Lão Lâm khôi phục lại bình thường rất nhanh, như thể chuyện xảy ra sai sót không ảnh hưởng quá lớn đến ông. Ông nhanh chóng tập trung vào khâu chỉnh sửa sau khi phát hiện ra lỗi sai.
Thật ra Lâm Triều Tịch không quá tin Lão Lâm bình thường lại nhanh đến vậy, nhưng cô không tiện nói những câu như “có gì không vui bố cứ nói con nghe”. Cô chỉ dám dè dặt quan sát biểu cảm của Lão Lâm, cũng như thay đổi thái độ cư xử sang chế độ cúc cung phục vụ.
Buổi sáng cô sẽ dậy sớm hơn trước nửa tiếng để đi mua đồ ăn cho Lão Lâm, sau đó dọn dẹp nhà cửa, tối về thì cắt hoa quả, ủ chè cho Lão Lâm, chỉ thiếu nước bóp vai đấm châm.
Có lẽ Lão Lâm cũng nhận ra sự áy náy của cô, ông được đằng chân lân đằng đầu. Buổi trưa đòi ăn mì hoành thánh, tối đến sau giờ học lại bắt cô chạy hai con phố đi mua đồ nướng ông thích ăn, Lâm Triều Tịch chiều theo ý ông.
Đến mức như vậy nhưng Lão Lâm vẫn mắc cái tật thích lải nhải bới móc. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Tiết thu đậm dần, hôm nay là Chủ nhật. Lúc Lâm Triều Tịch tỉnh dậy trời còn chưa sáng hẳn. Ánh đèn trong phòng đọc sách của Lão Lâm cũng chưa nghỉ, có vẻ ông làm làm việc suốt cả đêm.
Như thường lệ, cô đi qua sân nhà đến gõ cửa phòng Lão Lâm hỏi ông sáng nay muốn ăn gì.
Lão Lâm ngẩng đầu nhìn mưa phùn ngoài cửa sổ, ông chậm rãi đặt bút: “Ngày mưa như này phải pha một cốc chè Hoàng Sơn Maofeng, nhâm nhi với bánh nướng Lâm Ký, điểm thêm hai nắm cơm Trương Tam thẩm, kèm hai trái táo tươi mọng còn đọng sương mai, há chẳng phải là hết sảy?”
“Bớt bớt được rồi nha bố.” Lâm Triều Tịch khoanh tay, cô lạnh lùng nhìn ông.
Lão Lâm lẩm bẩm, ông đưa tay ôm ngực, sau đó lại thấy không đúng lắm, bèn giơ tay ôm đầu: “Ôi tự nhiên cái đầu choáng váng ghê, chắc chắn do gần đây quá mức vất vả ấy mà…”
Lâm Triều Tịch hít một hơi thật sâu: “Đi thì đi!”
(*)(*) 我去: còn có nghĩa “bố tiên sư, mẹ nó, mẹ chứ, vl~”“Sao lại chửi bậy rồi?”
“Con bảo là, bây giờ con đi mua cho bố liền!” Nói xong cô quay người bỏ đi.
“Đợi đã ~” Lão Lâm lại gọi cô lại.
Lâm Triều Tịch tưởng ông lại vòi vĩnh thêm gì, cô tức phùng má quay đầu, chỉ thấy ông cầm cán ô dài cạnh bàn, vừa đi vừa ngáp rồi xòe ô trên đỉnh đầu cô.
“Đi nào.” Lão Lâm cười nói.
Hơn sáu giờ sáng, trời vẫn rất tối, song người già trong ngõ đã bắt đầu nhóm lò than, khói xám lượn lờ, mùi bánh tiêu chiên cho bữa sáng hòa với mùi ẩm ướt báo hiệu một cơn mưa, mang lại cảm giác mờ ảo như lạc vào cõi tiên.
Với điều kiện tiên quyết là Lão Lâm không mở miệng.
“Dạo này học hành thế nào?” họ đứng trước quầy bánh tiêu, Lão Lâm hỏi một câu lạ đời.
Lâm Triều Tịch cắn miếng bánh quẩy giòn xốp: “Đây là câu hỏi quan tâm thật hay mang tính làm tròn nghĩa vụ hả bố?”
Mưa rơi lộp bộp trên tán ô, không khí vô cùng ẩm ướt, họ đứng chờ trước hàng bán đồ ăn sáng.
“Đương nhiên là chỉ tiện mồm hỏi vậy.”
“Vậy con cũng báo cáo lại cho tròn bổn phận.” Lâm Triều Tịch hắng giọng: “Gần đây thành tích của con gái bố ở trưởng quá mức xuất sắc, hành hiệp trượng nghĩa, hết lần này đến lần khác được đài phát thanh của trường khen thưởng, đạt được…”
Nói đến đây Lâm Triều Tịch bỗng chẳng biết nên nói gì tiếp, các ông các bà đứng quanh đó nhìn họ với ánh mắt tò mò.
“Tiếp đi.” Lão Lâm tiến về phía trước, ông dẫn cô tới quán ăn tiếp theo.
“Tự biên tự diễn có hơi xấu hổ, không bịa nổi nữa.”
“Xếp hạng của Bùi Chi cao hay con cao?” Lão Lâm hỏi.
Lâm Triều Tịch kinh ngạc: “Bố! Từ khi nào mà bố đã trở thành một nhà giáo dục tầm thường thế này rồi? Sao lại so sánh con với con nhà người ta?”
Lão Lâm cũng rất ngạc nhiên: “Bố có khi nào là không tầm thường?”
Vừa nói, ông vừa gọi hai phần cơm nắm, cán ô trong tay nghiêng đi theo động tác rút tiền của ông, nước mưa dội xuống ướt nửa đầu Lâm Triều Tịch, cô nhảy cẫng lên: “Bố! Có gì từ từ nói, cầm ô cẩn thận chút!”
Người đi đường ngày càng đông hơn, Lão Lâm bóc nắm cơm ra ăn. Tinh thần nhẹ nhõm khoan khoái, Lâm Triều Tịch nghĩ, có lẽ tối qua ông đã chạm bước tiến triển mới, không thì đã không thức suốt cả đêm.
“Có chuyện gì vui sao?” cô hỏi.
Lão Lâm hơi dịch chiếc ô, đậm chất văn nghệ ngửa mặt nhìn bầu trời: “Sau mưa trời sẽ xanh trong.”
“Trời xanh trong đợi cơn mưa phùn.”
(*) Lâm Triều Tịch a dua.
(*) Lời bài hát “Sứ thanh hoa” – Châu Kiệt Luân: Trời xanh trong đợi cơn mưa phùn, còn ta đang đợi người…“Victor Hugo từng nói, có ba chiếc chìa khóa mở ra ngôi nhà kho báu của trí tuệ nhân loại, một là toán học…”
Lâm Triều Tịch: “Lại bịa chuyện.”
Lão Lâm nhìn cô, ông lắc đầu: “Bạn Lâm Triều Tịch, con vẫn nên đọc nhiều sách hơn.”
“???” Lâm Triều Tịch Lâm Triều Tịch thấy Lão Lâm đầy nghiêm túc: “Victor Hugo… thực sự từng nói vậy?”
“Thật mà.” Lão Lâm ung dung tiến về phía trước, ông nói chậm rãi: “Hôm qua ngồi với Bùi Chi đọc được một vài thứ hay ho.”
“Hay ho tới mức nào?” Lâm Triều Tịch phơi phới trong lòng, lẽ nào Lão Lâm đã phát hiện ra phương pháp tính mà ông hoàn thiện sau này? Cô còn chưa kịp bật hack cho ông mà.
“Khó nói, hiện tại còn khó nói lắm.” Đồng chí Lão Lâm giữ kín như bưng, chỉ là ông vui tươi hớn hở.
Nghĩ đoạn, Lâm Triều Tịch hỏi: “Bố vừa hỏi thành tích của con có giỏi bằng Bùi Chi không, có phải vì bố bắt đầu cảm thấy trình độ IQ cả đời của bộ có dấu hiệu không thể vượt qua bạn Bùi Chi, nên muốn con gái bố vượt mặt cậu ấy? Bố à, một nhà giáo dục ưu tú không nên gửi gắm kì vọng của mình vào con cái.”
“Bố còn lâu mới gửi gắm kì vọng chưa hoàn thành vào con.” Lão Lâm nói.
“Hả?”
“Cá nhân bố luôn cho rằng con làm cái gì cũng khá được. Trước nay dạy con học Toán là vì con muốn vậy, hơn nữa bản thân bố cũng thấy Toán học rất thú vị, quan trọng nhất là, bố cũng chỉ mạnh về cái này.”
Lão Lâm bỗng nói chân thành, ông cắn nốt miếng cơm cuối cùng, sau đó ợ một cái.
Lâm Triều Tịch hơi sững sờ, nhưng cảm động chỉ trong thoáng chốc vì ngay giây sau, Lão Lâm nói: “Còn một điều không giấu gì con, trước nay bố vẫn luôn coi Bùi Chi là con trai mình.”
Nói vậy tức là, dù sao cũng được nhờ Bùi Chi, vậy nên…
Lão Lâm nói xong liền bật ô bỏ chạy.
Lâm Triều Tịch thực sự rất muốn tung chưởng.
——
Cô và Lão Lâm cứ vậy ồn ào suốt chặng đường về nhà, cơn mưa ngớt dần, mùi hạt dẻ ngào đường lại lan tỏa trong không khí.
Lâm Triều Tịch nghĩ, trước giờ quan hệ bố con họ vẫn luôn nhạt nhẽo như vậy, thời gian chuyện trò nhiều nhất vẫn luôn là trong bữa ăn và trong bữa ăn.
Thỉnh thoảng họ nói chuyện tào lao đôi câu, có khi lại bàn luận về lượng dinh dưỡng trong thức ăn, nhưng dù thế nào thì quá trình đó vẫn luôn vui vẻ thoải mái, chủ yếu vẫn nhờ cả vào trình độ văn học của Lão Lâm.
Hôm nay Chủ nhật, sau khi cung phụng Lão Lâm dùng bữa, vốn Lâm Triều Tịch có thể ngả lưng một lúc, nhưng sắp đến đợt tuyển chọn tham gia trại đông Olympic Toán cho năm học mới, Chủ nhật trong thành phố tổ chức lớp luyện thi nên cô phải đi học.
Là một đồng chí lão làng của đội tập huấn tỉnh, Lâm Triều Tịch thấy việc tự lên thành phố đi học hết sức bình thường. Song khi ngồi vào lớp, cô chợt nhận ra đến nửa số học sinh trong lớp cô không quen.
Mới có mấy tháng, thành phố lại mọc ra không ít hạt giống tiềm năng Toán học mới.
Cô đến hơi muộn, đảo mắt quanh phòng học, không thấy bóng dáng Bùi Chi.
Lục Chí Hạo ngồi hàng trước, vị trí bên cạnh vẫn còn trống, Lâm Triều Tịch đi đến đó. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Chỉ còn cách hai ba hàng, một bóng người lướt qua cô giành mất vị trí đó, ngồi bịch xuống cạnh Lục Chí Hạo.
Lâm Triều Tịch hoàn toàn không quen biết cậu nam sinh ngồi cạnh Lục Chí Hạo, chính Lục Chí Hạo còn ngây ra, hiển nhiên cũng chẳng quen đối phương.
“Bạn học Lục Chí Hạo, chúng ta làm bạn cùng bàn nhé?” Bạn nam đó rất đẹp trai, nhưng hơi cà lơ phất phơ, nhìn cái là biết thuộc kiểu người cực kì thông minh nhưng chẳng biết cố gắng.
“Tớ có quen cậu đâu?”
“Không sao, tớ biết cậu học Toán siêu giỏi là được rồi, tớ thật lòng muốn học hỏi cậu.”
Ánh mắt cậu bạn này hiển nhiên chẳng chân thành như cái mồm của cậu, Lâm Triều Tịch đi qua đó, cô gõ gõ mặt bàn: “Bạn gì ơi, phiền cậu đứng dậy, cậu ngồi vào chỗ của tớ rồi.”
Nam sinh kia ngẩng đầu, cười: “Bạn Lục Chí Hạo không chỉ học giỏi, còn có nhiều bạn gái ghê.”
“Không phải bạn gái, là chị đại của cậu ấy.”
“Không được, tớ muốn ngồi với Lục Chí Hạo, cậu không được cướp cậu ấy chạy mất.”
Những học sinh xung quanh quay ra nhìn họ, còn bắt đầu cười thầm.
Sắc mặt của người đàn ông đích thực Lục Chí Hạo rất khó coi.
“Bọn mình chuyển ra sau ngồi đi.” Lâm Triều Tịch nhìn mặt nam sinh kia, cô bảo Lục Chí Hạo.
——
Lâm Triều Tịch tưởng bạn nam kia thấy Lục Chí Hạo thú vị nên muốn trêu đùa. Nhưng cô không ngờ, tiết mục tự giới thiệu bản thân sau đó, bạn nam kia đứng dậy tự khai báo về gia tộc.
“Tớ tên Trương Diệu, là học sinh trường trung học Số 1 của thành phố An Ninh, tớ có một thỉnh cầu đó là được trở thành bạn cùng bàn của Lục Chí Hạo.”
Nghe đến hai chữ “Trương Diệu”, Lục Chí Hạo ngẩng phắt đầu, nửa câu sau đấy càng khiến Lục Chí Hạo tái mặt.
“Ai vậy?” Lâm Triều Tịch hỏi.
Lục Chí Hạo cau mày, hơi do dự gì đó nhưng không trả lời.
“Thành tích của bạn Lục Chí Hạo rất giỏi, em muốn học hỏi thêm kinh nghiệm học Toán từ cậu ấy, mong thầy giáo có thể tạo điều kiện, cũng mong bạn cùng bàn hiện tại của Lục Chí Hạo có thể đổi chỗ với tớ.”
Nghe vậy, lớp học lập tức xôn xao bàn tán, có vài nữ sinh còn nở nụ cười mờ ám.
Lúc này, một vài nam sinh trong lớp dài giọng hô lên: “Thầy ơi, em cũng muốn ngồi với bạn Lục Chí Hạo, bạn ấy đáng iu quá~”
Lớp học tức thì nổ bung tràng cười sảng khoái.
“Wao~ Ngô Tư Khải, cậu muốn chen ngang đấy à?”
“Cậu chọn ai hả Lục Chí Hạo?”
Càng lúc càng nhiều tiếng hô hào, mặt Lục Chí Hạo đỏ bừng, trông như sắp thốt ra câu chửi thề đến nơi.
Lâm Triều Tịch lờ mờ hiểu ra, tuy không rõ Lục Chí Hạo và bọn họ từng có khúc mắc gì, nhưng hai người này đang cố tình gây chuyện với Lục Chí Hạo.
——
Sau vụ ồn ào với Trương Diệu và Ngô Tư Khải, sau khi kết thúc tiết học đầu tiên, cô và Lục Chí Hạo bị giáo viên gọi đến phòng làm việc của ban tổ chức tập huấn.
Đó là Phòng nghiên cứu và giảng dạy của thành phố, bao nhiêu năm ôn luyện các lớp Toán Olympic, Lâm Triều Tịch cũng rất quen thuộc địa hình ở đây.
Vậy nên khi giáo viên hắng giọng lên tiếng, Lâm Triều Tịch nói thẳng: “Thưa thầy, chuyện hôm nay rất rõ ràng là hai nam sinh kia bắt nạt Lục Chí Hạo, bọn em không quen họ, không biết vì sao họ lại làm vậy.”
“Thầy biết thầy biết, đó chỉ là chuyện nhỏ, gọi các em đến đây là vì chuyện của Bùi Chi.”
Lâm Triều Tịch giương mắt: “Bùi Chi làm sao ạ?”
“Chẳng phải Bùi Chi không tham gia tập huấn nữa sao?”
“Đúng vậy ạ, những lớp học này quá đơn giản với cậu ấy.”
“Nhưng chuyện bạn ấy từ chối tham gia thi Toán toàn quốc các em đã biết chưa?”
“Không thể nào, sao Bùi Chi lại không tham gia cơ chứ?” Lục Chí Hạo nói.
Giải Toán toàn quốc là ngưỡng cửa tham gia trại đông quốc gia. Chỉ khi được gia nhập trại đông, mới được tuyển chọn đại diện quốc gia tham gia giải Toán Olympic quốc tế.
Lâm Triều Tịch mím môi, cô không lên tiếng.
Thầy giáo dẫn dắt từng bước: “Thực lực của Bùi Chi chúng ta ai cũng rõ, bất kể là vì vinh quang cho trường hay vẻ vang cho thành phố, thậm chí lớn giọng mà nói còn là vì bộ mặt của quốc gia, em ấy bắt buộc phải tham gia. Thầy biết quan hệ giữa các em rất tốt, vậy nên rất mong các em có thể khuyên bảo em ấy.”
Lâm Triều Tịch: “Về chuyện này, thầy nên gọi điện hỏi phụ huynh của bạn ấy thì hơn.”
Thầy giáo cũng rất bất lực: “Thầy chưa từng gặp phụ huynh nào như nhà này, thẳng tay ngắt máy, chặn số thầy, Phòng Nghiên cứu và giảng dạy thành phố còn tìm đến tận cửa, cũng vô dụng.”
Lục Chí Hạo lộ vẻ ngờ ngợ, cậu nhìn cô, đại khái ý cậu là: Hay mình thử khuyên Bùi Chi xem?
“Vậy thì bọn em cũng bó tay thôi ạ.” Lâm Triều Tịch dứt lời, chuông vào lớp vang lên, cô cúi người chào rồi kéo tay áo Lục Chí Hạo về lớp.
“Cậu đợi chút.” Vừa ra khỏi cửa, Lục Chí Hạo giữ cô lại: “Anh Bùi rốt cuộc sao vậy, sao lại bỏ thi hàng loạt thế? Không tham gia tập huấn rất bất thường nhé, cậu ấy thực sự muốn từ bỏ huy chương vàng Olympic Toán đấy à?” đồng chí Lục Chí Hạo hỏi một tràng.
Gió thu xuyên qua hành lang thổi tới, cảnh vật có chút đìu hiu.
“Tớ không rõ.” Lâm Triều Tịch không muốn lại bị hỏi, cô đánh trống lảng: “Trước hết cậu nói cho ra nhẽ chuyện với Trương Diệu đi đã.”