Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 93




Chương 93: Lại đổi tên nữa à ? ღ

Edit: Quân

Beta: Pey, hanhmyu

Cơn gió quét qua, dần dần, thân ảnh bọn kỵ sĩ từ trong đám bụi lộ ra, hiện lên trước mắt mọi người.

Các thiếu niên thiếu nữ đã đứng dẹp ở hai bên đường ngẩng đầu, tò mò quay lại nhìn.

Lúc đám kỵ sĩ chỉ cách mọi người ba trăm bước, bỗng nhiên bọn họ đồng loạt dạt sang hai bên, lộ ra con đường ở giữa.

Sau đó, một chiếc xe ngựa màu đen hiện lên trong mắt mọi người, bên ngoài không có chỗ nào không xa hoa thoải mái, vượt xa đám người đang đứng kia.

Thấy chiếc xe ngựa kia, Cảnh tướng quân hơi biến sắc, đám thiếu niên thiếu nữ đồng thời kích động, vốn đang bàn tán ầm ĩ đều im lặng lùi ra sau một bước.

Trong mơ hồ, Lư Oanh nghe được tiếng A Đề vội vàng nhắc nhở: "A Oanh à, mau xuống xe đi."
Thanh âm của nàng vừa mới thoát ra, liền nghe được Tiêu Yến nói: "A Đề, ngươi lo cái gì? Ngươi quên mất thân phận A Oanh rồi à?"

Vừa nói, A Đề chợt hiểu ra.

Lúc này, đám thiếu niên thiếu nữ đã nhanh chóng bước ra khỏi xe ngựa, cung kính hầu ở một bên.

Lư Oanh cũng xuống xe lừa, nàng đi tới sau lưng A Đề, nghe được một cô nương nơm nớp lo sợ hỏi: "Muốn vấn hỏi sao?"

Vương Thượng không trả lời nàng, chỉ nghe hắn hạ thấp giọng cảnh cáo mọi người: "Người nhà ngươi chưa từng nhắc nhở ngươi sao? Thấy vị công tử này thì phải làm như không biết thân phận của hắn. Ngoài ra, nếu như không phải do chính miệng hắn nói ra, nhất luật tam giam kỳ khẩu, chỉ cần hành lễ là được."

"Vâng, vâng."

Nghe được bốn phía cẩn thận trả lời, Lư Oanh giờ mới hiểu ra, chả trách từ trước tới giờ không ai nhắc qua lai lịch của hắn, thì ra là đã hạ khẩu lệnh.
Đang lúc Lư Oanh ngẩng đầu, nàng nhìn thấy Cảnh tướng quân thân thẳng như tùng, bờ môi mỏng lộ ra nụ cười lạnh. Thế nhưng nụ cười lạnh kia đảo mắt liền biến mất. Đợi lúc nàng nhìn lại, người này đã khôi phục bộ dáng lạnh lùng vốn có.

Đội kỵ sĩ càng ngày càng gần.

Dần dần, chiếc xe ngựa đen nhánh rộng rãi đắt tiền kia ngày càng đến gần đám người.

Mọi người đồng thời cúi đầu. Chiếc xe kia lại ngừng lại.

Lư Oanh đột nhiên cảm giác được tiếng hít thở bên người cũng dồn dập mấy phần.

Xe ngựa dừng lại, người trong xe từ từ vén rèm xe lên, trông sang bên này.

Đang lúc đám thiếu niên do dự phải mở miệng như thế nào, Cảnh tướng quân đã tiến lên một bước, ôm quyền nói: "Thì ra là các hạ giá lâm. Khách sáo rồi." Thanh âm lạnh băng, thái độ không khách sáo, cũng không ngạo mạn.
"Phải không?" người trong xe ngựa cười thấp một tiếng. Âm thanh từ tính ôn hòa vang lên, "Ở địa phương nho nhỏ này cũng có thể thấy Cảnh tướng quân, thật đúng là hân hạnh rồi. Nhưng không biết vì sao tướng quân lại tới đây?"

Tiếng cười của người này có một loại ý vị đặc biệt, phảng phất như cái gì cũng không để ý, thế gian chuyện gì cũng có thể đùa giỡn hài hước, nhưng lại ôn nhu vô cùng.

Không ngờ tới vị quý nhân này sẽ mở miệng, ngay lập tức, đám người Vương Thượng cẩn thận ngẩng đầu lên, tò mò quan sát hai người.

Lư Oanh cũng ngẩng đầu lên.

Vừa ngẩng đầu, nàng liền nhìn thấy khuôn mặt tuấn mỹ của quý nhân kia.

Lư Oanh nhìn vị quý nhân này một cái, thấy hắn mỉm cười nhìn chằm chằm Cảnh tướng quân, tựa hồ chưa từng chú ý tới mình không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Đối mặt với sự nhạo báng này của quý nhân, Cảnh tướng quân vẫn biểu lộ nghiêm cẩn như cũ, hắn trầm giọng nói: "Nghe nói Hán Dương nhiều cướp, cố ý mang binh tới trước xem một chút."

"Cảnh tướng quân thật trung nghĩa!"

Lúc thanh âm của quý nhân vang lên, Cảnh tướng quân ôm quyền lên tiếng: "Báo đáp triều đình vốn là chuyện nên làm."

"Báo phục triều đình sao?" Quý nhân khẽ cười một tiếng, lại nói: "Cảnh tướng quân quả nhiên trung nghĩa!"

Lời này thật bất âm bất dương.

Lúc Lư Oanh đang âm thầm suy nghĩ, lại thấy quý nhân kia xoay chuyển ánh mắt. Không ngờ là nhìn nàng.

"..." Hắn nhìn ta rồi, hắn hiển nhiên nhìn ra mình rồi!

Trong lòng Lư Oanh nảy lên một cái, nàng sợ nhất chính là người này, mặc dù tới bây giờ nàng vẫn không biết thân phận người nọ là gì, nhưng rất rõ ràng, chỉ cần hắn tùy tiện nói câu gì đó, vận mệnh của nàng sẽ hoàn toàn thoát ra khỏi quỹ đạo của nó.
Lư Oanh đột nhiên ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh như mực của nàng nhìn thẳng vị quý nhân, nàng nghiêm túc, cảnh giác nhìn hắn.

Dưới ánh mắt của Lư Oanh, quý nhân dường như muốn cười. Vì vậy, hắn cũng nghiêm túc nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau, chỉ thấy đôi môi mỏng hoàn mỹ của hắn nhếch lên, chậm rãi lộ ra một nụ cười ôn nhu, cánh môi hơi động, muốn mở miệng kêu tên nàng.

Không được, không thể để cho hắn gọi ra!

Cặp mắt Lư Oanh híp lại, tựa như đột nhiên, nàng đi ra trước một bước, vái chào quý nhân kia thật sâu, trong sự kinh ngạc cùng yên tĩnh, hắng giọng nói: "Lư Văn, xin ra mắt chủ nhân!"

"..."

Bốn phía vô cùng yên tĩnh.

Phảng phất như không chú ý tới đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm không dám tin, Lư Oanh thi lễ một cái, sải bước đi đến bên cạnh xe ngựa của quý nhân, cung kính nói: "Tiểu nhân không biết chủ nhân tới, không từ xa tiếp đón, mong chủ nhân không trách cứ."
Dứt lời, đầu nàng cúi thấp, một chân quỳ xuống hướng vào trong xe ngựa của quý nhân, như một nô bộc đứng đắn, hành lễ quỳ của thuộc hạ ra mắt chủ nhân thật đoan chính!

"..."

Bốn phía vẫn rất yên tĩnh.

Chính là an tĩnh quá mức, tiếng hít thở cũng bị cố ý đè nén.

A Đề, Vương Thượng, Văn Khánh cùng đám người Cảnh tướng quân không dám tin nhìn chằm chằm Lư Oanh. Mỗi người ở đều biết thân phận của nàng, biết nàng là nữ nhi.

Nhưng một cô nương đang yên đang ổn thế này, trước mặt nhiều người như thế lại đối với quý nhân hành lễ, tự xem mình là thiếu niên thật, thật coi hắn thành bạn bè... đây là khinh mạn, hay là đã có sự cho phép của quý nhân kia?

Đối với người bề trên, trong các tội của thế gian tội lừa gạt vĩnh viễn xếp hạng trước mấy trọng tội kia. Nhiều khi, tội này tượng trưng cho không thể dung tha.
Ở trong bầu không khí mà tiếng hít thở bị đè nén, quý nhân híp mắt nhìn chăm chú về phía Lư Oanh một cái, một hồi lâu, thanh âm từ tính, tự tiếu phi tiếu của hắn vang lên, "Lư Văn?"

Xem xem, hắn không gặp nàng chưa bao lâu mà nàng đã đổi tên nữa rồi!

Điều này thật sự không chấp nhận được.

Lư Oanh mặt không đổi sắc, tựa hồ không nghe được sự giễu cợt trong thanh âm của quý nhân, nghiêm túc lên tiếng: "Có tiểu nhân."

Quý nhân dựa về sau một cái, lười biếng nói: "Cái này... lần trước ngươi nói ngươi tên gì?"

Lư Oanh như cũ mặt không đổi sắc, nàng nghiêm túc trả lời: "Chủ nhân nói A Văn tên gì, A Văn liền tên đó." Giọng nói vô cùng trung thành, đáng tiếc khuôn mặt quá mức lạnh lùng, một chút cũng không đủ nịnh bợ.

Quý nhân nâng khóe miệng, hắn uể oải nói: "Tới đây."
Hắn muốn nàng đi qua làm gì? Nàng đã quỳ gối trước xe ngựa của hắn rồi. Qua nữa chẳng phải là ngồi vào xe của hắn luôn ư?

Lư Oanh ngẩng đầu, nàng nhìn con ngươi hàm chứa ý cười của người này một lát sau, Lư Oanh cúi đầu, "Bẩm chủ nhân, A Văn không muốn!"

Hẳn là nói như đinh đóng cột.

Bốn phía mơ hồ truyền tới tiếng kinh hô.

Quý nhân từ từ khom người, hắn cúi đầu, nhìn Lư Oanh quỳ gối trước mặt mình, một bộ trường bào màu trắng bạc, mái tóc đen nhánh, từ góc độ của hắn có thể nhìn thấy cái cổ thon dài trắng nõn kia của nàng, còn có lông mi thật dài kia nhẹ nhàng chớp chớp.

Không cần ngẩng đầu hắn cũng có thể tưởng tượng ra được, nàng giờ phút này tất nhiên là môi mím chặt, bộ dạng như gặp phải đại địch...

Nhìn chòng chọc nàng một lát sau, quý nhân uể oải nói: "Được rồi, lên đường đi."
Một câu nói rơi xuống, mười mấy tiếng đồng thời vang lên "Vâng". Sau đó xe ngựa khởi động, đám thiếu niên ngơ ngơ ngác ngác, cũng leo lên xe ngựa của mình.

Lư Oanh chờ thanh âm quý nhân phát ra, động tác tiêu chuẩn mà lưu loát đứng lên. Sau đó, hết sức tự nhiên thản nhiên đi đến xe lừa của mình, ngồi lên, sau đó rũ mắt, như thường ngày cầm sách lật xem.

"..."

Lúc này, ngay cả Cảnh tướng quân cũng không tự chủ nhìn về phía Lư Oanh một cái.

Vương Thượng ngẩn một lúc, không khỏi cùng những thiếu niên khác trao đổi ánh mắt.

Nói thật ra, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy một người ở trước mặt người nọ có thể thản nhiên không sợ hãi như thế.

Người này hỉ nộ vô thường, lòng dạ độc ác nổi danh. Có bao nhiêu người chưa được hắn cho phép không dám đứng dậy, quỳ sờ sờ mất mấy ngày?
A Oanh, có lẽ là người không biết sợ đi?

Bởi vì có sự gia nhập này của quý nhân, đoàn xe an tĩnh lại. Ngay cả A Đề thích nói chuyện nhất, lúc này cũng im lặng rúc đầu trong xe.

Chẳng qua, tuy có người sợ hãi, nhưng càng có nhiều người dùng ánh mắt kính nể khao khát nhìn xe ngựa vô cùng đắt tiền kia, nhìn người trong xe ngựa kia tự nhiên rót rượu chậm chạp thưởng thức.

Trần Thuật trầm mặc một hồi, đến gần Trần Chấn, nhỏ giọng nói: "Nhị ca, huynh cảm thấy lấy tính tình vị này, có thể chỉ cần nhìn trúng A Yên mà không để ý chuyện nàng đã làm hay không?"

Lời vừa nói ra, Trần Chấn kinh hãi, hắn trợn mắt nhìn đệ đệ mình một cái, thấp giọng quát lên: "A Thuật, sao đệ có thể nghĩ như vậy? Đệ muốn dùng tính mạng cả tộc Trần gia đem đánh cá à? Huynh biết đệ thương yêu A Yên, nhưng thương yêu muội muội cũng không thể dùng cách này!"
Trần Thuật quay đầu nhìn về phía xe lừa Lư Oanh, phản bác: "Đệ không phải đang đánh cuộc... huynh xem hắn đối với Lư thị này ngay trước mấy trăm người hồ ngôn loạn ngữ, tùy ý diễn kịch cũng thôi đi, nàng muốn làm nam nhân cũng thôi đi, nàng không để ý lễ tiết, lần nữa phản nghịch cũng thôi, hắn đều không ngại. Nhị ca, huynh và đệ cũng biết, leo đến địa vị này, chỉ cần hắn nguyện ý, lễ tiết quy củ thế gian đều là trò cười."

"Đệ điên rồi!" Trần Chấn căn bản không nghe vào, hắn nhịn không được nhìn chằm chằm đệ đệ, lạnh giọng nói: "A Thuật, huynh biết đệ muốn gì, đệ là muốn gọi A Yên trở về xem có thể vào mắt người này hay không. Đệ đúng là điên rồi." Sau khi vung tay lên cho đòi mấy hộ vệ tới, hắn thấp giọng ra lệnh: "Coi chừng Tứ thiếu gia, không cho bất kỳ kẻ nào tiếp xúc với hắn!"
"Vâng."

Mấy hộ vệ đi hướng Trần Thuật, thấy bọn họ tới gần, Trần Thuật hít sâu một hơi, không giãy giụa, chẳng qua là quay đầu nhìn về phía xe lừa của Lư Oanh.

Nhìn chằm chằm Lư Oanh, cặp mắt hắn híp lại thành một đường. Khe mắt nhỏ ấy, trong con ngươi cố chấp như điên cuồng, lộ ra hận ý.

Hắn không thích Lư Oanh, hắn luôn cảm thấy vì sự xuất hiện của Lư Oanh mới khiến cho muội muội của mình rơi xuống mức này. Hắn không cách nào tiếp nhận một người gia cảnh lụi bại lớn lên không bằng A Yên, tài hoa không bằng A Yên, thủ đoạn ôn nhu của nữ nhi cũng không bằng A Yên, lại có thể dựa vào sự coi trọng của vị này có được vinh hoa bậc đó. Mà vị muội muội vô cùng xinh đẹp lại đáng thương kia của hắn, từ nay cô đơn cả đời.

Quan trọng hơn chính là, hắn chán ghét một người như vậy lại bởi kiêng kỵ mà không thể trả thù! Càng làm cho hắn sợ thêm chính là, hắn sợ nàng từ nay một bước lên trời, khiến hắn vĩnh viễn không có cơ hội trả thù! Hắn nghĩ nhất định phải làm cho vị kia mất đi hứng thú đối với nàng, nhất định phải có cô nương nào đó tới thay thế nàng, như vậy mới là công bằng.
Lúc này, mấy hộ vệ đã tới bên cạnh xe bò của Trần Thuật, bọn họ kéo rèm xe xuống, một thân hình cao lớn vững chắc hoàn toàn che mất tầm mắt của hắn.

ღ Chương 94: Thái độ ღ