Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 178




Xét thời gian thì đó là vào kì nghỉ hè của bảy năm trước. Nhưng thật ra với Lâm Triều Tịch mà nói, thời gian mới trôi qua chưa được nửa năm.

Cô nhớ rất rõ ràng, trong thư viện trường Đại học Tam Vị, một chiều tối mưa bão nọ, cô mò mẫm trong ánh đèn tối tăm, không gian nồng nặc mùi sách vở của thư viện trường Tam Vị, với mục tiêu tìm kiếm quá khứ của Lão Lâm.

Nhưng chẳng thu hoạch được gì.

Bây giờ đến một thư viện khác có tuổi đời hàng trăm năm ngang hàng với Đại học Tam Vị, như thể cô sắp phải đối mặt với tất cả những câu hỏi chưa được giải đáp.

Bọn họ thở hổn hển đứng trước cửa ra vào phòng tài liệu.

Lục Chí Hạo chậm chạp móc thẻ, cũng không chắc thẻ của cậu còn thời hạn sử dụng không. Lâm Triều Tịch nhanh tay cầm thẻ sinh viên của cậu quẹt, “tít” một tiếng, thông quan.

Trường Vĩnh Xuyên đang trong thời gian nghỉ hè nên thư viện chẳng có mấy người.

Lâm Triều Tịch xuyên qua những giá sách, dựa theo quy tắc của thư viện, cô nhanh chóng tìm ra dãy chứa kỉ yếu của trường. Lâm Triều Tịch đã tính toán năm Lão Lâm nhập học và tốt nghiệp, vậy nên cô nhanh tay lôi ra vài cuốn kỉ yếu khổng lồ đưa cho Lục Chí Hạo.

Cô tự cầm mấy quyển còn lại, sau đó kéo Lục Chí Hạo đến chiếc bàn dài cạnh cửa sổ.

Những cuốn kỉ yếu nặng trịch cứ vậy bày ra, Lâm Triều Tịch lật đến trang của khoa Toán học.

Dưới ánh nắng gay gắt, nét chữ chi chít, dày đặc như những hạt gạo trên trang sách.

“Khoa Toán á, cậu muốn tìm gì, tớ giúp cậu nhé?” Lục Chí Hạo tò mò hỏi.

“Không cần đâu.” Lâm Triều Tịch nói hờ hững, cô bắt đầu tìm tòi. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Từ danh sách sinh viên trúng tuyển, đến danh sách sinh viên tốt nghiệp…

Cô dò qua từng tên một, những cái tên này đại diện cho niềm tự hào của khoa toán trường Vĩnh Xuyên thế hệ cũ. Một số tên trong đó Lâm Triều Tịch từng thấy trong sách giáo khoa sau này, bởi vậy nên cảm thấy rất quen thuộc.

Một trang lại một trang, một năm năm lại một năm…

Lâm Triều Tịch không thể nói rõ mình đang kì vọng điều gì.

Nhưng cô nhớ rất rõ, lúc ở thế giới phô mai, sau khi cô và Lão Lâm nhận người thân, Lão Lâm đã gọi ngay vào dãy số điện thoại có khả năng là của phòng nghiên cứu và giảng dạy Toán ứng dụng của Đại học Tam Vị này.

Ông chỉ nói đúng hai câu, câu thứ nhất là: “Là tôi đây.”

Câu thứ hai khá dài, cô gần như không thể thuật lại hoàn chỉnh, Lão Lâm nói: “Có một bé gái kéo tay tôi bảo nó là con gái tôi, chúng tôi vừa đi giám định, tôi muốn hỏi một điều, xác suất chúng tôi có quan hệ người thân là bao nhiêu?”

Biểu cảm của Lão Lâm khi đó rõ mồn một trong tâm trí cô, Lâm Triều Tịch từng đoán rất nhiều lần, rốt cuộc sau lần nhận cha con kia, người Lão Lâm gọi điện là ai. 

Nhưng ngoài mẹ ra, dường như cô không thể nghĩ thêm khả năng nào khác.

Nếu mẹ cô cũng là sinh viên trường Vĩnh Xuyên, hoặc nếu là giáo viên, vậy là gần như đã có thể giải thích rất nhiều nghi vấn.

Lúc đó, suy nghĩ của cô còn khá màu hồng, những đứa trẻ như cô từ bé lớn lên trong tình yêu thật ra đầu óc không quá phức tạp, cô cho rằng đó chỉ là tình tiết xảy ra trong phim.

Cùng lúc đó, trong danh sách sinh viên chưa tốt nghiệp khoa Toán của trường, Lâm Triều Tịch cuối cùng tìm thấy ba chữ “Lâm Triệu Sinh”.

Cô khẽ thở phào, trong thoáng chốc ánh nắng cũng dịu hẳn, nên thế mới phải.

Cô nhẹ nhàng khép quyển kỉ yếu lại, dường như mọi thứ đều được giải thích một cách hết sức tự nhiên.

Thật ra cũng không có nhiều nỗi băn khoăn đến vậy. Sở dĩ cô không tìm thấy tên của Lão Lâm trong kỉ yếu trường Tam Vị, là bởi Lão Lâm từng học ở trường Vĩnh Xuyên.

Là do cô trước giờ vẫn tìm nhầm chỗ.

Thắc mắc đến nhanh, đi cũng nhanh, cô bỗng chẳng còn gì để ngờ vực.

Thứ duy nhất cô vẫn không thể hiểu là cụm từ “dị nghiệp” qua lời nói của Lão Lâm.

Vậy nên cô lại mở cuốn kỉ yếu của bốn năm sau đó, giở đến cột danh sách sinh viên tốt nghiệp. Quả nhiên có thể dễ dàng tìm ta tên Lão Lâm, hơn nữa ông còn là sinh viên tốt nghiệp bằng xuất sắc năm đó.

Tốt nghiệp ở đại học Vĩnh Xuyên thì có gì phải giấu giếm, lại còn bao biện mình là dân “dị nghiệp”, dù sao cũng là trường có tiếng cơ mà…

Lâm Triều Tịch thở phào…

Giờ cô đã biết trường đại học của Lão Lâm, nhưng vẫn không biết người ông gọi là ai.

Lúc đó cô không nhìn rõ hai số cuối, nếu số điện thoại giữa các khoa trong một trường gần giống nhau, thật ra cô không hoàn toàn chắc chắn rằng Lão Lâm đã gọi đến Sở nghiên cứu Toán ứng dụng.

Vậy nên cô lại chạy đến trước giá sách, rút quyển kỉ yếu của trường Vĩnh Xuyên năm cô còn học lớp năm, giở đến danh sách số điện thoại phòng hành chính.

Tay cô di trên từng dãy số, từ trên quét xuống dưới, đối chiếu từng dòng một. Các phòng khác nhau, sở nghiên cứu khác nhau thì bốn số điện thoại cuối cũng sẽ khác nhau, cũng tức là dãy số 021-576323XX này chắc chắn là số của Sở nghiên cứu Toán ứng dụng.

Tiếp đó là số điện thoại của các phòng làm việc.

Số điện thoại của các ngành xếp dưới Sở nghiên cứu Toán ứng dụng cũng khác nhau, dãy số 021-576323XX có lẽ thuộc…

Ban thư kí Sở nghiên cứu, hoặc là… Văn phòng của chủ nhiệm.

Lâm Triều Tịch sững sờ, cô nghĩ kĩ lại.

Câu “Là tôi đây” của Lão Lâm hết sức quả quyết, trước đấy ông cũng không hề nói tôi muốn tìm “ai ai ai”, điều đó chứng tỏ ông biết thừa người đầu tiên bắt máy ở đầu dây bên kia cũng chính là người ông ấy muốn tìm.

Theo lẽ thường, ban thư kí sẽ có nhiều người trực khác nhau bắt máy, vậy thì… chẳng lẽ là mẹ?

Vừa nghĩ, cô vừa mở mục lục tìm xem rốt cuộc danh sách viên chức nằm ở trang nào. 

Kể cũng tình cờ, Sau trang mục lúc cũng chính là nhật kí ghi chép những sự kiện lớn từng xảy ra trong trường.

Lâm Triều Tịch liếc qua liền thấy thứ mình cần tìm.

Ngày x tháng x năm xx, Hội nghị cán bộ và giảng viên Triều Khai trường Đại học Quốc gia Vĩnh Xuyên công bố quyết định bổ nhiệm và miễn nhiệm: Đồng chí Tô An Chi nhậm chức bí thư đảng ủy kiêm chủ nhiệm khoa Tâm lí học trường Đại học Vĩnh Xuyên; đồng chí Phùng Đức Minh nhậm chức chủ nhiệm Sở nghiên cứu Toán ứng dụng trường Đại học Vĩnh Xuyên.

Thời gian cách đây đã lâu, lại được in trên trang kỉ yếu mỏng manh ngả vàng không mấy nổi bật, tuy nhiên tim Lâm Triều Tịch lại run lên một cách khó hiểu.

Chủ nhiệm Sở nghiên cứu là “ngôi ngôi sao họ Phùng” trong mồm Lão Vương. Gần đây do một số vấn đề về Phép đẳng cấu đồ thị, ông và giáo sư Tăng xảy ra chút mâu thuẫn.

Kể ra thì cô và giáo sư Phùng cũng từng gặp nhau mấy lần, Hồi cấp hai ở thế giới phô mai, giáo sư Phùng dựng cờ phản đối phổ cập rộng rãi Olympic Toán, cũng từng có mặt trong hội thảo nghiên cứu, hơn nữa cô và Bùi Chi cũng được mời đến đó với tư cách học sinh tham gia trại hè Olympic Toán.

Trong buổi hội nghị đó, Bùi Chi đứng ra phản đối quan điểm mà giáo sư Phùng một mực bảo vệ.

Cô và Bùi Chi đều như nhau, họ không tán thành quan điểm của giáo sư Phùng, song đó là vì cô là người được hưởng lợi ích từ việc tiếp thu Toán Olympic.

Đứng trên một lập trường khác, thật ra cô có thể hiểu và chấp nhận những quan điểm về Toán Olympic của giáo sư Phùng.

Lâm Triều Tịch nhíu mày, cô thấy mình nghĩ hơi xa. Lão Lâm nhận người thân với cô thì việc gì phải gọi điện cho chủ nhiệm Sở nghiên cứu?

Khả năng lớn vẫn là ban thư kí.

Cô lấy giấy bút trong cặp chép lại tên những thành viên trong ban thư kí, sau đó gập cuốn kỉ yếu lại.

Lục Chí Hạo: “Xong rồi à?”

“Cũng hòm hòm rồi.” Lâm Triều Tịch nhét tờ giấy vào túi.

Nếu cô muốn biết mẹ mình là ai thì cứ đọc thẳng tên với Lão Lâm rồi xem xét biểu cảm của ông, qua đó có thể biết được đáp án.

Nhưng làm vậy thì có ý nghĩa gì chứ?

Mẹ cô làm việc ở đại học Vĩnh Xuyên bao nhiêu năm, chỉ cách trường cô lộ trình mấy trạm bus, nhưng trước giờ cô đều chưa từng gặp bà, coi như biết tên thì đã sao?

Cùng lắm thì sau này mỗi khi đấu mồm với Lão Lâm, cô có thể lôi ra làm công cụ chặn họng Lão Lâm?

Có vẻ là chẳng có nghĩa lí gì thật.

Lâm Triều Tịch chợt cảm thấy trống rỗng và vô vị, sự kích động ban nãy giờ chẳng còn lại gì. Cô thu dọn từng cuốn kỉ yếu trên bàn với Lục Chí Hạo, sau đó họ cùng nhau nhét đống kỉ yếu nặng trịch lại giá sách.

“Vừa rồi cậu kích động thế làm gì, rốt cuộc cậu muốn tìm cái gì?” Đọc Full Tại Đọc Truyện

“Tìm lời giải cho thân thế bí ẩn của tớ!”

Lục Chí Hạo hít một hơi lạnh, hỏi; “Thế giờ thì sao, tìm được lời giải chưa?”

“Cũng giải kha khá rồi, bố tớ là cựu sinh viên khoa Toán trường Vĩnh Xuyên, mẹ tớ có lẽ cũng làm việc ở đây, bởi một số nguyên nhân nào đó mà bà không cần tớ nữa, nên bố tớ một mình nuôi nấng tớ.”

Cô đứng trước giá sách chọc trời của trường Vĩnh Xuyên, thản nhiên đưa ra đáp án.

Lục Chí Hạo trầm mặc, một lúc sau mới nói: “Cậu đừng buồn, mọi chuyện đều qua rồi.”

“Ừm.” Lâm Triều Tịch chuẩn bị quay người.

“Thế mà bố cậu lại là tiền bối của tớ đấy, ông ấy học khóa nào?” Lục Chí Hạo đổi sang một ngữ điệu an ủi cô đỡ buồn.

Lâm Triều Tịch cười: “Ông ấy tốt nghiệp khoa chính quy năm 1991, có lẽ là khóa 91?”

Nói xong câu này, cô bỗng đứng sững tại chỗ, khó tin xoay người nhìn cuốn kỉ yếu nặng trịch.

Những cuốn sách liên quan đến Toán học trong thư viện trường Tam Vị đa phần đều có rất nhiều ghi chép Lão Lâm từng để lại, những cuốn sách đó được xuất bản muộn nhất là sau năm 94. Điều này đồng nghĩa với việc, sau khoảng thời gian kia, Lão Lâm vẫn còn làm những việc liên quan đến Toán học.

Khoảng cách thời gian là ba năm, lẽ nào Lão Lâm tiếp tục học nghiên cứu sinh tại trường Vĩnh Xuyên?

Vậy cái gọi là “dị nghiệp” khả năng rơi vào thời gian ông đang học nghiên cứu sinh?

Lâm Triều Tịch tiến một bước, cô gồng sức bê quyển kỉ yếu năm 91, ngồi bệt xuống xem.

Trong danh sách nghiên cứu sinh Sở nghiên cứu Toán ứng dụng năm 91, qua nhiên cô tìm được ba chữ “Lâm Triệu Sinh”.

Tay cô hơi run.

Cô ngẩng đầu nhìn Lục Chí Hạo, nói: “Bê hộ tớ quyển năm 94 ra đây!”

Lục Chí Hạo vội vàng mang cuốn kỉ yếu dày cộp đến: “Lại xảy ra chuyện gì nữa?”

Lâm Triều Tịch không trả lời, cô lại giở cuốn kỉ yếu to sụ dò tìm danh sách nghiên cứu sinh tốt nghiệp.

Một lượt, hai lượt…

Xem xong lượt thứ ba, cô dám khẳng định, tên của Lão Lâm không nằm trong danh sách.

Ông quả thực “dị nghiệp”, không hề lừa gạt cô.

Nhưng kỉ yếu không ghi rõ lí do sinh viên “dị nghiệp”.

Có thể là bị đuổi đi, có thể do sức khỏe không phù hợp, cũng có thể do thi rớt, thậm chí còn có thể do nợ học phí…

Nhưng trong lòng cô đã có đáp án hợp lí nhất.

Khi đó Lão Lâm và một nữ sinh nào đó khoa Toán trường Vĩnh Xuyên xảy ra chuyện. Nữ sinh đó không cần cô nên Lão Lâm đã bỏ học để nuôi cô.

Mọi thứ lại trở về vạch xuất phát, cô vẫn làm liên lụy đến Lão Lâm, tuy trước giờ ông chưa từng thừa nhận điều này.

Lâm Triều Tịch vẫn ngồi bệt trên mặt đất lạnh lẽo, dù ánh nắng ngoài ô cửa vẫn chiếu sáng rực rỡ, song cô lại thấy vô cùng khó chịu.

Cô rút điện thoại nhắn tin cho Lão Lâm: Vì sao bố lại dị nghiệp?

Lão Lâm: Con đoán xem?

Lâm Triều Tịch: Ăn cơm trước kẻng, bố buộc phải gà trống nuôi con nên chọn bỏ học.

Lão Lâm: Không phải.

Lâm Triều Tịch cười bất lực, cô gấp sách lại rồi đứng dậy, chuẩn bị bỏ qua vấn đề này, coi như đây là bí mật chỉ mình cô biết. Quả nhiên, danh sách phòng giáo vụ trong túi vẫn luôn sẵn sàng cho bất kì tình huống nào.

Đúng lúc này, túi cô lại rung lên.

Lâm Triều Tịch chỉ đành lôi điện thoại ra xem, ấy vậy mà Lão Lâm lại gửi tới một đoạn tin nhắn siêu dài.

Lão Lâm:

Trong lúc bảo vệ luận văn tại trường Vĩnh Xuyên, bạn Lâm Triều Tịch bỗng gặp một gã trung niên kì quặc nhận con là người thân. 

A. Đúng

B. Sai

Lâm Triều Tịch chấn động, cô vô thức muốn hỏi “nhận người thân” gì cơ, hoặc là “gã trung niên kì quặc” nào cơ.

Nhưng căn cứ vào kinh nghiệm đấu trí lâu năm của cô với Lão Lâm, nếu cô ba phải một lời đưa ra thắc mắc về tin nhắn không rõ ràng của ông, có lẽ ông sẽ phán đoán ra rằng cô không hề gặp phải tình huống trên.

Vậy nên, cô mạnh dạn trả lời: A.

Lão Lâm gửi lại một tin nhắn thoại, Lâm Triều Tịch mở ra ghé tai nghe, giọng nói ôn hòa mang chút ý cười của ông truyền tới: “Chúc mừng đồng chí Lâm Triều Tịch đã kích hoạt kĩ năng ẩn núp, con có thể đưa ra lựa chọn tiếp theo: 

A. Đừng nghe gã trung niên đó lảm nhảm.

B. Quay đầu bỏ đi, không chút do dự gọi điện cho người bạn thân học trường Vĩnh Xuyên tên Lục Chí Hạo để mượn thẻ sinh viên, sau đó tìm đến phòng hồ sơ ở tầng năm thư viện trường, tìm cuốn kỉ yếu năm 1994 tìm hiểu tình hình Sở nghiên cứu Toán ứng dụng năm đó. Photoshop? Theo thường lệ thì có lẽ nằm ở khoảng trang 520.”

Đoạn ghi âm kết thúc ở đó, Lâm Triều Tịch khó tin nhìn trang sách trước mặt.

Không đến một giây.

Trang 520 trên cuốn sách, ngay tại danh sách xử phạt sinh viên khoa Toán năm 1994, cô nhìn thấy họ tên của Lão Lâm.

——Sinh viênLâm Triệu Sinh, nghi ngờ dính líu đến hành vi đạo văn luận văn tốt nghiệp thạc sĩ đề tài “Nghiên cứu lí luận và phương pháp chứng minh Phép đẳng cấu đồ thị” Đảng ủy Sở nghiên cứu đưa ra quyết định xử phạt với hình thức khai trừ.