Phượng Nữ Niết Bàn - Xuân Nhật Ức Lạc

Chương 20




Xuân đi đông tới, lại thêm một năm nữa trôi qua.

Đến gần cuối năm, tin tức từ biên cương gửi đến, là thư của Khương Niên Hỉ. Nàng và Cơ Dục đã ổn định cuộc sống, nay nàng vừa sinh được một cậu con trai, tình cảm phu thê hòa hợp, gia đình hạnh phúc.

“A Phù, Cơ Dục đã cùng phụ thân ta học võ nghệ, chuẩn bị ra chiến trường,” Khương Niên Hỉ viết như vậy, “Đợi ta dưỡng sức xong, sẽ gửi con về cho mẫu thân chăm sóc, rồi sẽ cùng Cơ Dục luyện binh. Ngươi cũng biết, từ nhỏ ta đã thích võ nghệ, không thích cầm kỳ thi họa, chỉ thích múa đao luyện kiếm. Có thể ra chiến trường là vinh dự của ta.”

Ta đem chuyện này kể với Bệ hạ.

Bà trầm ngâm một lúc lâu, rồi gọi ta lại gần, ban chiếu chỉ phong cho Khương Niên Hỉ một chức vụ không quá lớn nhưng cũng không nhỏ trong quân đội.

Việc nữ tử tham gia quân đội lại một lần nữa gây nên làn sóng dư luận trong triều đình.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Khương Niên Hỉ đã dẫn dắt ba ngàn tinh binh mà nàng tự tay huấn luyện, thành công đánh bại một vạn quân của Thổ Phồn.

Tin chiến thắng từ biên cương truyền về, Bệ hạ rất vui mừng, kéo ta lại cùng uống vài chén rượu.

Ánh mắt bà lấp lánh, nói với ta: “Ngươi thấy không, nữ tử cũng có thể làm nên việc lớn, có thể làm vua, cũng có thể ra trận, chúng ta đâu có thua kém ai.”

Ta cười đáp: “Khương Niên Hỉ quả thực rất xuất sắc.”

“Đúng vậy, nàng ấy là một người trọng tình trọng nghĩa, điều này ta sớm đã biết.” Bệ hạ chống cằm, vẻ mặt như vô tình nói: “Hiện tại, ở Hộ Bộ có Thẩm Tòng Nghi, hắn đã hoàn thành tốt việc thanh tra tham nhũng ở phương Nam, chứng tỏ hắn là một người có tài năng. Trong cung, mọi chuyện lớn nhỏ đều do Trần Tái xử lý, tuy hắn trông có vẻ không đứng đắn nhưng làm việc quyết đoán và mạnh mẽ, cũng rất đáng tin cậy. Thêm vào đó, Khương Niên Hỉ cũng đã khẳng định được mình trên chiến trường. A Phù, ngươi xem, những người mà ta đào tạo cũng không tệ đâu.”

“Bệ hạ nói rất đúng.”

“Nhưng họ cộng lại cũng không bằng ngươi, A Phù. Ngươi có đầu óc linh hoạt, tầm nhìn xa và biết cách sử dụng nhân tài. Ngươi là người mà ta tin tưởng nhất, có ngươi bên cạnh, ta làm bất cứ việc gì cũng thấy yên tâm.”

“Bệ hạ, người nói đúng lắm. Ta có được như ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ người.”

Bệ hạ cầm ly rượu, đắc ý cười: “Đúng vậy.”

Uống được một lúc, trời đã khuya, sương đêm bắt đầu dày đặc.

Nhìn thấy bà có vẻ mệt mỏi, ta đứng dậy xin cáo lui.

Nhưng vừa đứng lên, bị Bệ hạ có vẻ đã hơi say kia bỗng dưng nói:

“A Phù, ta phong ngươi làm Hoàng Thái nữ, được không?”

Ngày mười lăm tháng Năm là sinh thần của ta.

Ngày này trước đây, chẳng ai nhớ đến nó. Nhưng sau hôm nay, mọi người sẽ đều ghi nhớ.

Tiệc trưởng thành của ta và lễ phong Hoàng Thái nữ do Bệ hạ chủ trì được tổ chức cùng ngày.

Bệ hạ không có con cái.

Dù nắm giữ quyền lực to lớn, nhưng tuổi tác đã cao.

Cơ Dục, người vốn có quyền chính đáng để kế vị, lại không chịu quay về từ biên cương.

Các Vương gia khác đều đã động lòng.

Trong tình cảnh ấy, ta được lập làm Hoàng Thái nữ.

Sau lễ sắc phong, ta chuyển đến Đông Cung.

Đêm đến, khi ta vừa trút bỏ hết mệt mỏi, chuẩn bị nghỉ ngơi thì cửa phòng bị đẩy ra.

Ta nhìn thấy Trần Tái, không khỏi thở dài: “Phòng vệ của Đông Cung tệ đến thế sao?”

Trần Tái đắc ý nói: “Ít người trên thế gian này có thể ngăn được ta.”

Ta không đáp lại, chỉ khoác áo ngủ bằng lụa mỏng lên, ngồi dậy và thắp đèn.

Ánh mắt Trần Tái đột nhiên trở nên tối tăm.

Hắn không nói hai lời, lập tức đè ta xuống giường, hai cánh tay mạnh mẽ chống lên hai bên người ta, giọng khàn khàn hỏi:

“Khi nào ngươi mới chịu hòa ly với tên họ Thẩm?”

Thời gian gần đây, mối quan hệ giữa ta và Trần Tái tiến triển rất nhanh.

Ta đã không còn kháng cự khi hắn chạm vào ta nữa.

Nghe hắn hỏi vậy, ta chỉ cười, trả lời: “Có lẽ sớm thôi, Thẩm Tòng Nghi năm nay chắc sẽ hồi cung để phục mệnh.”

Hắn khẽ vuốt tai ta, nói: “Chỉ cần hắn về, lập tức phải hòa ly ngay!”

Ta đáp mơ hồ: “Ừ, để xem đã.”

“Để xem là sao? Chẳng lẽ ngươi định thất hứa?”

“Chưa bắt đầu, làm sao gọi là thất hứa?”

Trần Tái bị ta chọc giận, cắn mạnh vào cổ ta hai cái.

Ta để mặc hắn làm loạn.

Nhưng rồi dần dần, mọi thứ lại trở nên khác đi.

Ánh mắt Trần Tái trở nên sâu thẳm, giọng nói thì thầm: “Thái nữ điện hạ, ngươi phải cho ta một danh phận.”

Ta bị hắn hôn đến mê man, mơ hồ đáp lại: “Ừ? Nhưng chúng ta đã làm gì đâu?”

“Vậy thì làm đi.”

Quả thực rất thoải mái.

Ta đối với chuyện này, thật ra không có gì phản kháng. Nam nhân có thể ba thê bốn thiếp, hưởng thụ niềm vui, nữ nhân đương nhiên cũng có thể.