Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 166




Máy gắp thú màu hồng nhấp nháy đèn, sáng rực trong buổi chiều ta, có bé gái nhỏ buộc tóc hai bên đang nắm chặt tay bà nội, ngẩng đầu ngắm nghía.

Lâm Triều Tịch bắt được đồng xu, đi đến chỗ máy gắp thú.

“Chị ơi, cái này không gắp được đâu.” Bé gái rầu rĩ nói.

“Ngày nào bà cháu bà cũng đi bộ ở đây, thấy bao nhiêu cô cậu thanh niên tốn bao nhiêu tiền mà có gắp được đâu.” Người bà cũng nói: “Con bé cứ khăng khăng đòi gắp, hôm nay lại lãng phí mất 10 tệ.”

Lâm Triều Tịch vốn dĩ chỉ định chơi thử một chút, bỗng lòng hiếu thắng nổi lên.

Cô ngồi xổm xuống trước mặt bé gái: “Chị cảm thấy sẽ gắp được.”

“Nếu không gắp được thì sao ạ?”

“Thì chị đi mua con gấu khác.”

Bé gái: “…”

Lâm Triều Tịch lôi điện thoại ra tìm tòi bí quyết gắp gấu trong truyền thuyết. Trên mạng có đủ hết, cô chọn một bài kĩ càng nhất đọc từ đầu đến đuôi.

Bùi Chi bưng hai cốc coca đi đến, Lâm Triều Tịch nhận lấy một cốc, đưa bí kíp cho cậu xem: “Cậu thấy nào dễ gắp hơn?”

Bùi Chi vuốt xem trang web của cô, tốc độ cực nhanh, ngẩng đầu nhìn hàng máy gắp thú: “Cái thứ năm tính từ bên trái cậu.”

“Cái Stitch ấy hả?”

“Ừ, nhưng mà…”

“Nhưng sao?”

“Cứ thử xem đã.”

Đã đọc bí kíp, giờ còn có thêm cả Bùi Chi, Lâm Triều Tịch tràn đầy tự tin. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Cô để cốc coca xuống, hít thở sâu, nhét đồng xèng vào mát. Cái nút trên máy nháy lên đủ thứ màu. Cô tập trung nín thở, điều khiển tay gắp như trong bí kíp, ấn nút khởi động.

Tay gắp mở ra, nhanh chóng sà xuống, túm thẳng vào người con Stitch xanh lè, bí kíp nói đây là vị trí gắp tốt nhất.

Nhưng…

Tay gắp nâng lên, móng vuốt gắp nhẹ đến nỗi chẳng khác gì đang vuốt ve Stitch. Một giây sau tay gắp quay về vị trí, còn Stitch thì gần như còn chưa động đậy.

Lâm Triều Tịch há hốc, nhẹ đến thế là cùng.

“Em bảo mà, không gắp được đâu.” Cô bé đứng cạnh kêu lên.

Lâm Triều Tịch hút một hơi coca to tự an ủi, nhìn sang Bùi Chi: “Cái “nhưng” ban nãy cậu bảo là gì?”

“Có gắp được hay không hẳn là không quá liên quan đến kĩ thuật, chủ yếu là vấn đề xác suất.”

Bùi Chi nói rất uyển chuyển.

“Hả… Máy… đánh bạc?”

“Có lẽ máy gắp thú là biến thể của loại máy đánh bạc nào đó.”

Bùi Chi lấy điện thoại mở trang web vừa tìm được cho cô xem. Lâm Triều Tịch thò lại gần, Bùi Chi lướt màn hình bằng tốc độ vừa phải.

“Chủ quán có thể thiết lập lực bắt “mạnh”, “yếu”, “không” theo xác suất từ 1/5 đến 1/20, cao nhất có thể đến 1/2000.” Lâm Triều Tịch ngừng lại: “Vậy nên lực gắp cũng chính là tỉ lệ đặt cược?”

“Ừ.”

Cậu cũng đang cúi đầu đọc, hơi thở gần sát bên tai cô.

“Thì ra là vấn đề vận may.” Lâm Triều Tịch hơi dịch về sau.

“Tức là anh chị không gắp được?” Cô bé chen vào.

Lâm Triều Tịch hết cách, đành nhìn Bùi Chi.

Bùi Chi cất điện thoại, đi về phía quầy thu ngân, khi quay về, trong tay cậu có thêm một đồng xèng.

Đồng xèng bạc sáng lấp lánh.

“Cậu lại mua thêm hai cốc coca?” Lâm Triều Tịch hỏi.

“Đổi trực tiếp luôn, 2 tệ 1 xèng.” Bùi Chi đáp.

Cô bé trợn trắng mắt: “Anh kẹt xỉ thế, người khác toàn mua cả một đống xèng cho bạn gái gắp.”

“Nếu vượt qua mức giá này, lên thẳng Taobao mua còn lãi hơn.”

Bùi Chi vừa nói vừa đưa cốc coca trong tay ra, Lâm Triều Tịch nhận lấy.

Cô bé mờ mịt, Lâm Triều Tịch cũng mờ mịt.

“Giúp tớ đi sang bên sườn xem một chút được không, chọn cái nào cậu thích.” Bùi Chi nói với cô.

Lâm Triều Tịch đi sang, quả nhiên góc nhìn từ bên cạnh máy tốt hơn hẳn. Đủ thứ đồ chơi phản chiếu trên tấm kính, cậu nam sinh thần sắc chuyên chú.

Lâm Triều Tịch ôm hai cốc coca, cố vươn ngón trỏ chọc lên tấm kính, chỉ vào con chim cánh cụt báo mầu xám gần mép.

Bùi Chi gật đầu, thả đồng xèng, đèn lại nhấp nháy hoa mắt. Nhưng cậu chẳng dùng kĩ xảo gì, không hề điều chỉnh cần gắp hay hùng hục ấn nút, chỉ để tay gắp nhẹ nhàng di chuyển vào chỗ.

Lâm Triều Tịch áp vào tấm kính: “Sang trái lùi về sau thêm chút nữa, con chim cánh cụt kia ấy.”

“Được.”

Tay gắp thuận đường rơi xuống, bắt lấy trọng tâm chim cánh cụt một cách hoàn mĩ, nhấc nó lên. Tay gắp lại từ từ trôi tới ô thả, vuốt gắp buông ra, con chim cánh cụt thản nhiên hạ xuống.

Cô bé trợn mắt há hốc, Lâm Triều Tịch ôm hai cốc coca, càng há hốc hơn.

Đơn giản vậy sao?

Bùi Chi cúi xuống, lấy con chim cánh cụt trắng xám đan xem trong hộc quà, nhận lại cốc coca rồi đưa món đồ chơi cho cô.

Xung quanh là ánh đèn quán karaoke điển hình, một chuỗi tím nối tiếp nhau, ái muội mập mờ.

Trái tim Lâm Triều Tịch tăng tốc, đôi mắt cong cong khi nhìn thấy con cánh cụt, trong đầu lại hiện lại hình ảnh Bùi Chi hồi tiểu học bóc được thẻ Cao Cầu, câu “cảm ơn cậu” đã đến miệng lại biến thành: “Cậu đúng là… chúa hên.”

“Vậy mình đi thôi.” Bùi Chi nói.

Lâm Triều Tịch một tay ôm coca, một tay ôm cánh cụt, cứ thế cùng cậu quay về phòng ăn.

Lúc ngồi xuống, cả bàn yên tĩnh đến nỗi kim rơi cũng nghe thấy tiếng.

Lâm Triều Tịch uống coca, chẳng biết vì sao, cô đã không còn căng thẳng như lúc đầu, hình như biết Bùi Chi bị dị ứng cồn cũng không sao hết.

***

Rõ ràng HG&KTV&Bar là nơi ăn chơi về đêm, nhưng thầy Tiểu Giới già rồi, sau khi ăn xong hết thịt bò thì tỏ vẻ say mê học thuật phải về sớm.

Đám sinh viên có người thích chơi bời, cũng có người không giỏi giao tiếp, anh ta về một cái, cũng non nửa thành viên nối đuôi về theo.

Đến hơn 8 giờ tối, có nhóm nữ sinh bảo phải về kí túc xá, có nhóm thì thực tập ngoài trường. Đương nhiên các nam sinh muốn thể hiện phong độ đàn ông, hộ tống các cô gái về.

“Mới 8 giờ tối, vẫn an toàn lắm, bọn tớ cũng tự gọi xe đến đây, có gì đâu mà tiễn.”

“Thế cho bọn tớ đi ké xe được không?” Nam sinh nài nỉ cười nói. Đọc Full Tại Đọc Truyện

“Được thôi, chia đều.”

Lâm Triều Tịch và Bùi Chi đứng ngoài đám người, con chim cánh cụt Bùi Chi mới tặng nằm trong ba lô.

Các nam sinh nữ sinh mỗi người một câu, chia xe theo đích đến.

“Cậu về kiểu gì?” Bùi Chi hỏi cô.

Lâm Triều Tịch toan trả lời, lại nghe thấy người khác hỏi: “Lâm Triều Tịch về trường à?”

“Tớ về nhà nhà tớ ở khu Giang Hạ, phố mới Cảnh Linh.”

Đám sinh viên túm lại thảo luận, phố Cảnh Linh khu Giang Hạ ở đâu, cô nên ngồi xe với ai.

“Ban đầu định đi buýt, bây giờ chắc là ghép xe cùng về rồi.” Cô nhỏ giọng trả lời Bùi Chi.

Bùi Chi gật đầu, lại hỏi vị trí mọi người như khi hỏi cô, bắt đầu với từng người một: “Các cậu có thể bắt xe cùng nhau, bảo tài xế đi đường Trung Bình, đến gần Viện 2 thì cậu ấy xuống.”

“Các cậu bắt xe về trường cùng nhau.”

“Các cậu đều thực tập ở gần khu Kĩ thuật, vào trung tâm rồi đến đường Trung Sơn, đưa cô ấy về trước rồi đến hai người các cậu.”





Dường như trong đầu Bùi Chi có bản đồ chi tiết của cả thành phố, quy hoạch ai đi cùng ai vô cùng dễ dàng, ai xuống trước ai xuống sau. Đám sinh viên đều ngây người, Lâm Triều Tịch vuốt ngực tỏ vẻ bình tĩnh.

Cuối cùng, Bùi Chi ghép nhóm cho một nam một nữ nữa, cũng quay sang nói với cô: “Bốn bọn mình đi cùng nhau.”

***

Trên xe taxi.

Không ai dám để Bùi Chi phải chen chúc ở ghế sau, nhất loạt cung tiễn cậu vào ghế phụ.

Cảnh đêm lướt vun vút qua ô cửa. Lâm Triều Tịch ôm ba lô, ngồi chỗ giữa ghế sau. Nam sinh nữ sinh bên cạnh cô đều ít nói, cả tài xế cũng yên lặng lái xe, xung quanh im ắng.

Lâm Triều Tịch định bụng nói chuyện với Bùi Chi vài câu thay đổi không khí, nhưng Bùi Chi mải cúi đầu xem điện thoại, thỉnh thoảng chỉ đường cho tài xế.

Thế là đến tận khi nam sinh kia xuống xe, Lâm Triều Tịch vẫn chưa kịp nói gì, sau đó nữ sinh xuống xe, đề tài cô mới nghĩ ra lại bị chen ngan. Cuối cùng trong xe chỉ còn cô và Bùi Chi.

Cuối cùng cô cũng được ngồi thoải mái hơn, nhưng quán nướng quen thuộc đã xuất hiện trước mắt, xe đã về đến trước cửa nhà cô.

Bỗng, tiếng nhạc chuông Wechat vang lên.

Lâm Triều Tịch mở điện thoại theo bản năng thì thấy không phải, vẻ mặt tài xế cũng im lìm như giếng cổ. Còn Bùi Chi ở ghế phụ thì mở điện thoại, ấn nút nghe máy rồi để lên tai.

Không biết ở đầu bên kia là ai, Bùi Chi nghe một lát, ôn hòa trả lời: “Sắp đền phố Cảnh Linh.”

“Ở khu Giang Hạ.”

“Liên hoan, ghép xe về nhà.”

Cậu trả lời tuần tự.

Không biết đầu máy bên kia lại nói gì, Bùi Chi nhẫn nại nghe một lúc, hơi ngẩng đầu nhìn vào kính chiếu hậu, nói: “Lâm Triều Tịch.”

Ánh mắt trong veo, đột nhiên nghe thấy tên mình, Lâm Triều Tịch lại hẫng một nhịp.

Tài xế dẫm phanh, cô hơi đổ người về phía trước, đã đến nơi rồi.

Bùi Chi vẫn đang nghe máy, Lâm Triều Tịch thấp giọng nói: “Tớ đi trước đây, lúc về cậu báo tiền xe cho tớ nhé, bọn mình chia nhau.”

Rồi cô mở cửa, bóng lên đượm mùi đồ nướng ập đến.

“Từ từ đã.” Bùi Chi bỗng gọi cô lại.

“Sao thế?”

Một tay Bùi Chi che loa lại, quay đầu nhìn cô: “Bây giờ cậu có rảnh không?”