Bàn ăn bốn người rất nhỏ, không thể nào nhét thêm năm người.
Bạn học Trương Diệu dám nói vậy vì dám chắc mọi người sẽ miễn cưỡng chấp nhận, tay hung không đánh mặt cười mà.
Nhưng điều khiến mọi người bất ngờ là Lục Chí Hạo hết sức cương quyết, cậu nắm tay Thẩm Mỹ đặt lên bàn, nói bốn chữ: “Không tiện lắm đâu.”
Đồng chí Lão Lục hừng hực khí thế, mấy thanh niên kia kinh ngạc, máu nóng cũng bắt đầu dồn lên. Đúng lúc này, nhân viên phục vụ bưng đến đồ ăn họ gọi.
Bốn nồi lẩu mini nóng hổi, dưới đáy còn nhen nhóm lửa, lại thêm rất nhiều đĩa thức ăn, mặt bàn bày biện đầy ắp.
Ngay trước lúc bị ngắt lời, vài vận động viên bóng rổ như đã điều chỉnh lại tâm trạng, một nam sinh cười với Thẩm Mỹ: “Tiểu Mỹ, cùng ăn một bữa đi mà, bọn anh tự gọi đồ của mình, không giành với em đâu~”
Vừa nói cậu ta vừa kéo ghế tới chen vào giữa Lục Chí Hạo và Thẩm Mỹ. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Lâm Triều Tịch tới sau lưng nam sinh kia, cô rít một ngụm nước: “Bạn gì ơi, phiền cậu tránh ra.”
Cậu ta nhường chỗ trong vô thức, Lâm Triều Tịch sượt qua, ngồi xuống chiếc ghế cậu ta vừa nhét vào.
Sắc mặt nam sinh kia biến đổi, nhưng vẫn cười: “Bạn ơi~ phiền cậu nhường chỗ, cậu còn chưa nhìn ra à, anh em tôi với người ta… cho xin một cơ hội cùng nhau dùng bữa đi?’
Lâm Triều Tịch liếc nhìn Trương Diệu, mặt cậu ta hằm hằm không nói câu nào.
“Nhưng đây là chỗ của tôi, sao phải nhường cậu ta?” Lâm Triều Tịch lấy làm lạ bèn hỏi.
“Vị trí của cậu chẳng phải ở kia sao?”
“Ờ, cũng phải.” Lâm Triều Tịch đứng dậy, cô bê cái ghế này tới cạnh chỗ ngồi của mình, sau đó đặt cặp sách và áo khoác của mọi người lên, xếp thành một chồng núi nhỏ.
“Bạn ơi, làm thế này là không nể mặt người ta rồi.” Nam sinh kia trầm hẳn giọng.
Lâm Triều Tịch kệ đời cậu ta, cô nhìn Trương Diệu nói: “Con người cậu thật nhạt nhẽo.”
Trong kí ức của cô, trước mặt Lục Chí Hạo Trương Diệu luôn để lộ bản tính, trước mặt Thẩm Mỹ lại rất giỏi kiềm chế, như thể mình một người anh biết điều.
Nhưng lúc này, không biết câu nói của cô kích phải sợi dây thần kinh nào của Trương Diệu, cậu t đứng bật dậy, sút đùng một cái vào bàn ăn, sau đó gào lên nhào về phái Lâm Triều Tịch: “Con điên này mày rảnh rỗi đủ chưa hả?”
Một cước đó khiến cả bản lẩu xô về phái Lâm Triều Tịch, nước lẩu nóng bỏng tức khắc đổ bung bét.
Lâm Triều Tịch lùi lại theo bản năng, nhưng nồi lẩu bày trước mặt cô lăn lóc ở cạnh bàn cũng đổ xuống, thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, phản ứng bản năng của con người là cứng đờ. Lâm Triều Tịch hoàn toàn không kịp trở tay, trong con hỗn loạn, có người dùng sức kéo cô, cả người nghiêng sang một bên.
“Loảng xoảng” một tiếng, cả bếp cả nồi rơi ầm ầm xuống đất.
Quán lẩu được một khắc yên tĩnh.
Ngay sau đó, tiếng thét chói tai vang lên, chân Lâm Triều Tịch bỏng đến kinh hoàng, trước mắt cô lại chỉ thấy Bùi Chi.
Bùi Chi giữ chặt cánh tay cô, sắc mặt căng thẳng nghiêm trọng.
Lâm Triều Tịch vừa định lên tiếng, Bùi Chi lại kéo cô lùi về sau mấy bước. Sau khi đứng vững, cô quay đầu nhìn, bếp lẩu vừa rơi xuống còn nhen nhóm lửa ngay mũi chân cô.
Viên cồn khô màu xanh nhạt trong bếp lẩu rưới khắp mặt đất, đốt cháy khăn giấy rơi xuống, ngọn lửa bùng lên, hiện trường vô cùng nguy hiểm.
“Cậu điên à?” Lâm Triều Tịch cuối cùng cũng hoàn hồn, cô gào lên với Trương Diệu.
Dường như Trương Diệu cũng bắt đầu run sợ, song nghe cô nói vậy, cậu ta giơ tay.
Lúc này, mọi thứ như trở nên bất động.
Bùi Chi tiến lên kẹp chặt cố Trương Diệu, sau khi khống chế cậu ta liền kéo ra ngoài.
Vài giây sau.
Tiếng cơ thể va chạm với tường truyền từ ngoài vào, Trương Diêu kêu thảm thiết, những thanh niên đến cùng cậu ta sực tỉnh, họ như hóa điên lao ra ngoài.
Mặt đất hỗn độn, những học sinh còn lại trong quán mặt mày có vẻ vẫn chưa hoàn hồn, Lâm Triều Tịch nhìn những nồi lẩu rực cháy trên ăn bàn khác, cô đàn bình tĩnh lại.
Đánh nhau trong quán quá nguy hiểm nên Bùi Chi mới kéo người ra ngoài xử, quả nhiên, đến đánh lộn cũng hết sức tỉnh táo.
Cô cúi eo dựng những chiếc ghế ngã ngửa ngồi dậy, xác nhận lửa trên đất đã lụi, cô gỡ sợi dây chun trên cổ tay, cột tóc thành một búi tóc nhỏ, sau đó đi ra ngoài.
Trước khi cô ra, Lục Chí Hạo đã xông ra từ lâu, nhưng lúc cô đến, một cơn gió thổi qua, chợt cảm thấy xung quanh thật yên tĩnh.
Không đánh nhau, không gào thét.
Trương Diệu và bốn thanh niên kia nằm rạp dưới đất, Bùi Chi từ trên cao nhìn xuống. Khóe miệng sứt ra, cậu giơ tay lau đi vệt máu.
——
Vale Tudo đòi hỏi trong thời gian ngắn nhất phải dùng mọi cách có thể để hạ gục đối thủ và khiến hắn mất khả năng phản kháng.Nhìn cảnh tượng như đông đặc trước mắt, đầu Lâm Triều Tịch hiện ra phần giới thiệu trên Baike mà trước kia cô từng tra.
Cách một Lục Chí Hạo đang kinh ngạc không thôi, Lâm Triều Tịch nhìn Bùi Chi.
Ánh mắt cậu bình tĩnh lạnh nhạt, trong kí ức của cô, đây là lần đầu tiên thấy hình ảnh này.
——
Đồn công an phường Ngô Trường thành phố An Ninh.
Hành động đạp bàn trong quán lẩu của Trương Diệu mang tính phản cảm, sớm đã có người báo cảnh sát.
Nhưng bọn họ không có kinh nghiệm đánh nhau, sau khi Bùi Chi chế ngự được mấy thanh niên kia, họ vẫn đứng ngoài quán lẩu, sau đó bị cảnh sát khu vực lôi hết về đồn.
Trong quán có camera giám sát, nhân viên phục vụ cũng trình bày sự việc, cảnh sát thẩm vấn toàn bộ quá trình, ông rất thấu tình đạt lí, không hề bênh vực phía nào.
Từ đầu đến cuối Bùi Chi rất kiệm lời, cuối cùng đến cảnh sát cũng phải nói: “Không nhìn ra nha cậu nhóc, nho nhã lịch thiệp thế này, đánh nhau lại không vừa tí nào?”
Bùi Chi khẽ lắc đầu, cậu không nói gì.
Bóng đèn sợi đốt sáng trưng, gian phòng yên tĩnh đến đáng sợ. Họ ngồi đối diện nhau, Trương Diệu và những thanh niên kia mặt mày tái xanh.
“Thưa chú cảnh sát, bao giờ bọn cháu mới được thả ạ?” Lục Chí Hạo lí nhí.
“Thả là thả thế nào, chuyện còn chưa giải quyết cơ mà.”
Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, cửa phòng mở toang, hai nam hai nữ xuất hiện.
Trông như hai cặp vợ chồng, một trong hai Lâm Triều Tịch có quen, là bố mẹ của Lục Chí Hạo.
“Bố, mẹ…” Lục Chí Hạo căng thẳng đứng dậy.
Cô Hứa mẹ Lục Chí Hạo nghiêm mặt không nói một lời.
Bố Lục Chí Hạo tuôn ngay một tràng chửi mắng: “Con xem mình đã làm gì đi, đánh nhau đến mức vào cả đồn công an?”
“Bố… không phải con, là bọn họ đánh bọn con.” Lục Chí Hạo khúm núm phản kháng.
Cặp phụ huynh còn lại đến trước mặt Thẩm Mỹ, có lẽ là bố mẹ cô bé. Đọc Full Tại Đọc Truyện
“Chuyện gì thế này?”
Bố Thẩm Mỹ cao lớn vạm vỡ, mặt mày cau có, ông mặc đồng phục, trông giống nhân viên công chức nhà nước.
“Bố.” Thẩm Mỹ nhỏ giọng nói một câu, cô đã hoảng đến mức không biết làm sao cho phải.
Thấy phản ứng của bố Thẩm và mẹ Thẩm, Lâm Triều Tịch đại khái hiểu được lí do Lục Chí Hạo nhất quyết đòi giữ bí mật chuyện hai người họ hẹn hò. Không phải phụ huynh nào cũng được như Lão Lâm.
“Thưa cô chú, chuyện này không liên quan đến bọn cháu ạ. Bọn cháu cùng đi ăn rồi bị người ta gây hấn.” Lâm Triều Tịch tiến lên giải thích.
“Rõ ràng là các cậu đánh bọn tôi!”
Bố Thẩm sớm đã nhận ra Trương Diệu trong góc phòng, nhìn Lục Chí Hạo và con gái mình, mặt ông đen sì sì, như đã vỡ lẽ gì đó: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Không liên quan đến Thẩm mỹ đâu ạ.” Lâm Triều Tịch nói.
“Sao lại không liên quan, anh tôi thích Thẩm Mỹ bao nhiêu năm nay, cô ấy lại đi tằng tịu với người khác!” Một nam sinh cứng cổ gào lên.
“Câm mồm!” Trương Diệu nổi cả gân xanh trên trán, cậu ta gào lên với bạn mình.
Bố Thẩm nghe vậy liền quay đầu tát Thẩm Mỹ cái bốp.
Sau tiếng bạt tai, căn phòng lập tức lặng ngắt như tờ.
Vành mắt Thẩm Mỹ giàn giụa nước mắt.
Lục Chí Hạo tiến lên một bước: “Chú làm gì thế?”
“Lão Thẩm, ông đừng kích động.” Bố mẹ Lục Chí Hạo vội vàng khuyên can.
“Ấy, đừng động tay động chân, có chuyện gì thì từ từ nói với các con chứ.” Cảnh sát cũng lên tiếng.
“Mày không cần mặt mũi nhưng bố mẹ mày cần!” Bố Thẩm mắng chửi.
Lúc này lại có thêm vài phụ huynh tới, sau khi hiểu rõ sự việc, họ cũng quay ra giáo huấn con mình.
Cùng một lúc, tiếng chửi bới, khuyên can, đánh đập con cái lần lượt vang lên, căn phòng hỗn loạn, tiếng nói của hơn chục phụ huynh gần như nổ tung.
Lâm Triều Tịch nghe mà đau cả đầu, khuyên bên nọ can bên kia, ánh mắt chỉ còn lại Bùi Chi đang ngồi yên tĩnh trên ghế, dường như rất thờ ơ với mọi thứ đang xảy ra xung quanh.
Tim Lâm Triều Tịch co thắt, phụ huynh của mọi người đều đến rồi, vậy của Bùi Chi thì sao?
Nghĩ đến đây, trong chốc lát cô thấy căn phòng yên tĩnh trở lại.
Có người đang đứng ngoài cửa.
Đó là một người phụ nữ, vì phải trị bệnh bằng hóa chất, đầu bà quấn một chiếc khăn lụa in hoa, người mặc chiếc áo dài rộng thùng thình. Dù đã gầy đến mức chỉ còn lại khung xương, nhưng vì phải ra ngoài nên vẫn nghiêm túc trang điểm.
Bờ môi đỏ thẫm, giày cao gót đen lì, ánh mắt lạnh nhạt, khí thế nghiêm nghị, tất cả mọi người trong phòng đều e rè trước phong độ của bà, không ai dám thở mạnh.
Chiếc ghế ma sát với mặt đất phát ra tiếng ken két.
Bùi Chi đứng dậy.
“Mẹ gọi điện cho huấn luyện viên của con rồi.” Giọng mẹ Bùi Chi rất nhỏ, rất suy yếu.
Lâm Triều Tịch hoàn hồn, nghe đoạn tim cô đập thình thịch, cô nhìn Bùi Chi, cậu chỉ tập trung nhìn mẹ mình.
“Huấn luyện viên nói gì ạ?” Bùi Chi hỏi.
“Huấn luyện viên nói, hôm nay con đau bụng phải vào viện nên không tham gia sát hạch.”
Mi mắt Bùi Chi buông xuống, cậu không lên tiếng.
“Nhưng lúc mẹ nhận được cuộc điện thoại, cảnh sát nói con đang gây gổ đánh nhau ở quán lẩu.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó mẹ báo lại với huấn luyện viên của con, con đã xảy ra chuyện, nếu cậu ta dám giúp con giấu giếm mẹ, mẹ sẽ khiến cậu ta chết thảm.”
Ánh mắt của tất cả mọi người đổ dồn lên Bùi Chi, ai nấy đều tràn đầy nghi hoặc, dường như không thể hiểu được đang xảy ra chuyện gì.
Bùi Chi ngẩng đầu: “Huấn luyện viên đang giúp con nói dối.”
“Lớp nhu thuật cuối tuần thì sao?”
“Con chưa từng đến đó học.”
“Ra là vậy, lần nào con về nhà cũng mồ hôi đầy đầu, diễn giống lắm.”
Bà di chuyển bước chân, giày cao gót gõ lên mặt đất, đứng lại trước mặt Bùi Chi, nói: “Quỳ xuống.”
Đồn cảnh sát xôn xao.
“Mẹ Bùi Chi, bác đừng tức giận, con trai mà, hành đồng theo cảm tính là chuyện bình thường.”
“Đúng vậy, Bùi Chi học giỏi lắm…”
Đó là cảnh tượng chung sống của hai mẹ con họ mà Lâm Triều Tịch chưa từng được chứng kiến, một bên là âm thanh khuyên giải ồn ào, một bên là hai mẹ con yên tĩnh đến cực độ.
Cuối cùng Lâm Triều Tịch cũng hiểu, điều bất thường tối đó Lão Lâm phát giác ra là gì.
Sau đó, mọi chuyển động như trở thành hình ảnh ngắt quãng.
Cô thấy Bùi Chi gập một bên đầu gối xuống đất, sau đó là tay, và một bên đầu gối còn lại, cô nhìn thấy Bùi Chi mà cô quen biết, dưới ánh nhìn của tất cả phụ huynh và học sinh ở đây, tại đồn cảnh sát khu vực này, cậu hạ gối, quỳ trên mặt đất.
Đó là Bùi Chi, lãnh đạm, bình thản, luôn biết mình muốn gì; một Bùi Chi cô đã thích từ rất lâu.
Lâm Triều Tịch nhìn khuôn mặt cậu, cô không nhúc nhích.
“Thành tích tốt, thiên tài Toán Olympic, hôm nay còn tham gia giải Toán toàn quốc, rất có thể sẽ được tham gia trại đông quốc gia, đại diện cả nước tham dự cuộc thi Olympic Toán học quốc tế?”
Giọng mẹ Bùi Chi rất nhẹ, cực kì mong manh, nghe cũng không giống như đang tức giận, song từng câu từng chữ đều khiến người ta rùng mình.
“Đứa con như vậy luôn dối gạt sau lưng người mẹ đang mang bệnh nặng, con thấy mình có xứng với những lời tán thưởng của người ta không?”
“Không xứng.”
“Nói xin lỗi.”
“Con xin lỗi.”
Bùi Chi quỳ trên mặt đất, trả lời rất bình tĩnh.
Một hỏi một đáp, đây là sự nhục nhã lớn nhất của một người mẹ mang lại cho con mình, tất cả mọi người ở đó đều tỏ vẻ không đành lòng, thậm chí đến người cha vung tay đánh con mình là bố Thẩm cũng muốn lên tiếng khuyên đôi lời.
“Luật sư của chúng tôi sẽ xử lí công tác bồi thường phía sau, chuyện hôm nay thật sự xin lỗi.”
Ánh mặt lạnh nhạt của mẹ Bùi lướt qua tất cả mọi người, sau đó bảo Bùi Chi: “Chúng ta đi thôi.”
Bùi Chi đứng dậy đi theo mẹ mình.
Có cảnh sát đuổi theo.
Lục Chí Hạo như tỉnh lại sau cơn mơ, cậu muốn lao lên, Lâm Triều Tịch kéo lại.
“Cậu làm gì đấy?” Lục Chí Hạo rồ lên với cô: “Lâm Triều Tịch, mẹ cậu ấy điên rồi, cậu mau cứu cậu ấy đi!”
Lâm Triều Tịch chỉ thấy mọi âm thanh bên tai đều ong ong, cô nhìn bóng lưng Bùi Chi đang rời đi.
Cô ghi nhớ khoảnh khắc trước khi đi, cậu bình tĩnh nhìn cô.
Thực sự khi tiếp xúc/chung đụng đã lâu, rất nhiều lời nói chỉ cần truyền tải qua một ánh mắt.
——
Đừng nhúng tay vào, cũng đừng để Lục Chí Hạo nhúng tay.Đây là thỉnh cầu hiếm thấy Bùi Chi gửi cho cô, tôn nghiêm của cậu có lẽ cũng không cho phép họ lại làm ầm lên vì cậu.
Cô buộc phải đồng ý.
“Mẹ chỉ muốn tốt cho con.”
Trong vô định, dường như cô nghe thấy có người nói vậy.