Ngày qua ngày, Lâm Triều Tịch ngày càng nhận thức rõ một điều, nếu thời gian là một dòng chảy, vậy thì cô chỉ là cục đá trên sông.
Cô tồn tại ở một đoạn thời gian nào đó, nước sông thì không ngừng chảy xuôi qua cô.
Ví như hiện tại cô đã không thể hiểu tiến độ phát triển mới nhất của Lão Lâm, song cô biết Lão Lâm đã có thể tiến theo hướng đi mà bảy năm sau ông không có khả năng bước tiếp.
Tuy dòng chảy đã trôi qua nơi có cô, nhưng cô đại khái hiểu được rằng, bảy năm sau, một thuật toán Bán đa thức tương tự có thể trở thành tin tức giật gân nhất trong giới học thuật năm đó.
Nhưng rất nhiều thứ để hoàn thiện cần tốn rất nhiều thời gian và sự kiên nhẫn tìm tòi, đó là điểm cô không thể giúp được gì.
Tuy nhiên việc cô đang làm cũng tương tự vậy, rất cần thời gian và nhẫn nại.
Bố Trần Trúc mang cho cô mọi số liệu thống kê giao thông trong thành phố An Ninh những năm qua.
Một số nội dung có thể tìm được trên trang web chính phủ, nhưng những tài liệu bố Trần Trúc nhờ bạn bè tìm hộ cụ thể hơn nhiều. Đa số các số liệu cần được sắp xếp và nhập lại, Lâm Triều Tịch bận rộn cả ngày trong kho xe nhà Trần Trúc để làm những thứ đó.
Cô sắp xếp lại số liệu, chạy thử chương trình, xử lí đủ loại bug. Ngoài những thứ này, cô còn cần thông tin về thời tiết và tình trạng giao thông của thành phố An Ninh ngày đó. Những thứ này có thể mô phỏng lại qua số liệu vài năm gần đây, song vẫn cần dựa vào tình huống cụ thể ngày hôm đó để đưa ra phán đoán.
Để ngăn chặn vụ tai nạn giao thông của Lão Lâm, cô vẫn cần một người ngồi trước máy tính thống kê lại tất cả số liệu, sau đó báo với cô kết quả cuối cùng.
Cô không biết mình có nên tìm anh Bùi đến làm chuyện này không nữa.
Nếu buộc phải tìm thì cô nên mở miệng thế nào đây?
May mà từ giờ đến ngày Lão Lâm xảy ra tai nạn vẫn còn kha khá thời gian, cô vẫn có thể cân nhắc thật kĩ.
——
Chương trình ngày một hoàn thiện, cuộc thi giải Toán toàn quốc cũng gần kề.
Người sống vui vẻ nhất không ai sánh bằng đồng chí Lão Lục. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Cậu thấy rằng dù sao đi nữa, anh Bùi có thể quay lại lớp học, lại được cùng họ tụ tập một chỗ, đây là chuyện đáng mừng hơn bao giờ hết, là cái phúc trong cái nạn.
Mối tình “thầy trò” bí mật của Lão Lục và Thẩm Mỹ hiển nhiên vẫn tiếp diễn.
Một ngày nọ vào giờ ăn trưa, cuối cùng Lâm Triều Tịch cũng được diện kiến đóa hoa của bảy năm trước.
Thẩm Mỹ đứng dưới nắng, trời đang trở lạnh nên cô quàng chiếc khăn màu hồng. Sau lưng cô là trời xanh mây trắng, cả người trông càng tươi tắn trẻ trung, là kiểu rất khiêu khích người ta đến nựng mặt.
Lâm Triều Tịch nhìn thộn mặt, mãi đến khi Bùi Chi khẽ vỗ vai cô.
“Cậu sao thế?”
“Em Tiểu…” Lâm Triều Tịch chỉ hướng bóng cây, cô chợt nhận ra mình không quen Thẩm Mỹ mới phải, đành vội vàng đổi giọng: “Em gái kia xinh thật đấy.”
“Cậu thích à?”
“Chỉ đơn thuần là tán thưởng thôi.” Cô vặn vẹo bàn tay, lúc này Lục Chí Hạo đã chạy tới chỗ Thẩm Mỹ, Lâm Triều Tịch cố tình làm lố: “Ối giời, bạn gái Lão Lục đấy ư?”
“Có lẽ vậy.”
“Cậu ấy gặp vận may gì vậy trời, em gái xinh xẻo thế này, đến tớ còn…”
“Vợ bạn không thể động.” Bùi Chi nói.
Lâm Triều Tịch: “…”
——
Tiệm tạp hóa Vương Đại Dân.
Trước khi đặt mông xuống, Lâm Triều Tịch vẫn đang cảm khái trước cảnh tượng tương ứng của bảy năm trước và bảy năm sau, lúc đó hình như họ cũng tụ tập một chỗ ăn uống, nhưng không thân thiết và tự nhiên như hiện tại.
Nhưng Lâm Triều Tịch cũng chỉ cảm khái trong một khắc ngắn ngủi, liền bị biểu hiện của Lục Chí Hạo phá tan.
Từ lúc họ bắt đầu ngồi xuống, Lục Chí Hạo liền chăm chăm vào Thẩm Mỹ.
Trước hết là kéo ghế, sau đấy là tách đũa, lúc gọi món cũng chú ý yêu cầu tránh các món cay, quá đáng hơn cả là lúc bún được bưng đến, Lục Chí Hạo còn thổi cho nguội bớt.
Lâm Triều Tịch ra sức “e hèm” một tiếng, nhắc nhở Lục Chí Hạo chú ý một chút.
Thẩm Mỹ ngại ngùng kéo bát bún lại tự xử.
“Cậu đừng dọa Tiểu Mỹ.” Lục Chí Hạo cảnh cáo cô.
Bùi Chi tách đũa rồi đưa tới, Lâm Triều Tịch thuận tay nhận lấy chỉ chỏ Lục Chí Hạo: “Cậu cũng đừng dọa tớ, yêu đương vào sao lại trở thành thế này không biết!”
“Cậu chưa trải qua, cậu không hiểu.”
Lâm Triều Tịch đập đũa uống bàn, câu chữ mắc ở cổ, không thể phản bác.
Thẩm Mỹ ngờ vực ngẩng đầu nhìn cô rồi lại nhìn Bùi Chi, cuối cùng lộ biểu cảm dò hỏi với Lục Chí Hạo.
“Em sao thế?”
“Bạn Lâm Triều Tịch và Bùi Chi, không phải hả?” Giọng Thẩm Mỹ siêu siêu nhỏ, nhưng Lâm Triều Tịch vẫn hết hồn.
“Bọn họ á?” Lục Chí Hạo cười ha hả: “Bọn anh là bạn nối khố đấy, rành nhau quá mà, không thể nào đâu.”
Lâm Triều Tịch trợn mắt nhìn Lục Chí Hạo: “Có gì mà không thể, cậu bớt coi thường người ta nhé!”
“Thế cậu hỏi Bùi Chi xem?” Lục Chí Hạo nhếch nhếch mày về phía Bùi Chi, biểu cảm bỗng thay đổi hắn.
Lâm Triều Tịch quay đầu, chỉ thấy Bùi Chi chậm rãi đặt đũa xuống, cậu rút một tờ giấy ăn lau tay.
Sau đó, tay Bùi Chi nhẹ nhàng đặt lên tay cô, đầu ngón tay giữ chặt tay cô, động tác vô cùng tự nhiên.
Lòng bàn tay cậu ấm áp, ngón tay lại rất lạnh.
Thời gian như dừng lại ở giây phút đó, lớp kính thủy tinh phủ một tầng hơi nước mỏng. Tim Lâm Triều Tịch đập rộn ràng, cô ngơ ngác nhìn tròng mắt Bùi Chi, lại không thể phân biệt ý tứ bên trong.
Bùi Chi nhanh trong rút tay về, cậu tiếp tục ăn mì.
Một lúc sau Lâm Triều Tịch mới phản ứng lại, tim cô đập siêu nhanh. Tuy nhiên thấy bộ dạng rớt quai hàm của Lục Chí Hạo, cô lập tức thấy đắc ý. Bùi Chi đang phối hợp diễn trò với cô đây mà.
“Sức chịu đựng của cậu không ổn nha.” Cô nói.
“Các cậu… không phải chứ?” Lục Chí Hạo nói: “Sư phụ biết chuyện không đấy, ông ấy không đánh gãy chân cậu à?”
“Sư phụ văn minh tiến bộ…” Lâm Triều Tịch ngừng lại: “Khoan đã, sao lại đánh gãy chân tớ, không phải nên đánh Bùi Chi à?”
“Sư phụ sao nỡ đánh Bùi Chi chứ?”
Lâm Triều Tịch cạn lời, cô nhìn Bùi Chi: “Tớ quyết định không nói rõ chân tướng với cậu ấy nữa.”
“Vậy thì không nói nữa.” Bùi Chi nói.
Lâm Triều Tịch đảo bát bún, tập trung vào việc ăn.
Bản tính của Lục Chí Hạo lại phát tác, cậu không nhịn được rề rà như các mẹ: “Các cậu đang hẹn hò, làm sao bây giờ, sư phụ không biết thật á, ông ấy mà tức lên…”
Cậu lải nhà lải nhải, nghe một lúc, Lâm Triều Tịch không nhịn được cười lăn cười bò, cô nói: “Lừa cậu đấy!”
Cái cớ “lừa cậu” đương nhiên không thể thuyết phục Lục Chí Hạo.
Từ quán ăn đến suốt quãng đường về trường, Lục Chí Hạo tay trong tay với Thẩm Mỹ, miệng không ngừng lải nhải.
Lâm Triều Tịch phát mọc kén trong tai, cô giơ tay đầu hàng: “Thật sự không có gì!”
“Chỉ cậu không có gì, Bùi Chi còn chẳng tỏ thái độ mà.”
Ý câu này là nói họ đang giấu đầu hở đuôi.
Lâm Triều Tịch phát bực kéo Bùi Chi lại: “Cậu bảo cậu ấy đi!”
“Bảo gì bây giờ?” Bùi Chi hỏi.
Chẳng hiểu sao, thấy dáng vẻ ung dung của Bùi Chi, Lâm Triều Tịch bỗng không muốn giải thích với Lục Chí Hạo nữa, cô cười xấu xa trêu đùa: “Dù sao cũng không giấu nổi nữa, thôi thì cậu bảo với cậu ấy khi nào bọn mình đăng kí kết hôn đi?”
“25 tuổi nhé.” Bùi Chi thản nhiên nói.
“Sao lại là 25?”
“Nếu cậu muốn sớm hơn, tớ không có ý kiến gì.”
Tuy biết tỏng đây chỉ là trò đùa, song dáng vẻ rủ mắt nói chuyện của Bùi Chi lại không hề giống nói đùa.
Lâm Triều Tịch lập tức thấy hèn: “Khỏi, không cần sớm hơn đâu!”
——
Rõ là lạ, rõ ràng hai bọn họ chỉ đang nói nhảm, Lục Chí Hạo và Thẩm Mỹ lại đỏ bừng cả mặt.
Lâm Triều Tịch lấy làm lạ: “Các cậu thẹn thùng gì chứ?”
Cô nói đến đây, dư quang nhìn thấy bạn học Trương Diệu đang đứng trên con đường phía đối diện.
Trương Diệu nhìn chằm chằm Thẩm Mỹ, sau đó ánh mặt rơi xuống đôi bàn tay đan xen của cô gái và Lục Chí Hạo.
Một chiếc xe bus lái qua.
Trương Diệu băng qua đường chạy tới chỗ họ.
Thẩm Mỹ thấy nam sinh đang chạy qua đường liền vẫy tay chào hỏi, trông vẻ này chắc chắn không hay biết chuyện xảy ra giữa Trương Diệu và Lục Chí Hạo.
Mười giây sau, Trương Diệu đứng trước mặt họ. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Lâm Triều Tịch thấy tay cậu ta nắm chặt, như thể ngay giây sau sẽ tung quyền.
Lúc này Bùi Chi tiến lên một bước, nhẹ nhàng chắn trước Lục Chí Hạo và Thẩm Mỹ.
Biểu cảm của Trương Diệu cứng đờ, đến Thẩm Mỹ còn nhìn ra điểm khác thường.
“Trương Diệu?” Giọng nói ngọt ngào của nữ sinh vang lên.
Cuối cùng cũng kìm chế được cơn giân, Trương Diệu nói với Thẩm Mỹ: “Trùng hợp quá, em cố tình đến à?”
“Vâng… đến ăn trưa ạ.” Thẩm mỹ rụt rè.
“Được, anh biết rồi, tối nay cô chú bảo cùng nhau đi ăn, em đừng quên đấy.”
“Ừm, vâng.”
Nghe đoạn, Trương Diệu quay đầu bỏ đi, không dây dưa dài dòng.
——
Về sau Lâm Triều Tịch hỏi Lục Chí Hạo, việc bài vở cấp ba căng thẳng đến vậy, giữa cuộc thi Toán toàn quốc cậu hết sức coi trọng và mối tình vụng trộm với Thẩm Mỹ, liệu có hơi… không biết chừng mực?
Việc dạy phụ đạo cho Thẩm Mỹ khiến Lục Chí Hạo lỡ khá nhiều thời gian, lúc này cậu đang múa bút hành văn.
Nghe vậy cậu đặt bút xuống, nghiêm túc nói với cô: “Nếu giờ Thẩm Mỹ không làm bạn gái tớ, sau này bị người ta cướp mất thì không kịp nữa đâu.”
Lục Chí Hạo nhận thức rõ nguy cơ này, Lâm Triều Tịch tỏ ý tán thưởng, chỉ là cô đã độc thân hai kiếp, trường kì sống trong tâm thế thầm yêu, nên không thể lí giải sự cấp bách này.
“Ý tớ là, thời điểm này có phù hợp không, nếu cô ấy thích cậu, cậu cũng thích người ta, hai cậu kiểu gì cùng về với nhau mà?”
Lục Chí Hạo kinh ngạc: “Tớ biết rồi nhé, cậu và Bùi Chi chắc chắn không có vụ yêu đương.”
“Vì sao?”
“Vì cậu không hiểu.”
Vẻ mặt Lão Lục trầm ngâm trong triết lí nhân sinh, lại lộ thần thái trầm tư mặc tưởng như những bậc tiên hiền, còn nói thêm một câu cô thực sự chẳng hiểu.
Lâm Triều Tịch nghĩ ngợi, cô chỉ biết nói: “Tớ hết cách phản bác.”