Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 152




“Ái chà, Bùi Chi đến rồi kìa, thầy đi làm việc của thầy đây, những chuyện còn lại giao cả cho em.”

Giới Nhiên thản nhiên nói, sau đó dặn họ: “Mọi người có gì không hiểu cứ hỏi Bùi Chi, ai cũng biết hiện giờ cậu ấy rất rảnh.”

Một giây trước Lâm Triều Tịch còn phấn khởi, ngay giây sau đã thở dài thườn thượt.

Giới Nhiên đúng là giỏi bới chuyện, cô gần như quên mất chuyện Bùi Chi sắp sang nước ngoài.

Giới Nhiên vừa đi, Bùi Chi vừa đến, không khí trong lớp bỗng nghiêm túc hơn hẳn. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Bùi Chi xắn nửa ống tay áo, cậu không chính thức lên bục giảng mà thản nhiên đứng trước bàn chỗ đám Lão Vương, nói: “Mọi người có vấn đề gì cứ hỏi thoải mái.”

Là Giới Nhiên Lâm Triều Tịch còn dám hỏi đôi câu, giờ ánh mắt trong veo của Bùi Chi quét qua khiến cô thấy mình hèn hẳn.

Nói thế nào đây, so với nam thần cấp hai, đại nam thần giờ đã hoàn toàn thoát kén. Áo sơ mi xám phác họa dáng người cao dong dỏng, ngũ quan dịu dàng sâu lắng, ánh mắt đen láy điềm đạm, rất có sức sát thương.

Trời ạ, mới một ngày không gặp mà cậu vẫn đẹp trai thế không biết.

Lâm Triều Tịch cảm khái bằng giọng của Giới Nhiên.

Sau cỡ ba đến năm giây nhìn nhau, Lâm Triều Tịch chợt thấy không ổn, Bùi Chi cứ nhìn cô mãi, trông còn có vẻ muốn thăm hỏi.

Có lẽ do cô nhìn chằm chằm Bùi Chi quá lâu nên cậu tưởng cô có gì cần hỏi.

Lâm Triều Tịch húng hắng hai tiếng: “Bạn học Bùi Chi có thể đưa ra vài gợi ý mang tính chất tinh thần không, chẳng hạn như cách chọn đồng đội cùng nhóm?”

Có lẽ cậu cũng thấy câu hỏi của cô khôi hài, Bùi Chi lộ ý cười: “Trước hết là đừng chọn ba người khoa Toán vào cùng một nhóm.”

“Sư huynh coi thường bọn em à!”

“Bọn em có tội tình gì?”

Đám nhóc khoa Toán mắt mọc cao hơn đầu ầm ĩ.

“Cùng khoa Toán tụm lại một chỗ sẽ mất nhiều thời gian thảo luận vấn đề hơn, sau đó mọi người sẽ nhận ra chẳng ai trong nhóm chịu động chân động tay.” Bùi Chi nói: “Nhưng trong quá trình chính thức thi đấu, bất kể là tìm tài liệu hay viết luận văn đều đòi hỏi phải làm thật chắc.”

“Tớ hiểu rồi.” Lâm Triều Tịch nghiêm túc gật đầu: “Còn gì nữa không?”

“Cũng không còn gì đâu, tìm người nào dễ nói chuyện là được.”

Lâm Triều Tịch ngẩn người, cô tưởng Bùi Chi sẽ kể ra hàng đống tiểu tiết khác: “Sao lại cần dễ nói chuyện?”

“Vì cuộc thi kéo dài ba ngày ba đêm rất mệt mỏi, nhiều nhóm không thức nổi qua ngày đầu đã cãi cọ giải tán rồi, vậy nên tìm được người hợp cạ rất quan trọng.”

“Cũng tức là phải tìm được đồng đội có thể thông cảm cho nhau?” Lâm Triều Tịch nói.

“Hoặc nói cách khác là đồng đội có chung mục tiêu.” Bùi Chi nói.

Thật ra là vẫn quanh quẩn ở bốn chữ, cùng chung chí hướng.

Lâm Triều Tịch gật đầu ngồi xuống, biểu thị đã lĩnh hội. Đương độ cuối xuân, thỉnh thoảng có vài luồng gió nóng thổi qua. Vô duyên vô cớ, cô vì bốn chữ kia mà cảm nhận được nhiệt huyết lâu nay không gặp.

Nếu vừa rồi cô còn đang cân nhắc, chuẩn bị thi nghiên cứu sinh đồng thời còn phải viết lập trình, liệu có kham nổi cuộc thi xây dựng mô hình này không?

Thì lúc này cô đã quyết tâm tham gia chắc rồi.

Đời người ngắn ngủi, sắp kết thúc đại học, cô vẫn nên thử nhiều hơn chút. Huống hồ đây còn là cuộc thi chính quy, chắc chắn sẽ rèn giũa năng lực thiết kế mô hình của cô, có lợi cho việc viết lập trình phỏng đoán tai nạn giao thông của Lão Lâm.

Đương nhiên trong quá trình này có thể cô còn thu hoạch được những thứ khác, đây đều là chuyện không thể nói trước.

Không khí trong lớp được Bùi Chi dẫn dắt, những học viên chưa có đồng đội bắt đầu túm lại xem mắt.

Lâm Triều Tịch được nghe một số thuật ngữ dựng mô hình thường gặp, mọi người chuyện trò về món đồ mình thích, hay những phần mềm quen dùng vân vân.

Lúc cần thiết mọi người sẽ gọi Bùi Chi, Bùi Chi cũng sẽ qua đó thảo luận với họ, quá trình đó cứ diễn ra như vậy.

Không lâu sau đã có ba nhóm chọn xong thành viên.

Cô ngồi ở góc phòng, lúc đầu không ai để ý đến cô. Những học viên ở đây người thì từng tham gia dựng mô hình từ trước, người thì đã đến “đại hội xem mắt” hai lần, vậy nên họ còn có đề tài để giao lưu, cô lại chẳng quen biết ai, đành phải chủ động đi tìm người.

Lâm Triều Tịch cúi đầu, định đọc nốt những nội dung còn dang dở trong sách rồi mới đi tìm đồng đội.

Giở được hai trang thì có người đứng cạnh lên tiếng.

“Python không phải là nội dung chính của dựng mô hình, cậu đang tìm giải pháp thay thế à.”

Đó là một bạn nữ, cậu nhìn sách của cô, nói.

“Nhưng cái này rất có ích cho việc xử lí số liệu Toán học.” Lâm Triều Tịch nói.

“Sinh viên khoa Triết như cậu có lẽ không rành lắm.”

“Ặc…” Lâm Triều Tịch cúi đầu đọc sách, quả nhiên đúng như lời Bùi Chi, dễ nói chuyện rất quan trọng.

“Cậu không cần quan tâm, tránh xa tớ ra chút!”

Bỗng nhiên, lớp học rộ lên tràng hò hét, thuận theo tiếng ồn, Lâm Triều Tịch thấy A Quang và Lão Vương đang tức giận mặt đỏ tía tai.

Hai người này miễn cưỡng coi như người quen, nhưng nghĩ lại nếu cùng nhóm với họ, đây tưởng chừng như một thử thách cực hạn…

Bùi Chi bình thản nói: “Nhưng nếu các cậu muốn tham gia thì phải tìm đủ ba người một đội.”

“Bọn tớ quá đỉnh rồi, không cần thiết!”

“Đấy là quy định của cuộc thi.” Bùi Chi nói rất ôn hòa.

“Bản chất “quy định cuộc thi” vốn đã là chủ nghĩa bá chủ chính trị cường quyền, nói thật nhé, đám ngồi đây đều là bọn gà, chẳng đứa nào lọt nổi vào mắt bọn này!”

“Chính thế!” 

Lão Vương và A Quang kẻ tung người hứng, những người khác trong lớp đều nhìn họ với ánh mắt ngu ngốc.

“Có ai muốn vào đội bọn tôi để nằm im cũng thắng không?” Lão Vương vô bàn đứng dậy. Đọc Full Tại Đọc Truyện

“Đứa Muggle nào cũng được!” A Quang nói.

Lớp học lặng ngắt như tờ, mọi người đều im ỉm tảng lờ, chẳng ai muốn để ý hai tên ngớ ngẩn đó.

Tuy nhiên Lâm Triều Tịch lại thấy khá thú vị, thế là cô lặng lẽ giơ tay. 

“Cho tớ vào với.”

Cô nói.

——

“Cậu là con gái hả?”

“Con gái thật à?”

“Có con gái chịu tham gia đội bọn này thật ư?”

Sau khi ngồi vào chỗ, Lâm Triều Tịch hứng chịu ba đòn của A Quang và Lão Vương.

Một lần nữa tụm lại cùng đám bạn từng cùng mình thi đua phấn đấu, Lâm Triều Tịch thấy rất vui, dù mọi người vẫn âm thầm phân đua cao thấp, nhưng bảo không hoài niệm là giả.

“Đúng vậy, chính tớ.” Cô mỉm cười coi như chào hỏi.

“Con gái đều để tóc dài cơ mà?”

“Con gái đều mặc váy cơ mà?”

“Con gái đều có ngực cơ mà?”

Nghe câu cuối cùng, Lâm Triều Tịch vô thức cúi đầu nhìn, cô thẹn quá hóa giận: “Này! Đánh người không đánh vào lòng tự trọng hiểu không?”

Cô nói rồi ngẩng phắt đầu.

Bùi Chi vẫn đứng ở lối đi, nghe cô nói vậy, kể cả là Bùi Chi cũng không nhịn được bật cười.

Mặt Lâm Triều Tịch đỏ bừng, cô hối hận vì vừa rồi đã động lòng trắc ẩn, đáng ra nên tìm đội nào có mấy chị gái đáng yêu chút, kiểu gì cũng đỡ hơn hai cái tên này.

“Các cậu cứ trò chuyện đi.” Bùi Chi quan tâm dặn dò, nói rồi cậu đi đến bàn tiếp theo.

Lâm Triều Tịch hừ lạnh, khôi phục lại cảm xúc.

“Thầy Vương, là tớ đây.” Lâm Triều Tịch lên tiếng chào hỏi Lão Vương.

“À, cái người hôm nay nói hươu nói vượn đấy hả?” Lão Vương đẩy cặp kính không tồn tại, bày ra bộ dạng nhà giáo.

Lâm Triều Tịch cười hỏi: “Cậu cần giải thưởng cuộc thi này thế để làm gì, đang thích cô bạn nào hả?”

Lão Vương đỏ mặt: “Đừng… đừng nói bậy!”

“Thế thì vì sao?”

“Liên quan gì đến cậu!”

“Bùi Chi nói rồi đấy thôi, mọi người phải “cùng chung mục tiêu” mới được, vậy nên tớ muốn biết lí do các cậu tham gia.”

“Đừng có nhắc cái tên đó nữa!” A Quang rít lên.

Lâm Triều Tịch giật mình, xem ra bạn học Bùi Chi cũng có lúc không được hoan nghênh cho lắm.

“Không nhắc ai, Bùi Chi hả?”

A Quang bịt lỗ tai: “Đúng đúng đúng, chính cậu ta.”

“Sao lại thế?” Lâm Triều Tịch cười.

“Cái tên Bùi Chi này thật là, tớ không phục cậu ta chút nào!” A Quang nói.

“Cứ thử tưởng tượng cảm giác từ tiểu học đã bị tên đó đè đầu xuống sàn chiếm thế thượng phong xem.” Lão Vương nói.

“Đã thế còn dùng một tay.”

“Cậu nói quá rồi A Quang.” Lão Vương không phục: “Cá nhân tớ cho rằng lần nào cậu ta cũng dốc toàn lực.”

“Ừ ừ, còn gì nữa?”

“Hơn nữa bọn này nghe nói Bùi Chi rất đẹp trai.”

“Nhưng chỉ là nghe nói thôi, cá nhân tớ cho rằng Bùi Chi trông cũng bình thường.”

“Tóm lại cái tên đó cứ như âm hồn bất tán, tham gia trò dựng mô hình này cũng đụng độ phải cậu ta đến làm hướng dẫn viên.”

“Đều là sinh viên năm cuối như nhau, cậu nói xem dựa vào cái gì chứ?”

“Bọn này không phục!”

Hai con người này tấu nói rất khôi hài, Lâm Triều Tịch chống cằm nghe họ lải nhải, nghe đến câu cuối, cô không nhịn được phụt cười.

“Buồn cười lắm đấy à?” hai người kia đồng thanh.

Lâm Triều Tịch xua tay: “Buồn cười bình thường.”

“Thật ra bao năm nay bọn này vẫn luôn tìm cách đánh bại Bùi Chi.”

“Thế có tiến triển gì không?” Lâm Triều Tịch dò hỏi.

Hai người họ mặt nặng như chì, ánh mắt đổ dồn vào cô.

“Không có.” Câu trả lời rất thành thật.

“Vậy à…”

Đột nhiên, Lão Vương quan sát cô chăm chú.

Lâm Triều Tịch tắt cười, cô bị nhìn phát nổi da gà.

“Hay cậu dùng mỹ nhân kế nhử Bùi Chi xem?” Lão Vương bỗng nói.

Lâm Triều Tịch ngẩn người, cái trò mèo gì đây.

“Làm nhiễu loạn Bùi Chi khiến cậu ta bỏ bê học hành, Lão Vương quả là cao tay.” A Quang xoa cằm tấm tắc, cậu quay đầu nhìn cô.

Hai người họ ngắm cô cả buổi, cuối cùng nhìn nhau thở dài thườn thượt.

“Bỏ đi, nhan sắc của cậu thực sự quá tầm thường.” Họ không hẹn mà cùng nói.

Lâm Triều Tịch: “…”