Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 144




Phòng tư liệu nằm trên tầng 3 thư viện, ngay cạnh lớp cô, ngày nào cũng đi đi lại lại con đường ấy vô số lần.

Bình thường cô sẽ chạy thật nhanh, ba bước gộp làm hai, hăng hái vui vẻ. Nhưng hôm nay, chính xác hơn là lúc này, bước chân cô chưa bao giờ ì ạch đến vậy.

Cô thực sự muốn đi tìm ư? Cô sẽ tìm thấy ư?

Hầu hết phòng học trong đại học Tam Vị đã tắt đèn, nhìn hết giảng đường trống rỗng rồi lại nhìn ra bên ngoài, mây đen sà xuống càng ngày càng thấp, giống như cặp mắt đen kịt của quái vật.

Thực ra bây giờ vẫn chưa đến 5 rưỡi, mùa hè sẽ luôn có vài ngày bất chợt như vậy, bầu trời tối sầm, biết sẽ đổ mưa, nhưng chẳng biết là lúc nào.

Đến ngày đèn đỏ, con gái lại càng dễ đa sầu đa cảm, do dự băn khoăn, thiên thần và ác quỷ trong đầu Lâm Triều Tịch giao chiến với nhau, cuối cùng cô vẫn đứng trước cánh cửa phòng tư liệu.

Cửa gỗ hai cánh đóng im lìm, cô chợt nhớ ra bây giờ đang là nghỉ hè, có lẽ phòng hồ sơ sẽ không mở cửa.

Ôm theo một tia hi vọng, cô đặt tay lên, đẩy nhẹ một cái, không ngờ cánh cửa hé ra, tiếng kẽo kẹt vang lên.

Bên trong gần như tối om, chỉ có chùm sáng vàng nhạt từ bóng đèn treo trước cửa. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Trước cửa kê một bàn làm việc.

Trên bàn có một cái phích nước cũ kì, một bà cô tóc hoa râm khoác túi, nhấc phích nước lên đặt nó xuống đất.

Xem chừng là sắp tan làm.

“Đóng cửa rồi.” Người phụ nữ không quay đầu, lạnh nhạt nói.

Lâm Triều Tịch vẫn đứng im ở đó.

“Muốn tìm gì thì để ngày mai đi.”

Lâm Triều Tịch vẫn để tay trên cửa, không muốn tìm thêm bất cứ lí do hay cái cớ nào nữa, chỉ nói: “Thưa cô, em muốn đến xem niên giám năm học, xem quyển có bố em ạ.”

Người phụ nữ đứng thẳng dậy nhìn cô, không biết đang nghĩ gì, cuối cùng nói: “Ờ, thế thì cho em mười phút, đằng nào bây giờ về cũng không có việc gì làm.”

Lâm Triều Tịch cũng chẳng biết câu nói của cô làm cảm động người phụ nữ ở chỗ nào, thế mà lại dễ dàng có được hẳn 10 phút cơ hội.

“Em có biết niên giám ở đây không đấy? Để cô dẫn đi.” Người phụ nữ đi đến, kéo tay cô.

Đại học Tam Vị thành lập cả trăm năm, cho nên niên giám cũng phải đến cả trăm quyển, xếp từng hàng dài trên giá sách, khí thế kinh người. 

Niên giám ghi chép những sự việc lớn của mỗi năm học, những bản nháp quan trọng, tình hình các viện các khoa, danh sách giảng viên sinh viên, danh sách thưởng phạt các kiểu, cho nên thường có độ dày khủng khiếp.

Lâm Triều Tịch kiễng chân, ngón tay lướt qua từng gáy sách.

Làm đúng như chị gái ban nãy nói, cô ước chừng năm Lão Lâm có khả năng tốt nghiệp đại học hoặc năm Lão Lâm tốt nghiệp thạc sĩ, rút mấy quyển niên giám xuống.

Lâm Triều Tịch đã tạo thành thói quen đọc sách phải đọc mục lục trước, tìm thấy mục họ tên sinh viên tốt nghiệp khoa Toán học, nhìn số trang, lập tức giở về phía sau.

Giấy của niên giám của thập niên 80-90 rất giòn, ánh đèn lờ mờ, chữ nhỏ xíu như hạt vừng.

Lâm Triều Tịch đọc hơi vội, một trang, hai trang, ba trang, một quyển, hai quyển, ba quyển, chẳng biết có phải do năng lực tra cứu của cô quá kém hay không, tìm mãi vẫn chẳng thấy tên Lão Lâm đâu cả.

Cô đọc đến khi mắt đau nhức, ngón tay không ngừng di chuyển theo dòng chữ, vẫn không thấy.

Lúc ấy cô không hề thấy hoang mang, chỉ là đọc những dòng tên họ rậm rạp ấy làm cô hơi lo lắng. Nếu cô là Bùi Chi thì tốt, chắc chỉ cần quét mắt một cái là phát hiện ngay Lão Lâm ở đâu.

Từ họ tên sinh viên khoa Toán cho đến nhân viên giảng viên, kể cả là sinh viên chính quy hay thạc sĩ, tiến sĩ, ba chữ Lâm Triệu Sinh vẫn không hề xuất hiện.

Cuối cùng, cô lôi cả tất cả niên giám trên hàng sách ấy xuống.

Nhưng không có, không có, vẫn không có…

Tiếng chìa khóa leng keng lại gần, Lâm Triều Tịch thở dài.

“Bạn nhỏ à, đóng cửa thật đây.” Người phụ nữ nói.

Xung quanh chỗ Lâm Triều Tịch là mười mấy quyển niên giám nặng nề, quyển nào cũng mở đến một mục giống nhau.

Người phụ nữ dụi mắt, hỏi: “Em muốn tìm ai?”

Giống như túm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, Lâm Triều Tịch ngẩng đầu: “Tên là Lâm Triệu Sinh ạ, cô có ấn tượng gì không?”

Người phụ nữ im lặng một hồi: “Ở khoa nào?”

“Khoa Toán ạ.”

“Không nhớ nữa.”

Trái tim Lâm Triều Tịch lại chìm xuống.

“Cô đến tận tuổi này rồi, trường có người nổi tiếng nào thì may ra còn nhớ được, nhưng cô chưa từng nghe cái tên này bao giờ.”

“Ông ấy từng ở đây những năm đầu 90.”

“Mỗi năm khoa Toán có biết bao nhiêu người, em làm khó cô quá.” Người phụ nữ hiền từ vỗ vai cô, kéo cô đứng dậy, chân thành nói: “Thực ra bố em có tốt nghiệp đại học Tam Vị hay không không hề quan trọng, chỉ cần em cố gắng học hành thì cũng có thể đỗ vào đây.”

Cuối cùng Lâm Triều Tịch cũng hiểu, thì ra người phụ nữ tưởng cô là đứa nhóc bị bố mẹ nói dối, nhưng Lâm Triều Tịch vẫn không tài nào hiểu nổi những vấn đề kì quái ở đây.

Bây giờ tình hình lại càng kì lạ hơn nữa.

Trước khi lên đây, cô đã chuẩn bị sẵn tinh thần để mở ra quá khứ của Lão Lâm, vậy mà khi đến đây, vô số quyền niên giám dày cộp lại khiến quá khứ của Lão Lâm trở nên mơ hồ.

Ngôi trường này có vết tích của bố.

Ông ấy từng đến đây đọc sách, sách ở đây có nét bút của ông, thế nhưng ông không thuộc về nơi này. Đọc Full Tại Đọc Truyện

——

Lâm Triều Tịch chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời mình là một màn âm mưu to lớn, bởi vì đến cả việc lừa cô Lão Lâm cũng lười.

Lão Lâm chưa bao giờ nói về tuổi trẻ của mình, cũng chưa bao giờ cùng cô tưởng tượng tương lai sau này của hai bố con sẽ ra sao.

Dường như ông ấy chỉ thong dong kéo tay cô, cùng cô bước qua 22 năm, nhưng rốt cuộc có gì phía sau những năm tháng êm đềm?

Cô trước nay chưa bao giờ biết.

Cùng một ngày, cùng một cái thang máy, tâm trạng cô đã thay đổi hoàn toàn.

Rơi vào bế tắc, cô chỉ thấy mệt mỏi lẫn mơ hồ.

Tưởng như trong cơ thể có một cái động trống rỗng to đùng, thế nhưng ngay cả chút gió thổi qua cũng không có. Mọi thứ đều giống như bầu trời bên ngoài thư viện, ẩm ướt, ngột ngạt, như thể sắp kết đông.

——

Vẫn chưa đến 6 giờ tối, lần đầu tiên cô cảm thấy mình không còn sức lực để làm bất cứ việc gì, bên cạnh cũng chẳng có ai để tâm sự, cứ thế vô thức quay về kí túc xá.

Ngoài hành lang có rất nhiều người, những nữ sinh vừa tắm giặt xong đi ngang qua, nơi nơi đều là tiếng cười đùa ríu rít.

Cảnh cửa phòng 202 đang mở, Lâm Triều Tịch chầm chậm đi đến cạnh cửa, nghe thấy tiếng bạn cùng phòng đang nói chuyện.

“Hiểu Lâm à cậu cứ nói với Lâm Triều Tịch đi, ngày nào cậu cũng chịu đựng thế này, quá khổ sở.”

Lâm Triều Tịch dừng bước.

“Đêm nào cậu cũng không được, cứ bảo em ấy đổi kí túc đi.” Một người khác nói.

“Em ấy đã hết sức để ý rồi.”

“Nhưng thi thoảng cứ có một người đóng cửa mở cửa đi ra đi vào, tớ thi thoảng cũng bị đánh thức. Em ấy cứ rón ra rón rén, như kiểu bọn mình bắt nạt em ấy vậy.”

“Em ấy cũng chỉ cố gắng học thôi mà.”

“Nhưng cố gắng kiểu này không đúng, ngày nào cũng dậy lúc 4 giờ, cho nên điểm kiểm tra mới càng ngày càng kém.”

“Có khi lúc trước thành tích tốt quá, bây giờ bị rớt xuống mới biết sợ, trường bọn mình cũng có một nữ sinh nhảy lầu rồi đấy.”

Cuộc tán gẫu của các cô gái cứ thế truyền ra, hàng lang ngột ngạt, mùi thơm của đủ loại sữa tắm nước giặt trộn lẫn vào nhau, khiến người ta không sao thở nổi.

“Hết cách rồi, có những đứa con trai quá thông minh.” Cuối cùng Doãn Hiểu Lâm nói.

Lâm Triều Tịch cầm lấy cái ô đang để dựa vào tường, quay lưng rời đi.

——

Áp lực cuộc sống suốt hơn một tháng nay bỗng dưng được phóng thích trong khoảnh khắc.

Cầm ô, đeo cặp, Lâm Triều Tịch lang thang không mục đích, không cần học gì nữa, không cần nghĩ gì nữa, cô chỉ tiến về phía trước như cỗ máy được lập trình.

Những hàng ăn vặt dựng lên xung quanh trường, cửa hàng quần áo bắt mắt, cửa hàng đồ điện tử rực rỡ muôn màu. Khắp nơi đều là những đôi trai gái cười tươi như hoa, xung quanh nóng bức ồn ào, tràn ngập hân hoan chân thật nhất của nhân gian.

Nhưng có lẽ vì thời tiết, cũng có thể vì lỗ hổng trong lòng, Lâm Triều Tịch càng đi càng thấy lạnh.

Từ khu trường học đông đúc đi vào những con hẻm âm u, cô lại đến một khu trường học ồn ào khác.

Vẫn chưa đổ mưa, cái ô cô cầm theo trông thật ngốc nghếch.

Nhìn quanh tứ phía, Lâm Triều Tịch cảm thấy hôm nay hẳn là một ngày nên tụ tập bạn bè, uống cốc bia lạnh tâm sự với nhau.

Nơi này đông đúc là thế, nhưng cô chẳng hề quen biết ai.

Cô đi ngang qua đại học Bách Thảo, đi qua cả đại học Vĩnh Xuyên, cô còn đi qua một cửa hàng trang sức mới tinh.

Cửa hàng rất rộng, bài trí tươi vui, ánh đèn sáng rực, giống hệt như trong giấc mơ đẹp đẽ của những cô thiếu nữ.

Lâm Triều Tịch ngẩng đầu, nhìn hai chữ “Neon” trên biển hiệu.

Đôi mắt cô cay cay, cô rất quen thuộc với cái tên này, xung quanh rất nhiều ngôi trường ở An Ninh đều có một cửa hàng trang sức mang biển hiệu ấy.

… Bà chủ của tớ sắp mở một cửa hàng mới ở Vĩnh Xuyên, bà ấy muốn nhân viên cũ ở đây chuyển đến đó.

Hơn một tháng trước, từng có người nói với cô như vậy.

Ôm một tâm tư rất kì quái, Lâm Triều Tịch cắm ô vào ống đựng cạnh cửa, bước vào cửa hàng trang sức.

Các nữ xinh váy áo xúng xính đang lựa cặp tóc, khắp nơi là tiếng nói cười trong trẻo.

Cô đi từ quầy này đến quầy khác, cẩn thận quan sát từng nhân viên bán hàng, nhưng lại chẳng thấy gương mặt mà cô muốn thấy.

Bao Tiểu Manh cũng không ở đây.

Ra khỏi cửa hàng trang sức, Lâm Triều Tịch nghĩ, ngày hôm nay cũng chỉ đến vậy mà thôi.

Một ngày mà dù cô muốn có gì, muốn tìm gì, cũng mãi mãi không thể tìm thấy.

——

Cuối cùng cũng đổ mưa.

Rõ ràng đã ngưng tụ rất nhiều ngày, hôm nay cũng rất âm u, ấy vậy mà khoảnh khắc giọt mưa to như hạt đậu thực sự rơi xuống lại chẳng hề báo trước.

Chỉ trong giây lát, màn mưa quét ngang bầu trời, rầm rập xé ngang không khí mà giáng xuống, như thể muốn gột rửa nhân gian.

Bên tai là tiếng mưa xối xả, Lâm Triều Tịch xòe tay, nhìn lòng bàn tay rỗng tuếch, cô mới nhận ra ban nãy cô bỏ quên ô ở cửa hàng trang sức.

Mưa thực sự quá to, người đi đường xung quanh cuống cuồng chạy đi tìm chỗ trú. Lâm Triều Tịch ướt đẫm cả người trong nháy mắt, nhưng cô cũng chẳng có chỗ nào muốn đi cả, cho nên cô không hề vội vã.

Cô vẫn chậm rãi bước đi, đến chỗ một mái hiên mới dừng lại.

Đưa mắt nhìn quanh, khu phố cũ được gột rửa sạch sẽ, đất trời u ám, mây đen cuồn cuộn nối tiếp nhau.

Đúng là ngoài đời thật sẽ không bao giờ có những cảnh gặp gỡ tình cờ đầy lãng mạn như trong phim, cô đã dùng hết may mắn cả đời vào hồi tiểu học rồi.

Cả người lạnh căm vì ướt, Lâm Triều Tịch ngồi xuống bậc thang dưới mái hiên, ôm đầu gối, nhắm mắt lại.

Rõ ràng rất buồn ngủ, vậy mà cô không thể ngủ được.

Bây giờ cô quá mệt mỏi, muốn về nhà.

Suy nghĩ này cứ không ngừng quẩn quanh.

Chuyện của Lão Lâm, chuyện của đội tập huấn, thành tích ngày càng tuột dốc, các bạn gái cùng phòng không thích cô.

Cô ép mình nghiêm túc tự vấn bản thân, cô có cần thiết phải ở lại đội tập huấn tiếp tục chịu sự rèn luyện khắc khổ này không

Tập huấn mùa hè là để bồi dưỡng những học sinh Toán học hàng đầu, để lọt vào đội tuyển quốc gia. Nếu đây là giáo trình dạy học do Lão Lâm viết, không khéo ông sẽ trở thành người đào tạo bọn họ, trở thành nhà Toán học trong tương lai.

Nhưng chênh lệch thiên phú đang dần hiện ra, cô có cần phải tiếp tục không?

Năng lực như cô, liệu có phải chỉ nên chuyên tâm vào làm một việc.

Màn tự vấn này vô cùng bế tắc, chẳng biết đã mưa được bao lâu, tiếng rào rào bên tai không ngừng, lúc nhanh hơn lúc chậm lại, nhưng đường phố đã dần đông hơn..

Có ai đó dẫm vào vũng nước, có tiếng nước tóe lên.

Lâm Triều Tịch ngẩng đầu.

Đó là gương mặt rất thân thuộc.

Tóc buộc cao hai bên, đôi mắt rất to, tay kéo một cái vali rách nát. Nét bầu bĩnh trẻ con khi xưa đã không còn, thoáng vẻ mệt mỏi tiều tụy, nhưng trong tay cô ấy có một cái ô.

Cô ấy cũng dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn cô chăm chú.

Qua một hồi lâu, Lâm Triều Tịch nhìn cái ô bị gãy mất một nan, nở nụ cười: Hình như vẫn tốt hơn trong phim một chút ấy chứ.

“Cậu có biết hàng bia nào không?” Cô đã hỏi như vậy.

——

Gặp lại bạn cũ, đương nhiên nên đi uống một cốc.

Lâm Triều Tịch và Bao Tiểu Manh ngồi vào hàng ăn vặt.

Đã vào giờ tan tầm, mưa cũng tạnh, quán ăn vặt nằm trong con ngõ nhỏ tấp nập hẳn lên. Nơi này rất gần đại học Vĩnh Xuyên, các sinh viên vào ngồi chật kín.

Chủ quán là một đôi vợ chồng trung niên, trong quán còn có một nhân viên phục vụ.

Đó là một anh trai trẻ tuổi có vẻ như là sinh viên, đeo tạp dề, gương mặt điển trai, toát ra khí chất giống như hầu hết mọi anh chàng đẹp trai khác, trông cứ như thể lạnh nhạt với mọi thứ trên đời. Nhưng Lâm Triều Tịch để ý mỗi khi có trẻ nhỏ hoặc người già gọi món, anh ta sẽ cúi xuống, nghiêm túc lắng nghe yêu cầu của bọn họ, quả thực khiến người ta dễ sinh ra thiện cảm.

“Dạo này cậu thế nào?” Tiếng nói vang lên ở phía đối diện, Bao Tiểu Manh hỏi cô.

“Không hề ổn.” Lâm Triều Tịch rất thản nhiên.

“Tập huấn tỉnh… quá vất vả à?”

“Ừ, quá nhiều người tài giỏi, quá nhiều thứ phải học, ngày nào cũng là anh chạy tôi đuổi.” Cô ngẩng đầu, nhìn Bao Tiểu Manh: “Có lẽ cậu mới là người đúng.”

Lâm Triều Tịch không biết những lời này có vấn đề gì, đôi mắt Bao Tiểu Manh bỗng đỏ lên.

Lâm Triều Tịch nhìn cô ấy.

“Tớ không hề đúng chút nào, cậu phải học hành cho thật tốt, đừng giống như tớ.”

“Đi làm cũng vất vả lắm à?” Lâm Triều Tịch nhìn cái vali bên cạnh chân Bao Tiểu Manh.

“Tớ không làm ở đó nữa, nghỉ việc rồi.”

“Sao thế.” Nhìn Bao Tiểu Manh gầy sọp hẳn đi, quả thực khiến Lâm Triều Tịch thấp thỏm.

“Mệt mỏi lắm, ngày nào cũng phải đứng 12 tiếng đồng hồ. Rõ ràng từ sau 6 giờ là tớ được nghỉ nhưng quản lí vẫn bắt tớ làm thay ca, tớ thực sự không đứng nổi nữa. Rõ ràng là đến lượt người khác làm, nhưng người ta là đồng hương với quản lí, thích đổi ca là đổi ca. Ban đầu đã thỏa thuận tiền lương mỗi tháng 800 tệ nhưng quản lí chỉ cho tớ 600, bảo là tại tớ không trông hàng, 200 tệ lận đấy, bao nhiên tiền như thế tự dưng mất sạch.” Bao Tiểu Manh càng kể càng xúc động, đột nhiên im bặt lại, cúi đầu không nhìn cô nữa.

“Cậu không nói cho bà chủ à, chẳng phải bà chủ rất thích cậu sao?”

“Bà chủ cũng đâu phải cô Lý, không quan tâm mấy việc này đâu.”

“Ừm.” Lâm Triều Tịch hỏi: “Thế bây giờ cậu định đi đâu, tìm công việc khác?”

Bao Tiểu Manh im lặng, ầng ậng nước mắt, không đáp, lại rõ ràng hơn bất cứ câu trả lời nào.

Cô ấy dụi mắt, thay đổi đề tài: “Đừng nói chuyện của tớ mãi, lát nữa cậu về đội huấn luyện à?”

“Có lẽ tớ…”

Nói đến đây, Lâm Triều Tịch bỗng nghe một giọng nam trong trẻo vang lên bên cạnh: “Hai bạn ngồi đây mười phút rồi, muốn gọi món gì ạ?”

Lâm Triều Tịch quay đầu nhìn lại, hỏi: “Có bia lạnh không anh?”

Anh nhân viên vẫn ung dung, xoay cái bút trên tay, nói: “Không có.”

“Rõ ràng trong tủ lạnh có mà.” Lâm Triều Tịch chỉ vào cái tủ trong góc.

“Anh không nhìn thấy.”

“Thế anh có Coca lạnh không?”

“Cũng không có.”

“Vì sao?”

Anh ta nhìn cô từ đâu đến chân, cuối cùng nhìn nước nhỏ từ người cô xuống đọng lại thành vũng, nói: “Anh cảm thấy bây giờ các em ăn hai bát hoành thánh nóng là phù hợp nhất.”

“Thế cho em hai bát hoành thánh đi ạ.” Lâm Triều Tịch nói.

Nhưng anh nhân viên vẫn chưa đi.

“Lại làm sao thế ạ?” 

“Trả tiền trước đã.”

Lâm Triều Tịch mở cặp sách ra lục lọi một lúc, động tác chậm dần.

Bao Tiểu Manh kịp nhận ra, lấy ví, trong ví chỉ có một chút tiền lẻ, tổng cộng 7 tệ 4 xu.

“Ban nãy tớ định đến tiệm đòi tiền lương.” Bao Tiểu Manh lúng túng, “Trước kia vẫn toàn bao ăn ở.”

Lâm Triều Tịch ngẩng đầu nhìn menu trên tường, một bát hoành thánh 8 tệ, cô và Bao Tiểu Manh nhìn nhau, chắc các cô chỉ còn cách đứng dậy ra về thôi.

Không biết anh nhân viên đã đi từ lúc nào, ngay khoảnh khắc các cô đứng dậy, hai bát hoành thánh nóng được đặt xuống.

Khói nóng bốc lên, Lâm Triều Tịch ngầng đầu: “Bọn em… không đủ tiền.”

“Em biết xem ấy không?” Anh nhân viên hỏi.

Lâm Triều Tịch chưa hiểu: “Xem gì cơ ạ?”

“Xem bói.”

Lâm Triều Tịch ngay đơ.

“Em nói bừa cái gì đó cũng được, để anh có lí do trả tiền thay các em bữa này.”

Ánh mắt anh ấy rất sáng, không hề có bất cứ gian ý nào, càng giống như sự bao dung của anh cả.

“Nhớ tính tiền trước khi đi đấy.”

Để lại lời này, tiếp tục đi làm việc.

Chủ quán ở sau bếp cười nói: “Bạn Lâm lại làm người tốt việc tốt đấy à?”

Lâm Triều Tịch nhìn về phía chủ quán, hóa ra ông ấy đang nói về anh nhân viên kia.

Đến khi canh nóng xuống bụng, Lâm Triều Tịch mới nhận ra mình thực sự đói, cô và Bao Tiểu Manh mải ăn, chẳng nói lời nào.

Hoành thành vơi dần, nước canh cạn dần, cô uống ngụm canh cuối, lau miệng, bỗng một bàn tay xuất hiện trước mặt cô.

Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, Lâm Triều Tịch ngẩng lên, bắt gặp một đôi mắt đen láy. Anh nhân viên nhìn cô, ánh mắt dịu dàng vô cùng, như thể có ma lực nhìn thấu lòng người.

“Em… Em không biết xem bói.” Cô lắp bắp nói.

“Vậy trả lời cho anh một câu hỏi.”

“Anh… hỏi đi.”

“Anh cảm thấy cuộc sống hiện tại quá khó khăn, mọi thứ đều khó lòng chống đỡ, có phải anh nên từ bỏ điều trước nay anh luôn muốn kiên trì theo đuổi không?”

Anh ấy nhìn cô, cũng đang nhìn Bao Tiểu Manh.

Rõ ràng là chỉ là một câu hỏi vu vơ, trái tim Lâm Triều Tịch lại chấn động. Đây cũng là vấn đề cô muốn hỏi, thế mà người này lại có thể thốt ra tự nhiên đến vậy.

Lâm Triều Tịch hít sâu một hơi, cảm thấy đáp án quá khó: “Em không biết.”

“Ừm, thế lần sau đến ăn nhớ mang tiền trả anh, tổng cộng 16 tệ.” Nói xong anh ấy đút tay vào túi tạp dề, thản nhiên quay đi.

Lâm Triều Tịch không biết rốt cuộc anh ấy xuất phát từ ý đồ gì mà hỏi như vậy, có lẽ là nghe thấy các cô nói chuyện, cũng có thể anh ấy thực sự gặp phải thời điểm cuộc đời lâm vào bế tắc.

Cô và Bao Tiểu Manh cùng mờ mịt đi ra cửa.

Sau cơn mưa, chút nắng chiều lộ ra cuối chân trời. 

Chạng vạng vẫn ẩm ướt như thế, cuộc đời vẫn đầy rẫy hoang mang như thế.

Lâm Triều Tịch quay lại nhìn bóng dáng bận rộn của anh thanh niên trong quán hoành thánh cũ nát, dường như đã biết nên trả lời câu hỏi của anh ấy thế nào rồi.
Tác giả có lời muốn nói:

Yeah, là “anh ấy”. (“anh ấy” = nam chính Lâm Thần trong bộ Tâm lí tội phạm cùng tác giả).