Lâm Triều Tịch nói xong thì cảm nhận được không khí trầm mặc.
“Làm phiền rồi.” Diễn giả lùi một bước, chắp tay hành lễ với cô, nói xong, anh ta lặng lẽ trở lại sân khấu.
Tất nhiên Lâm Triều Tịch cũng rất muốn nói rằng, thật ra Triết học không như những gì mọi người nghĩ, tớ thực sự không hề làm màu.
Nhưng… Người ta đi rồi còn đâu, cô cũng không thể giữ người ta lại.
Cô ngoái đầu nhìn Bùi Chi, Bùi Chi cũng đang nhìn cô.
Có lẽ cậu chàng cũng có hứng thú, mặt không giấu được ý cười. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Lâm Triều Tịch quay đầu về nghĩ xem nên giải thích thế nào, có vẻ nói kiểu gì cũng rất kì quặc.
——
Bài phát biểu bắt đầu đúng giờ.
Ánh đèn tối dần, chỉ còn lại bóng đèn chiếu lên sân khấu.
Sinh viên trường Tam Vị đứng trên sân khấu nhưng trông không chật chội chút nào, trông họ trẻ măng mà khí thế sôi sục.
Diễn giả khẽ hắng giọng vào micro, đứng chính giữa sân khấu.
Ngay giây sau, gương mặt nghiêm túc của cậu ta hiện vẻ e ngại cùng dè dặt.
“Thật ngại quá, tôi quên lời mất rồi.” Cậu nói.
Mọi người ngồi dưới cười rộ lên.
“Thật ra trước đó tôi đã viết một bản thảo phát biểu mấy nghìn chữ cơ, sự chuẩn bị theo chúng tôi tự nhận thấy là đã rất chu đáo, thế nhưng đứng đây đầu tôi bỗng trống rỗng, vậy nên hãy cho phép tôi được cầm bản thảo.”
Cậu vừa nói vừa đi xuống.
Thính giả cười vui vẻ, Lý Công Trạch lúc tỏ ra đáng yêu cũng rất thú vị.
Diễn giả xuống dưới cầm lên một chồng bản thảo, hội trường im lặng trở lại.
Bởi trong tay cậu thực sự là một chồng bản thảo siêu dày, chứng minh cậu không hề nói điêu. Để chuẩn bị cho buổi toạ đàm chia sẻ kinh nghiệm miễn phí này, họ quả thực đã chuẩn bị rất chu toàn.
Tiếng giấy loạt xoạt vọng lại, cậu ta bỗng ngẩng đầu nói: “Tìm thấy rồi, câu hỏi thứ nhất của tôi là: Tôi muốn hỏi lí do mọi người tham gia cuộc thi dựng mô hình Toán học?”
“Bởi tôi biết, mọi người đến toạ đàm hôm nay chắc chắn là để gom góp kinh nghiệm cho cuộc thi ấy, nhưng tôi vẫn rất muốn biết lí do mọi người tham gia?”
Phía dưới yên ắng, không ai lên tiếng.
“Ừm, làm phiền mọi người nhiệt tình giơ tay chia sẻ, không thì tôi lúng túng lắm đó.”
“Vì được cộng điểm cho bài thi nghiên cứu sinh.”“Nghe nói nếu đoạt giải sẽ được trường thưởng học bổng.”“Anh em tôi tham gia nên gọi tôi vào cùng.”“Bọn tôi học ngành này, muốn thử sức xem sao!”“Thầy giáo khuyên nếu có cơ hội thì nên tham gia.”Đáp án lần lượt vang lên.
Có lẽ do xung quanh quá tối, hoặc cũng có thể trong tiềm thức của cô Bùi Chi vẫn là người bạn thân thiết.
Nên cô vô cùng tự nhiên ghé lại chỗ Bùi Chi, hỏi: “Thi nghiên cứu sinh cũng được cộng điểm á?”
“Không phải cộng cho đề chung đâu.” Bùi Chi nói.
Mãi đến khi giọng nói trầm thấp nhưng dõng dạc của nam sinh cất lên, Lâm Triều Tịch mới giật mình tựa lại ghế của mình.
Ánh đèn tối tăm, Bùi Chi nghiêm trả lời: “Cụ thể thì phải xem quy chế của trường, nếu giải thưởng không cao sẽ có lợi cho việc phúc khảo, giáo viên hướng dẫn thường ưu ái những sinh viên từng đoạt giải cuộc thi dựng mô hình.”
“Nếu đoạt giải cao thì sao?”
“Nếu giành được giải thưởng cao nhất, với trường mình có lẽ sẽ được nhận thẳng chứng chỉ.”
“Miễn thi á?” Lâm Triều Tịch kinh ngạc nhìn Bùi Chi.
Bùi Chi thấy buồn cười: “Cái này mà cậu cũng không biết?”
Lâm Triều Tịch lắc đầu.
“Thế thì vì sao cậu lại tham gia?” Cậu hỏi.
Ban đầu là vì cậu…Giờ thì vì Lão Lâm.Lâm Triều Tịch nhìn Bùi Chi, dưới tia sáng yếu ớt, đôi mắt cậu lại dịu dàng phát sáng.
Đối phó với Giới Nhiên cô còn bịa được, nhưng đối mặt với Bùi Chi, cô bỗng nghẹn lời.
Cô khẽ quay đầu về, tay ôm nửa mặt, nói: “Để tớ nghĩ xem nào.”
Tiếng trả lời của mọi người trong hội trường bớt dần.
Diễn giả mỉm cười, tôi biết câu tiếp theo của tôi sẽ khiến mọi người quê lắm, nhưng: “Bất kể vì lí do gì thật ra đều không quan trọng, bởi ‘tới tham gia’ đã là quý lắm rồi.”
“Tham gia thi dựng mô hình đồng nghĩa mọi người phải bồi dưỡng đủ mọi kĩ năng, bạn sẽ phải học cách tìm tài liệu, học cách tự viết luận văn, học quá trình làm quen với vấn đề, đến phân tích, sau đó là giải quyết nó…”
Diễn giả nói kha khá, Lâm Triều Tịch tựa vào ghế, thực sự là cô chỉ hành động trong vô thức, quay sang nhìn Bùi Chi, sau đó lại bắt gặp ánh mắt dò hỏi của cậu, có lẽ là muốn nói: “Cậu nghĩ xong rồi?”
“Tớ muốn thắng cuộc.” Cô nghĩ một lát rồi trả lời. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Nam sinh gật đầu.
Trên sân khấu, diễn giả liến thoắng một hồi, sau đó khẽ gõ đầu mình, cậu đặt bản thảo xuống nhìn mọi người: “Đây đều là những câu nói tôi trích dẫn trên mạng, mọi người thấy có lí không?”
Toàn hội trường bàng hoàng, không ngờ còn có chiêu này.
“Nhưng mọi người muốn biết, vì sao tôi và những người bạn của tôi lại tham gia cuộc thi này không?” Diễn giả hỏi.
Cậu ta cười cười, nhưng vẫn nghiêm túc: “Bởi bọn tôi muốn giành giải thưởng đó, giải to nhất của ban tổ chức.”
“Đương nhiên rồi, nói vậy cũng hợp logic đấy chứ, mục tiêu của cuộc thi là giành giải, nhưng đó không phải lí do. Nhưng với chúng tôi, chúng tôi tham gia là để giành giải thưởng này, đây chính là lí do. Chúng tôi không tham gia để được nhận thẳng chứng chỉ nghiên cứu sinh, cũng không phải để được các giáo viên công nhận.”
“Vì sao?” Có người hỏi.
Diễn giả đứng trên sân khấu, cậu chỉ vào sinh viên vừa đặt câu hỏi: “Bởi trước kia tôi cũng từng đứng phía dưới, cũng từng bị người trên sân khấu đặt câu hỏi, vì sao tôi lại tham gia.”
“Lúc đó tôi trả lời thế nào ý nhỉ?” Diễn giả nhìn mọi người trong đội mình bên dưới.
“Gớm chết đi được, cậu thể hiện rất nhiều tình yêu của mình với cuộc thi dựng mô hình Toán học.” Hai người khác nói.
Diễn giả đứng trên bục phát biểu, cậu bẽn lẽn bật cười.
Nhưng hội trường vô cùng yên tĩnh.
Sau đó thì sao?
Tất cả mọi người đều muốn hỏi câu này.
Lâm Triều Tịch chợt nhìn Bùi Chi, Bùi Chi đang nhìn lên sân khấu.
“Ông lớn trên sân khấu khi đó nghe một lúc lâu, cuối cùng chốt lại
“đây là một cuộc thi”.”
Cậu nói xong câu đó, không ai lên tiếng bình luận.
Mọi người tự cảm nhận đi. Tôi đây đối mặt với một đại thần Toán học siêu máu mặt, đại thần đứng đó lắng nghe bằng hết lời bày tỏ của tôi, cuối cùng chốt lại câu đó, tôi phải ấm ức đến mức nào chứ.
Sau đó tôi ngồi xuống, ông ấy vẫn nói tiếp nội dung khác. Lúc đó tôi rất muốn đứng lên nói ‘đờ mờ’ ông có ý gì.
Suốt buổi toạ đàm đó tôi chẳng tiếp thu được gì, tuy ông ấy nói rất hay, nhưng tôi chỉ thấy tức.
Nhưng về sau, tôi nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần nên phản bác thế nào, đầu óc tôi chỉ đăm đăm nghĩ xem khi bắt được cơ hội thì phải xử lí nó thế nào. Cuối cùng tôi bỗng ngộ ra, người càng nghĩ đơn giản là người đáng sợ nhất.”
Lâm Triều Tịch rũ mắt nhìn quyển sổ trước mặt.
Diễn giả nói: “Nếu là tôi của ngày xưa, tôi chắc chắn sẽ giải thích đi giải thích lại với mọi người lí do ông ấy nói vậy, hoặc vì sao lí do tôi tham gia thi là vì giải thưởng. Nhưng như vậy quá mang tính tẩy não, tôi không mong rằng ý kiến của tôi sẽ ảnh hưởng đến chính kiến của mọi người.”
“Nhưng có mặt ở đây hôm nay, tôi vẫn muốn nói rằng, cuộc thi là cuộc tranh tài, người nghiêm túc tham gia và chiến thắng cuối cùng mới là đế vương, tất cả những thứ khác đều mang giá trị gia tăng. Nếu bạn coi giá trị gia tăng trong miệng người là mục tiêu của mình thì bạn dễ sẽ hời hợt. Hãy nghiêm túc với cuộc thi, tập trung hơn nữa, cố gắng giành chiến thắng, đó là điều tôi muốn nói.”
Nghe đến đây mà Lâm Triều Tịch vẫn không đoán ra đại thần trong miệng diễn giả kia là ai, thì cô thực sự là một ả ngốc.
Dù sao thì với cô mà nói, khi đối mặt với đề Toán nan giải, những gì cần làm cũng chỉ là chứng minh giải thích; còn khi tham gia dựng mô hình Toán học, thứ phải làm chẳng qua cũng chỉ là một bài luận văn hay nhất cuộc thi.
Mà tiêu chuẩn đánh giá hay dở hiển nhiên cũng chính là giải thưởng.
Người có thể nhìn nhận mọi vấn đề một cách đơn giản thực sự không nhiều.
Dưới thính đài, có người “xùyyy”, cũng có người rơi vào trầm tư.
Diễn giả không bận tâm, sau khi mọi âm thanh vơi dần, cậu nói: “Vốn dĩ tôi chuẩn bị rất nhiều thứ để nói, ví dụ giải thích với mọi người dựng mô hình Toán học rốt cuộc là gì. Nhưng hai năm trước, cũng tại căn phòng này, tôi đã được nghe lời diễn giảng hay nhất về dựng mô hình Toán học, hôm nay diễn giả đó cũng có mặt ở đây. Phần chuyên môn nhất phải để người chuyên môn nhất phát biểu chứ nhỉ.”
Ánh mắt diễn giả nọ đánh về phía này, Bùi Chi ngồi dưới, cậu hơi bất đắc dĩ.
“Lên đây đi nào, cuối cùng tôi cũng báo thù được rồi.” Diễn giả cầm micro cười xấu xa, tay còn lại vẫy vẫy họ bên này.