Rạng sáng ngày mồng 1 tháng Một.
Tiếng chuông giao thừa vang lên, đồng hồ đếm ngược đều đồng loạt bước sang năm mới.
Trong căn nhà cũ số 284 ngõ Chuyên Chư, Lâm Triều Tịch ngồi trước cửa sổ. Bây giờ căn phòng nhỏ đã được trang trí theo phong cách khác hẳn so với khi cô mới “trở lại thế giới phô mai”. Trên tường dán bảng tuần hoàn hóa học và bản đồ thế giới, sách tham khảo xếp ngay ngắn chỉnh tề, tuy nhiệt độ trong phòng rất thấp nhưng dày đặc không khí học tập.
Đồng hồ hình con chuột trên bàn nhích từng chút một, Lâm Triều Tịch không đọc sách mà ngồi nhìn chằm chằm cái đồng hồ.
Cô cảm thấy mông lung, thậm chí còn sinh lòng hoài nghi với sự tồn tại ở hiện thực, nhưng đồng thời cũng trở nên tỉnh táo hơn hẳn trước kia.
Mọi chi tiết sau khi quán net xảy ra hỏa hoạn không ngừng ùa về trong đầu. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Sau khi hiểu rõ ngọn nguồn, Lão Lâm không hề mắng cô vì xen vào chuyện của người khác, thậm chí còn hơi trách cô không nói rõ ra, nếu ông chủ quán có thể đề phòng hơn thì có lẽ quán net đã không cháy.
Cô đứng trong gió đêm, nghe Lão Lâm lải nhải, trong lòng cũng lạnh buốt như gió đêm vì tuyệt vọng.
Lúc ấy quán net còn có cảnh sát đến điều tra, cảnh sát nghe thấy cuộc nói chuyện của bố con cô, cô được đưa về đồn cảnh sát để lấy lời khai.
Giống như câu chuyện khi trước.
Mấy học sinh tiểu học phóng hỏa vẫn bị bắt được, cha mẹ bọn chúng rất ngang ngược, đứng cãi nhau ầm ĩ với cảnh sát ở đồn.
Lâm Triều Tịch được đưa đi chỉ điểm nghi phạm.
Qua tấm gương một chiều ngăn cách hai căn phòng, ở bên kia, dưới ánh đèn dây tóc, gương mặt từng đứa trẻ dần trùng khớp với những gương mặt khi xưa.
Một đứa bé mặt rất béo, một đứa có nốt ruồi cạnh mũi, đứa còn lại có vết sẹo nhỏ dưới mắt.
Bọn chúng cúi đầu, không hề hé răng.
Sự kiện không thay đổi, địa điểm không thay đổi, điều duy nhất bị thay đổi là thời gian xảy ra và mức độ nghiêm trọng của vụ tai nạn.
Cô không tả nổi tâm trạng mình sau đó.
Ở lại “thế giới phô mai” đã lâu, cô đã quen với mọi thứ tại nơi này, tuy luôn không ngừng nhắc nhắc nhở bản thân: Rồi sau này cô vẫn phải rời đi, mục tiêu của cô là khoa Toán đại học Tam Vị.
Nhưng lời tự nhắc này không thể xuất hiện mỗi giây mỗi phút…
Ở một góc độ nào đó, cô vẫn giống như con ếch trong nồi nước, nhìn thì tỉnh táo, ngày ngày đều có việc để làm, nhưng thực ra cuộc sống vẫn rất mơ hồ.
Thế nên những điều xảy đến với quán net Mèo Sữa giống như một đòn cảnh tỉnh tàn khốc, hoặc giống như một đường ranh giới rạch ròi trên mặt đất, nhắc nhở cô nơi này và nơi đó là hai nơi hoàn toàn khác nhau.
Cô không hề thuộc về nơi này.
Nếu nghĩ như vậy, dường như tất cả mọi thứ ở thế giới phô mai đều chẳng có ý nghĩa gì.
Nhưng Lâm Triều Tịch vẫn ôm một lòng tin vững chãi, rằng con người ở đây là thật, câu chuyện nơi đây là thật, Lão Lâm của thế giới này cũng là thật. Không cần biết khó khăn thế nào, cô vẫn phải gắng sức ngăn cản tai họa Lão Lâm sẽ gặp ở tương lai.
Kim đồng hồ chỉ số 1.
Cô cầm bút, viết ba dòng chữ trên tờ giấy trắng.
1. Giả sử tai nạn xe của Lão Lâm chắc chắn sẽ xảy ra.
2. Giả sử thời gian và địa điểm xảy ra không thay đổi.
3. Làm sao mới có thể cứu Lão Lâm?
Nhìn ba dòng chữ này, cô đã viết xuống dưới rất nhiều phương án giải quyết, liệt kê từng vấn đề có thể xảy đến, sau đó gạt bỏ hết những thứ không thực tế đi, cuối cùng chỉ để lại ba mục.
(1) Vào ngày xảy ra tai nạn, bám chân Lão Lâm cả ngày, không để Lão Lâm đi ra khỏi nhà. Vấn đề: Có thể cô sẽ không giữ được Lão Lâm.
(2) Đi theo Lão Lâm suốt cả ngày xảy ra tai nạn. Vấn đề: Có thể cả hai đều bị tông chổng vó.
(3) Xác định thời gian và địa điểm, giúp Lão Lâm tránh được khoảnh khắc bị xe đâm. Vấn đề: Không biết.
Tờ giấy trắng chi chít chữ, Lâm Triều Tịch lại chỉ nhìn hai chữ gian nan nhất… “Không biết”.
Trong mọi phương án đưa ra, phương án thứ ba trông thì tối ưu nhất, nhưng cũng là vấn đề lớn nhất.
Bởi vì năm đó bố của Trần Trúc không giải quyết được vấn đề này, cô cũng chẳng biết thêm gì mấy so với trước kia.
Tiếp tục khoanh tròn hai chữ “không biết”, hít một hơi thật sâu, lấy cặp sách ra, mở khóa kéo, lấy tờ giấy nháp giấu trong ngăn sâu nhất trải lên bàn.
Cô nhét tờ giấy này trong cặp lâu lắm rồi, nhăn dúm dó, nó được ghi mọi thứ cô có thể nhớ được trong quá khứ bằng đủ loại bút màu.
Lặt vặt như là quán cơm nhỏ bọn họ hay ăn, to hơn thì là con đường Lão Lâm chắc chắn phải đi qua để đến chỗ làm, còn có cả công viên bọn họ thường đến, cả những người bạn thi thoảng Lão Lâm sẽ tới thăm…
Theo kinh nghiệm, đầu tiên cô khoanh tròn những địa điểm có khả năng cao nhất, mở ngăn kéo ra lục lọi, tìm được một tấm bản đồ thành phố An Ninh.
Nhìn chấm đỏ trên bản đồ, cô chợt nhận ra vấn đề nằm ở đâu.
Ở thế giới kia, Lão Lâm làm việc ở văn phòng kế toán, bây giờ đổi thành làng trẻ Sao Đỏ, vậy thì quỹ đạo của Lão Lâm cũng sẽ có những thay đổi tương ứng.
Vậy tai nạn xe của Lão Lâm liệu có còn giống với năm đó không?
Có lẽ đã quá buồn ngủ, cô bỗng hơi hốt hoảng.
Trong đầu vô thức xuất hiện rất nhiều danh từ, những
Lí luận hỗn độn, Toán học phi tuyến tính, xác suất và thống kê…Đầu óc mơ màng, cô nằm gục xuống bàn ngủ gật.
Có vẻ đêm nay cô sẽ mơ thấy gì đó, được khai sáng một vài hướng đi.
Nhưng khi ngẩng đầu khỏi mặt bài, ánh nắng chói lóa ngoài cửa sổ làm mắt cô nhắm tịt lại, tự véo má một cái, thấy mình vẫn rất tỉnh táo, thế là đã ngủ một giấc đến tận sáng bảnh.
Trên bàn vẫn là bãi chiến trường đêm qua bày ra, cô cũng không biết hôm qua mình nổi cơn gì, khoảnh khắc cuối cùng cô đã nghĩ gì nhỉ?
…
Tính toán tương lai của Lão Lâm?Danh từ phức tạp xuất hiện trở lại, Lâm Triều Tịch lại bị suy nghĩ ấy làm cho rùng mình, cũng đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
“Dậy ăn sáng thôi!” Lão Lâm đứng ngoài gọi. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Cô nhanh nhanh chóng chóng dọn dẹp bàn, chạy ra mở cửa.
Nhưng thật không ngờ, rõ ràng cô cũng dọn dẹp mất một lúc, vậy mà vừa mở cửa đã thấy Lão Lâm đứng thẳng tắp bên ngoài, không hề dời bước.
“Ngủ cả đêm mà không thay quần áo?” Lão Lâm nhạy bén hỏi.
“Con thấy không bẩn lắm mà!” Lâm Triều Tịch kiếm cơ.
Lão Lâm làm mặt ghét bỏ, quay về phòng bếp.
Nhìn bóng lưng Lão Lâm trong nắng sớm, Lâm Triều Tịch bất giác thốt lên: “Bố!”
Lão Lâm quay đầu lại.
Hiện trường thảm khốc của quán net Mèo Sữa lại hiện lên, lời nói đến bên miệng đành nuốt xuống, Lâm Triều Tịch ép mình nở nụ cười, nói với Lão Lâm: “Năm mới vui vẻ!”
“Chúc vui.” Lão Lâm nói.
***
Ăn sáng xong, Lâm Triều Tịch chuẩn bị đồ đạc, đi thẳng đến thư viện An Ninh.
Đứng trước kệ sách Toán đánh số O1, đối mặt với biển sách Toán mênh mông, lần thứ hai trong ngày Lâm Triều Tịch rơi vào cảm giác mông lung không biết mình đang làm gì.
Từ
“Lí luận Toán học” đến
“Toán học cổ điển”, từ
“Lí luận tổ hợp” đến
“Vận trù học”, cô không biết mình cần tra cứu nội dung gì, cũng chẳng biết phương hướng mình đang tìm kiếm có chính xác hay không.
Thậm chí cô còn nảy ra vài suy nghĩ rất không thực tế, nếu bây giờ cô vẫn ở thế giới dâu tây, quen biết Bùi Chi 22 tuổi đang dẫn đoàn tham gia giải Toán Mô hình, liệu có phải vấn đề đang khiến cô bối rối sẽ có đáp án ngay không?
Sau đó, cô dời tầm mắt về phía phòng đọc cạnh cửa sổ.
Bùi Chi tuổi 15 ngồi dưới ánh nắng năm mới, nhẹ nhàng vẫy tay chào cô.
“Tết nhất cậu không ở nhà chơi à?” Lâm Triều Tịch ngồi xuống chỗ đối diện, sợ quấy rầy đến những người khác, cô thì thào.
“Cậu cũng không ở nhà còn gì?”
“Tại tớ sợ phải nghe Lão Lâm lải nhải.” thấy Bùi Chi sắp lên tiếng, Lâm Triều Tịch nhanh nhảu cắt ngang: “Cậu không nói “tớ cũng thế” được đâu.”
“Không phải thế, nhà tớ không có ai.” Bùi Chi nói.
“Không đón tết cùng nhau á?”
Bùi Chi lắc đầu.
“Thế sao cậu không đến nhà tớ?”
“Chắc là cũng giống với lí do cậu đến đây.”
Lâm Triều Tịch ngẩn người, sau đó mới nhận ra cậu đang nói đùa, tâm tình nhẹ nhõm hơn đôi chút.
Trước mặt Bùi Chi có xấp giấy nháp, còn có cả sách tham khảo cậu đang đọc.
Có vẻ như cậu đang tự học gì đó về Giải tích, sách đang giở đến cái gì gì mà
Không gian Hilbert.Lâm Triều Tịch cân nhắc một hồi, cuối cùng tìm được cách mở bài hợp lí nhất: “Cậu từng xem
Minority Report chưa?”
“Là gì cơ?”
“Một bộ phim.”
“Nói về cái gì?”
“Nói về phán đoán trước những hành vi phạm tội trong tương lai bằng góc độ huyền học.”
“Và rồi?”
“Ờm… Kể ra thì dài lắm…”
Lâm Triều Tịch nói đến đây, Bùi Chi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Cậu cất hết sách vở trên bài vào cặp rồi khóa lại, ra ngoài đăng kí mượn quyển sách tham khảo kia. Lâm Triều Tịch đi theo phía sau, đi cùng cậu đến quán cà phê nhỏ của thư viện.
Bùi Chi gọi một cốc trà sữa, để xuống trước mặt cô, cuối cùng mới lên tiếng: “Bây giờ cậu kể được rồi.”