Manh huých khuỷu tay với cô.
Lâm Triều Tịch hoàn hồn, cô nhìn người cán bộ, nói: “Xin chào, bọn cháu là nhóm hoạt động ngoại khoá cấp ba, hiện chúng cháu đang làm bài nghiên cứu liên quan đến lĩnh vực giao thông, chúng cháu có thể xin trợ giúp từ phía các chú không ạ?”
Cán bộ nọ ngẩng đầu nhìn cô: “Trợ giúp gì?”
“Bọn cháu muốn thiết kế chương trình phỏng đoán giao thông, vậy nên cần thu thập số liệu giao thông của những năm gần đây ạ?” Lâm Triều Tịch nói.
“Thực hành ngoại khoá của học sinh cấp ba giờ đã đến mức này rồi cơ à.” Người viên chức khó tin nhìn cô.
“Vâng ạ, giáo viên muốn bọn cháu làm gì đó khác biệt một chút.”
Lâm Triều Tịch đã thủ sẵn hàng đống lí do trong bụng, nếu vị cán bộ này hứng thú với chương trình của cô thì cô sẽ giới thiệu ngay lập tức.
Nhưng lúc này, cô nghe đối phương nói: “Sắp hết giờ làm việc rồi, mai các cháu quay lại sớm hơn nhé.”
Thái độ của người viên chức qua quít lấy lệ, Lâm Triều Tịch kiên trì hỏi: “Nếu mai bọn cháu đến sớm hơn, chú sẽ trả lời câu hỏi bọn cháu nên đi tìm ai chứ ạ?”
Vị cán bộ tiếp dân kia thoáng sững sờ, một lúc sau mới đáp: “Cái này tôi cũng khó nói, phải xin chỉ thị của lãnh đạo mới được.”
“Vậy chú giúp bọn cháu hỏi thứ được không ạ?” Cô chắp hai tay, làm động tác cầu vái: “Chuyện này quan trọng lắm ạ, giáo viên của bọn cháu rất khắt khe.”
“Tôi sẽ hỏi giúp các cháu vậy.”
“Làm phiền chú quá, cháu cảm ơn nhiều ạ!” Lâm Triều Tịch cúi lậy ba lần.
——
Lời hứa tùy tiện của một cán bộ tiếp dân ở phòng quản lí giao thông đương nhiên không nên kì vọng quá nhiều, song với Lâm Triều Tịch mà nói, coi như cũng đã le lói một tia hi vọng.
Cô và Bao Tiểu Manh xuống dưới tầng, trời đã tổi nhẻm.
Cô bạn nhiệt tình kéo tay cô, mồm liến thoắng không ngơi: “Lâu lắm không gặp, cậu đến Vĩnh Xuyên mà không báo ngay tớ gì cả.”
“Chương trình cậu làm là gì thế, nghe có vẻ rất cao cấp.”
“Tớ tìm được một quá đồ nướng mới, bọn mình…”
Đang nói dở, Bao Tiểu Manh bỗng im bặt, chỉ lawnhr lặng nhìn cô: “Có phải cậu gặp chuyện gì không?”
Đang nói dở, Bao Tiểu Manh bỗng im bặt, chỉ lẳng lặng nhìn cô: “Có phải cậu gặp chuyện gì không?”
Nhìn khuôn mặt chờ đợi của Bao Tiểu Manh, lòng lại nghĩ về chiếc máy tính trong quán nét và chương trình đang đợi cô về chỉnh sửa.
Lâm Triều Tịch chỉ phía cổng lớn, khó khăn mở lời: “Ừm… Tớ có việc thật. Hay sáng sớm mai, 8 rưỡi bọn mình gặp lại ở đó nhé?”
“Ừm, ok!” Bao Tiểu Manh nở nụ cười.
——
Lâm Triều Tịch nghĩ, não cô gần như phân làm hai nửa.
Một nửa đang sục sôi ý chí chiến đấu, mọi khó khăn đều có thể đánh bại; một nửa lại là góc khuất u ám bế tắc, cô nhét tất cả sự tỉnh táo chấp nhận hiện thực vào đó, tự bảo mình vẫn còn thời gian, mọi thứ đều kịp cứu vãn.
Như thường lệ, buổi tối Lão Lâm trở về, Lâm Triều Tịch và ông hẹn nhau ở quán cơm gà hầm.
Cô không kể với ông những thứ mình đang làm, Lão Lâm cũng sẽ chẳng hỏi đến.
Giữa cảnh đêm, Lão Lâm đi dưới đèn đường, xuyên qua con ngõ đến tiệm cơm, câu đầu tiên là: “Chuyện tình gà bông hôm nay tiến triển đến đâu rồi?”
Lâm Triều Tịch ngây ra tại trận, vẻ mặt tươi cười cố nặn ra sau khi miễn cưỡng gói gém đống suy tư lập tức trở nên vô cùng kì cục.
Cô cũng không thể hiểu nổi sao Lão Lâm vẫn cổ vũ cô theo đuổi tình yêu giữa thời buổi phụ huynh nhà nào nhà nấy đều cấm cản con cái yêu sớm thế này cho được. Cô chỉ biết, Lão Lâm thực sự hi vọng cô luôn vui vẻ.
“Bố đừng thẳng thừng thế chứ, con cũng biết ngại đấy!” Cô ngửa cổ rống lên.
“Thế bạn gái nhỏ của Bùi Chi hôm nay cảm thấy thế nào?”
Lâm Triều Tịch: “…”
Hiển nhiên là hôm nay công việc của Lão Lâm diễn ra suôn sẻ, tâm trạng sảng khoái. Trêu cô một hồi, Lão Lâm vào quán cơm, phá lệ gọi hằn hai phần cơm gà hầm, hai chai coca, móc ra khoản lớn 36 tệ thanh toán.
Thấy bố mình mặt mày hớn hở, tâm tình thả lỏng, Lâm Triều Tịch tách đôi đũa dùng một lần, dặn lòng dừng ngay mấy suy nghĩ như dãy code nọ nên chỉnh sửa thế nào, cô cũng nên tỏ ra vui vẻ, dù chỉ là niềm vui nhất thời.
“Đồng chí Lão Lâm nhà ta hôm nay được trải nghiệm lại đời sống sinh viên cảm thấy thế nào?” Lâm Triều Tịch tìm đại một chủ đề gợi chuyện.
“Format luận văn không thay đổi nhiều, nhưng một số chi tiết chứng minh đòi hỏi phải nghiêm cẩn hơn so với những gì ta từng làm trước kia.” Lão Lâm uống một ngụm nước, lại nói: “Còn phải tóm tắt bằng tiếng Anh nữa.”
“Bố gặp khó khăn với tiếng Anh hả?”
“Dù gì cũng lâu không động đến.” Lão Lâm nói.
Lâm Triều Tịch tưởng ông tiếp tục nói đùa, không ngờ ông lại nghiêm túc kể cô nghe thu hoạch của ông hôm nay.
Nghĩ lại câu hỏi vừa rồi của Lão Lâm, cô bật nắp chai coca cái póc, rót đầy vào cốc, nói: “Thật ra hôm nay, con thấy mình chưa làm tốt rất nhiều việc.”
Lão Lâm mỉm cười nhìn cô, toan nói gì đó.
Cô đánh mắt ra hiệu Lão Lâm chớ vội lên tiếng: “Thì là không rành chuyện yêu đương cho lắm.”
“Nói kĩ nghe nào.”
“Tuy ở bên Bùi Chi, con thấy mình cũng khá hữu ích, nhưng con vốn chẳng giúp gì được cho cậu ấy.” Lâm Triều Tịch nhìn Lão Lâm: “Có lẽ con có thể an ủi cậu ấy, cũng có thể con chỉ đang tự an ủi mình bằng suy nghĩ con đã an ủi cậu ấy mà thôi. Bố hiểu cảm giác ấy không…”
Một cảm giác lực bất tòng tâm, như khi phải đối mặt với chuyện của bố, cũng là thứ cảm giác này.
Lâm Triều Tịch nói đến là bi thương, lại nghe Lão Lâm bật thốt một câu: “Bố biết sao được, bố đã yêu đương bao giờ đâu.”
“???” Lâm Triều Tịch bàng hoàng: “Thế con chui ở đâu ra?”