Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 137




Lão Lâm phát đoạn phim tài liệu này cho cả lớp xem.

Nhưng Lâm Triều Tịch lại nghĩ rằng đoạn video đó ông cố ý chuẩn bị cho cô.

Lão Lâm không biết cô định làm gì, cũng sẽ không hỏi về chuyện đó, ông dùng chiêu cũ để nói với cô: Chút chuyện cỏn con của con chẳng có gì ghê gớm cả.

Nhờ đoạn phim tài liệu đó, Lâm Triều Tịch mới biết, cô không hề đứng trong không gian giơ tay không nhìn rõ năm ngón.

Đó là cả một căn nhà, giả thiết đó là một căn nhà.

Hiện xung quanh rất tối tăm, cô sẽ đụng phải rất nhiều đồ dùng, bởi vẫn chưa sờ đến công tắc đèn.

Nhưng sáu tháng…

Khả năng chẳng còn nhiều thời gian đến thế để mà lục lọi.

Vậy việc cô cần làm lúc này chính là vẽ ra tấm bản đồ, dù sờ phải đống mạng nhện rối ren, hay va phải đồ gia dụng, cô sẽ định vị từng thứ một trong đầu.

Trong lúc suy nghĩ nên vẽ tấm bản đồ đó thế nào, những thứ học được trong trại hè khắc nghiệt năm tiểu học đó đã giúp cô kha khá. Cũng không phải do đích thân Trương Thúc Bình ra tay, mà chiếc giá sách bị ông lấp đầy kia mới gợi mở cho Lâm Triều Tịch vài ý tưởng.

Mỗi phần mục lục trong sách đều được Lão Trương đánh số phân loại kiến thức, rồi sắp xếp theo thứ tự tương ứng để bọn họ tiện học, cuối cùng dùng bài kiểm tra để giày vò họ.

Rất lâu về trước Lão Lâm đã dạy cô cách xây dựng hệ thống kiến thức, vì được trở lại quá khứ nên cô rất rành về kiến thức Toán trước đại học, cô có thể dễ dàng xây dựng phần khung hoàn chỉnh, đây là nhân tố quan trọng giúp cô vượt trội hơn hẳn người khác.

Song giờ đây đối mặt với kiến thức hoàn toàn xa lạ, đối mặt với Toán học, máy tính, giao thông và hàng đống những lĩnh vực khác, những việc như hệ thống kiến thức khung sườn trở nên càng khó khăn.

Cô không phải Bùi Chi, không có năng lực dễ dàng thu xếp mọi thứ, bởi vậy cô cần tới sự trợ giúp của những công cụ hiện đại.

Cô từng học đại học, cô biết đại khái sinh viên ngành Khoa học và Kĩ thuật dùng những công cụ gì để nghiên cứu, vậy nên cô không chút do dự mượn cuốn “Hướng dẫn sử dụng Endnote trong Word” từ thư viện Hoành Cảnh về học.

Quyển sách này bị Lão Lâm phát hiện ra, ông còn chỉ vào tên Endnote trong Word và hỏi cô đó là gì.

“Đại loại là một loại phần mềm đi?” Đọc Full Tại Đọc Truyện

“Ghê vậy cơ à?”

“Bố ngắt kết nối với xã hội hơi lâu rồi đấy.”

Lâm Triều Tịch nói xong liền đợi Lão Lâm đánh trả, không ngờ ông chỉ gật đầu rồi cuỗm mất cuốn sách tự ngồi mày mò.

Nói tóm lại, dưới sự giúp đỡ của những công cụ giúp cô hệ thống thông tin.

Lâm Triều Tịch đã tìm được phương hướng đại khái để phấn đấu.

Cô đặt việc dự đoán vụ tai nạn của Lão Lâm làm mục tiêu, sau đó phân chia thành các mục tiêu nhỏ.

Trước tiên cô cần hoàn thành một phần mềm phỏng đoán để kiểm soát quỹ tích hành vi và hành động của Lão Lâm.

Sau đó, cô cần số liệu thống kê các cuộc tai nạn giao thông xảy ra trong thành phố An Ninh những năm gần đây, dùng “mô hình Toán học” để phân tích chúng, kết hợp với quỹ tích hành vi của Lão Lâm, cuối cùng là dự đoán khoảng thời gian nhất định trong tương lai và vị trí cụ thể mà Lão Lâm có thể gặp tai nạn.

Tài liệu về số liệu giao thông cô đã hỏi qua bố Trần Trúc. Tuy ông không trả lời rõ ràng, nhưng Lâm Triều Tịch nghĩ, nếu cô nói ra cụ thể đang cần những số liệu gì, kết hợp với một lí do thích đáng, ắt hẳn chuyện này không quá đáng lo ngại.

Phần khó nhất vẫn là Toán học.

Ban đầu cô tự hỏi liệu mình có nên đào sâu hơn về nghiên cứu xây dựng mô hình Toán học, với hi vọng tìm ra một mô hình hữu ích hay không.

Vì lúc ở thế giới dâu tây, câu hỏi Bùi Chi đặt ra là để xây dựng mô hình lựa chọn thành viên trong đội, vậy bây giờ có phải cô cũng nên làm điều tương tự? Những chuyện liên quan đến quan hệ nhân quả cô tự cho là đúng như này thật khiến cô ôm ý nghĩ may rủi kém thực tế.

Nhưng sau đó cô lại nhận ra, bất kể là những đề thử nghiệm kia hay Toán học đều không thể giải quyết vấn đề căn bản của cô.

Cô không biết mình nên bắt tay xây dựng thứ gọi là “Mô hình Toán học” được cô hiểu đơn giản kia như thế nào.

Mỗi ngày sau giờ học, cô sẽ đóng chốt trong kho xe nhà Lão Trần. Úp một hộp mì tôm, trong kho không có cửa sổ, mà cũng không hẳn là không có, ít nhất là có các lỗ thông gió đóng bằng những thanh thép.

Bàn đọc sách được dựng từ những tấm phế liệu, hơi cập kênh nhưng rất chắc chắn.

Cô không chăm đến lớp dạy thêm của Lão Lâm nữa, những thứ ông giảng cho đám học sinh nghe hiện không thực sự phù hợp với cô.

Trong lúc tìm tòi số liệu về “phỏng đoán” và “mô hình” ở thư viện Đại học An Ninh, cô phát hiện cụm từ “Mạng lưới thần kinh” xuất hiện khá thường xuyên.

Sau khi xem vài bài luận văn, cô mới nhận ra rằng mình đã bỏ sót một hướng đi quan trọng đến vậy.

Lúc cô đến đây, “Trí tuệ nhân tạo” và “Học máy” đã rất phổ biến ở thế giới dâu tây, thư viện xếp đầy sách vở liên quan đến nó, nhưng cô không chắc ngày này bảy năm trước đã có nhiều nội dung có thể cung cấp cho nghiệp học của cô đến vậy.

Đã đến tiết Thanh minh, đội tuyển cấp tỉnh tổ chức đợt tập huấn trong kì nghỉ này.

Mùa xuân chính thức ùa về, sân trường đại học dạt dào sắc xuân.

Đội tuyển tỉnh làm một bài thi mô phỏng vào buổi sáng.

Giờ trưa, Lâm Triều Tịch tranh thủ xuống tầng tìm tài liệu trong thư viện trường Đại học Tam Vị.

Kì nghỉ Tết Thanh minh ngắn ngủi nên nhiều sinh viên không về nhà, đa số các chỗ ngồi tự học đều bị nghiên cứu sinh ngồi kín.

Đây là lần đầu tiên cô bắt gặp nhiều sinh viên trong thư viện Đại học Tam Vị đến vậy, phòng đọc sách tràn ngập tiếng giở vở, tiếng bút sột soạt sột soạt, song càng lộ sự yên tĩnh lạ thường.

Nhìn những sinh viên đang cố gắng hết mình, cô bỗng thấy hăng hái hơn hẳn.

Vòng qua những giá sách chọc trời, Lâm Triều Tịch tìm đến giá sách vần T.

Giá sách vần T gồm sách về Kĩ thuật công nghiệp, vần TP gồm sách Kĩ thuật tự động hóa và Công nghệ máy tính, còn về thể loại Lí thuyết trí tuệ nhân tạoSuy luận tự động, và Học máy thì nằm ở phía dưới, xếp vào hạng mục TP18.

Thật ra lượng sách trên giá không hề ít, nhưng suy nghĩ đầu tiên của Lâm Triều Tịch vẫn là “ít thật”.

Nhớ lúc còn ở thế giới dâu tây, cô cũng từng lượn qua các giá sách trong thư viện như bây giờ và đã phải kinh ngạc khi thấy trên giá đầy ắp tài liệu mới toanh về “Máy móc học tập” và “Phương pháp tính XX”, nhưng ở đây không hề có những thứ đó.

Hiện tại đa phần tiêu đề sách trên giá đều là “Trí tuệ nhân tạo” và “Mạng lưới thần kinh”.

Lâm Triều Tịch nhìn lại một lượt, cuối cùng tìm được cuốn Ứng dụng mạng lưới thần kinh Matlab nằm lẻ loi trơ trọi.

Mắt cô sáng bừng như vớ được bảo bối, Lâm Triều Tịch nhanh nhảu nhấc xuống đọc.

Quả nhiên, là một cựu sinh viên khoa Triết học, đọc một cuốn sách chuyên ngành lập trình vẫn khá khó khăn với cô.

Trang đầu tiên đã xuất hiện những thuật ngữ đại loại như “Visual Basic for Applications”“Ma trận” vân vân, khiến cô vừa thấy quen nhưng cũng đau cả đầu.

Trước đó có một suy nghĩ vụt qua trong đầu Lâm Triều Tịch, đến với thế giới phô mai, liệu cô có nên dốc toàn lực cứu rỗi Lão Lâm thay vì dành quá nhiều thời gian học vững nền tảng Toán, để bây giờ cô phải học ngôn ngữ lập trình trong khoảng thời gian siêu ngắn.

Nhưng cô nhận ra, quả nhiên phần khó nhất vẫn là Toán học. 

Không nắm vững kiến thức cơ bản thì có lẽ đến một quyển sách lập trình cô cũng đọc chẳng hiểu.

Bởi vậy việc tiếp tục học Toán đại học là không thể lơ là.

Vậy thì vấn đề tồn tại ở đây là, để đối phó với lĩnh vực máy tính lạ hoắc này, cô đương nhiên nên đăng kí theo học một lớp đào tạo.

Nhưng cô sắp phải thi lên cấp ba, còn cả đội tập huấn cấp tỉnh, vụ tự học Toán đại học cũng quan trọng không kém. Cuối tuần cô làm gì còn thời gian đến lớp đào tạo máy tính.

Huống chi cô rất nghi ngờ thứ cô muốn học quá chuyên nghiệp, rất khó để tìm ra một lớp như vậy ở tỉnh nhỏ như An Ninh.

Lúc này, Lâm Triều Tịch không khỏi hoài niệm tương lai.

Thế giới dâu tây của cô, bảy năm sau, giá sách đầy ắp sách vở chuyên ngành vượt xa bây giờ.

Hơn nữa các lớp đại học công khai phủ sóng đầy trên mạng. Mở máy tính là có thể dễ dàng tìm được các khóa học về trí tuệ nhân tạo, học máy và thậm chí là các khóa học lập trình tương ứng từ các trường đại học nổi tiếng thế giới.  

Nếu được trở về một lần thì tốt biết bao.

Đến thế giới phô mai bao lâu nay, đây là lần đầu Lâm Triều Tịch nghĩ vậy.

Bóng dáng của Lục Chí Hạo và Bùi Chi lấp ló sau giá, cô cầm cuốn sách lập trình, phủi quần đứng dậy.

——

Lâm Triều Tịch mượn về cuốn Ứng dụng mạng lưới thần kinh Matlab.

Nhiệt độ không khí ngày một ấm dần, lúc cô đang đắm mình trong nghiên cứu Học máy, không khí ôn thi nước rút cho kì thi chuyển cấp trong trường học cũng dần trở nên dày đặc.

Hội trường vẫn đang phát bài hát Vận Động Viên Khúc Quân Hành, âm thanh đinh tai nhức óc, tràn ngập không khí tiếp lửa trước kì thi. Lớp 9-13 bọn họ được xếp ngồi gần cuối hội trường, không phải nhà trường cố ý đối xử như vậy với họ mà chỉ là xếp theo thứ tự tên các lớp.

Sau khi các lớp ngồi xuống, MC sẽ tiến lên trên. Cô vỗ nhẹ micro hai cái, tạp âm sắc nhọn dội ra từ thùng loa, buổi tổng kết chính thức bắt đầu.

“Các em học sinh, các thầy cô giáo thân mến! Sắp tới kì thi chuyển cấp, nhà trường một lần nữa tổ chức đại hội tổng kết tiếp lửa cho các em, hi vọng mọi người tập trung tinh thần, chớ nên phân tâm!”

Thùng loa vọng lại tiếng khuyên nhủ vang dội của phụ nữ, Lâm Triều Tịch giật nảy mình, không ngờ chủ nhiệm lớp 9-1, cô Mã Bình Bình lại là người chủ trì. 

Cô Mã cầm mic, dõng dạc tuyên bố: “Nếu các em vẫn đang ôm tâm lí ăn may, cho rằng cấp ba còn xa vời với mình, vậy tôi nói các em biết, không lâu nữa, các em sẽ phải đối mặt với sự lựa chọn quan trọng đầu tiên trong đời!”

“Trong số các em, có người sẽ được vào trường cấp ba trọng điểm, sau này lên thẳng trường đại học trọng điểm, học xong thì xuất ngoại du học, trở thành phần tử tinh anh trong xã hội; còn lại một số người không thi nổi vào cấp ba, chỉ có thể là tầng lớp thấp kém trong xã hội!”

“Đừng cho rằng tôi đang dọa các em, đây là thực tế tôi tận mắt chứng kiến sau bao nhiêu năm dạy học…”

Tuy cô Mã Bình Bình rất kích động, nhưng những nội dung này đều là lời thoại vẫn cũ rích. Đặc biệt là lớp họ còn từng được Lão Lâm tẩy não, những lời này vốn chẳng nhằm nhò gì. 

“Thời gian gấp gáp, có lẽ các em cho rằng không kịp nữa rồi, cố mấy cũng vô ích, nhưng nghe tôi, chưa bao giờ là muộn để phấn đấu, từng chút cố gắng của các em hôm nay đều thể hiện trên bài thi chuyển cấp ngày mai!”

Người mở sách nhẩm bài, người chơi trộm điện thoại, Lâm Triều Tịch bắt đầu lơ đễnh, suy nghĩ về những thứ cô đang nghiên cứu gần đây.

Thật ra sau khi tìm tòi các tài liệu tương quan, cô phát hiện ra, Matlab dường như không phải ngôn ngữ Học máy tốt nhất, có lẽ Python còn phù hợp hơn.

Nhưng ở thời đại này, Python vẫn ít được quan tâm hơn Matlab.

Lùng sục khắp các thư viện trên mạng chỉ thấy thư viện Quốc gia có một quyển Numerical methods in engineering with Python, quyển còn lại là bản dịch Lập trình Python cơ bản ở thư viện Đại học Tam Vị, thư viện thành phố An Ninh chẳng có một cuốn nào.

Nhưng trong trí nhớ của Lâm Triều Tịch, lúc cô lượn lờ trong thư viện đại học ở thế giới dâu tây, khu sách về máy tính có hàng đống hàng đống sách nghiên cứu Python.

Nếu được quay về, quá trình nghiên cứu sẽ tiến triển nhanh hơn nhiều.

Cô không ngừng ôm suy nghĩ này.

Đầu nghĩ vậy, tay cô vô thức viết vào vở dòng công thức.

E=MC^2

“Cậu sao thế?”

Bên cạnh bỗng phát ra tiếng hỏi, cô còn bị đẩy một cái.

Lâm Triều Tịch hoàn hồn, cô vô thức che đậy dòng công thức.

Trịnh Mã Đặc là người đẩy cô, que tăm cắm trên mặt nam sinh rất bắt mắt, xung quanh vẫn là hội trường đó, không có chuyện gì xảy ra.

“Hả?”

“Hiệu trưởng gọi cậu lên nhận giải kìa.”

“Mời những học sinh đoạt giải lên sân khấu nhận thưởng!”  m thanh lặp lại qua thùng loa.

Nhìn phía bên kia, Bùi Chi và Trần Thành Thành đã đứng dậy, Lục Chí Hạo cũng đang đứng lên.

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ rọi vào, hiệu trưởng đứng trên bục phát biểu nhìn họ với ánh mắt trìu mến, mọi thứ đều vô cùng rõ nét.

Không có gì thay đổi.

Cô sớm nên biết vậy.

Cô hơi ngẩn ngơ, lúc lên đến sân khấu Lâm Triều Tịch mới nhận ra đây là lúc trao giải cho học sinh đoạt giải Toán toàn quốc được tổ chức trước đó.

Đã qua hai lần lần thi đấu, giờ bỗng được nhận giải, cô không mấy kích động hay phấn khích.

Tiếng vỗ tay trong hội trường vẫn rất nhiệt liệt, đến hiệu trưởng đang trao thưởng trên sân khấu còn nói đây là lần trường ta đạt thành tích tốt nhất trong cuộc thi giải Toán toán quốc những năm gần đây.

Hiệu trưởng còn nhấn mạnh khen ngợi cô Mã, chủ nhiệm lớp 9-1, tuyên dương công lao to lớn của cô trong vai trò tổ trưởng tổ Toán học.

Phía dưới phát ra tiếng cười. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Cô Mã vô cùng xấu hổ.

Lâm Triều Tịch không nhìn Mã Bình Bình mà cúi đầu nhìn giấy khen trên tay.

Cửa sổ hai bên sân khấu mở toang, gió xuân thổi qua giấy khen trên tay bọn họ, loạt soạt loạt soạt.

Hội trường lại vang lên bài hát Vận Động Viên Khúc Quân Hành, hoan tiễn những học sinh giành giải là họ đi xuống.

Lâm Triều Tịch đi sau Bùi Chi, bóng lưng cậu thẳng tắp.

Cô bỗng nhớ ra, ở thế giới dâu tây Bùi Chi cũng giành giải nhất toàn quốc, cậu lên bục nhận giải, cô ngồi dưới quan sát.

Mà bây giờ, họ cùng nhau lên sân khấu nhận thưởng là chuyện quá đỗi bình thường.

Giá như hồi đó cô cố gắng thêm một chút.

“Sau đây, tôi xin được tuyên dương 10 học sinh đứng đầu trong bài kiểm tra toàn khối, lần lượt có: Bùi Chi lớp 9-13, Lâm Triều Tịch…”

Còn chưa về đến chỗ ngồi Lâm Triều Tịch lại nghe thấy tên mình.

Theo thứ tự danh sách, bắt đầu từ Bùi Chi, nhóm bốn người họ vừa lên nhận thưởng đứng lại. Lâm Triều Tịch suýt thì va vào người phía trước, hội trường rộ lên tiếng cười.

“Xem ra bốn em không cần trở về rồi.” Người dẫn chương trình nói.

Như lúc ban đầu, bốn người họ lại đi ngược hướng cũ, đứng thành một hàng với sáu học sinh khác để nhận thưởng.

Lâm Triều Tịch nhận một tờ bằng khen khác, hiệu trưởng yêu mến vỗ vai cô, còn bảo cô và Bùi Chi: “Hai đứa em…”

Câu này mang đầy ý tứ sâu xa, phía dưới lại rộ lên tràng cười, thậm chí còn có người trêu ghẹo: “Thích nhau!”

Bùi Chi mặt không đổi sắc, Lâm Triều Tịch và cậu cùng khom người.

“Hai đứa em đều là những học sinh vô cùng xuất sắc!” hiệu trưởng bổ sung nốt câu rồi quay người nhìn phía dưới: “Học sinh có điểm cao nhất nhì khối lần thi tháng này đều thuộc lớp 9-13, mong các em học sinh lớp khác cố gắng phấn đấu!”

“Bọn họ cố tình đấy ạ!”

“Rõ là vào được lớp chọn!”

Đám học sinh lại nhao nhao lên, Lâm Triều Tịch ngỡ tưởng cô và Bùi Chi gần như vô hình trong trường, ai mà ngờ lúc lên sân khấu lại liên tục bị bàn tán thế này.

MC vội cầm mic kiểm soát hội trường: “Tiếp theo, xin mời học sinh đứng đầu khối, đồng thời cũng là người giành giải nhất cuộc thi Toán toàn quốc, bạn học Bùi Chi. Mời em phát biểu cảm nghĩ và chia sẻ kinh nghiệm học tập, nhiệt liệt hoan nghênh!”

Tiếng vỗ tay nhiệt liệt, Lâm Triều Tịch cùng tám học sinh khác xuống dưới.

Quay đầu nhìn, đúng lúc Bùi Chi đang nhận micro, cậu nhìn MC, nói: “Em hi vọng có thể cùng mọi người cố gắng học tập.”

Nói xong câu đó, Bùi Chi trả mic cho MC rồi theo họ xuống dưới.

Hội trường im bặt.