Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 86




Chương 86: Trần thị ღ

Edit: Dạ Tuyết

Beta: Pey, hanhmyu

Lư Oanh khéo léo từ chối lời đề nghị của hai thiếu nữ, song trải qua chuyện lần này, nàng cũng thân thiết hơn với mọi người.

Gặp phải sự việc như thế, đám thiếu gia tiểu thư kia trong lòng dấy lên bao nỗi bất an. Bọn họ liên tục thúc giục mọi người, tiếng cười đùa vì vậy mà trở nên hiếm hoi.

Hán Dương tuy là địa phương nhỏ nhưng đường đi thuận lợi. Dọc theo quan đạo thẳng đến Thành Đô thỉnh thoảng có thể quan sát thấy những đoàn xe và người đi đường. Mấy ngày trước, đám thiếu niên còn làm cao, tỏ vẻ khinh thường đối với thương nhân. Trải qua chuyện vừa rồi, suýt bị dọa đến chết, mỗi khi có đoàn xe nào đó đi ngang, họ liền phái người tới hỏi thăm đôi chút.

Chiều xuống, tiếng cười của Văn Khánh chợt từ đằng xa truyền đến, "Mọi người ơi, chúng ta có bạn rồi!" Hắn giục ngựa chạy tới, nhìn lướt qua mọi người, không tự chủ được mà liếc nhìn về phía Lư Oanh rồi cất cao giọng nói, "Chuyện là thế này, ta vừa nghe được, cữu cữu vốn là bà con xa của ta đã hai ngày qua từ Tế Dương đưa cả nhà lên đường đến Thành Đô. Dựa theo lộ trình mà phỏng đoán, chúng ta đi nhanh một chút chắc chắn có thể gặp được bọn họ." Hắn cười, để lộ hàm răng trắng đều. "Ta đã cho bồ câu đưa tin biết được rằng cả nhà cữu cữu ta ước chừng đem hộ vệ lên đến hai trăm người. Cho dù tàn dư của đám đạo tặc kia có muốn tìm tới trả thù, chúng ta cũng không sợ!"
Hắn vừa dứt lời, đám thiếu gia tiểu thư liền hoan hô không ngớt.

Ánh mắt của Văn Khánh lại không tự chủ được nhìn về phía Lư Oanh. Dưới nắng trời, nàng nở nụ cười nhẹ nhàng. Thấy nàng cao hứng, Văn Khánh cũng trưng ra nét cười ấm áp trên môi.

"Vậy chúng ta đi nhanh một chút."

"Đằng trước khoảng ba mươi dặm là một cái ngã ba, đường từ Tế Dương đến Thành Đô phải đi ngang qua đó. Chúng ta tới đấy chờ họ."

"Được, chúng ta qua đó chờ."

Tiếng nói cười đan xen, đoàn xe tăng tốc.

Ba mươi dặm, nói gần mà cũng không gần. Vì để nhanh chóng tụ hợp, ngựa được giục chạy không ngừng nghỉ. Mãi đến xế chiều, mọi người mới tới được ngã ba kia.

Lúc này, mọi người mới thả lỏng cơ thể, tất cả đều dừng lại nghỉ ngơi lấy sức.

Lư Oanh để phu xe tùy ý dẫn lừa đi ăn cỏ, nàng cùng với đám A Đề, Tiêu Yến và mấy thiếu nữ khác tụ lại một chỗ.
Hơn nửa canh giờ sau, cuối cùng mọi người đã nhìn thấy một đội ngũ tầng tầng lớp lớp đi thành đoàn gồm năm đến sáu chục cỗ xe, chạy đến đâu bụi mù tung cao đến đấy.

Nhìn thấy họ, đám thiếu niên bất chợt cùng nhau reo hò.

Lư Oanh chợt nghe có người gọi mình, giọng rất trầm và vô cùng dịu dàng, "A Oanh..."

Nàng quay đầu lại, vừa vặn bắt gặp ánh mắt ấm áp của Văn Khánh. Hắn trạc tuổi với đám người Vương Thượng, khoảng chừng mười lăm mười sáu, nhưng đầy một bụng thi thư, ngũ quan đoan chính, khuôn mặt chữ điền, dáng vẻ chững chạc khiến người ta có cảm giác hắn là người có thể tin cậy được.

Đối mặt với con ngươi đen như bảo thạch trong mắt Lư Oanh, Văn Khánh có vẻ không được tự nhiên. Mặc dù là thế, hắn vẫn chăm chú nhìn nàng, trầm giọng nói, "A Oanh, đám đạo tặc kia nàng không cần bận tâm. Sau khi ta trở về sẽ lập tức sai người diệt sạch, không để bọn chúng quay lại báo thù nàng."
Giọng nói thiếu niên trầm hết mức có thể, tựa như một lời thề sắt son, khiến Lư Oanh không khỏi ngẩng đầu lên.

Hai người bốn mắt nhìn nhau. Con ngươi lóe sáng của thiếu niên trông ôn hòa mà chứa đầy sự kiên định. Khóe môi Lư Oanh khẽ cong lên, nàng dịu dàng cất tiếng, "Đa tạ."

Hai chữ vừa thốt nên lời, thiếu niên liền vui mừng tột độ. Hắn thành thật nói, "Không có gì."

Đúng lúc này, có tiếng người gọi không xa truyền tới, "A Khánh đâu rồi? A Khánh, bọn họ sắp tới đây rồi, chúng ta ra nghênh đón thôi!"

"Được" Văn Khánh nhanh chóng giục ngựa đi ra, cất cao giọng, "Mấy người các ngươi theo ta." Vừa dứt lời, hắn cùng với mấy thiếu niên khác chạy nhanh đi.

Bất thình lình, A Đề cho xe đi rất gần Lư Oanh, cười khanh khách rồi nói, "A Oanh, ngươi đang nhìn đi đâu vậy hả?"
Lư Oanh quay đầu lại. A Đề nhìn vào mắt nàng, cười thập phần tinh quái. Nàng ta trưng ra bộ mặt quỷ với nàng, nhoài nửa người trên qua xe ngựa, hận không thể kề sát mặt vào nàng rồi cười hì hì, "A Oanh này, cái tên họ Văn kia hình như rất để ý tới ngươi đấy!"

Tiêu Yến đang ngồi trong xe cùng với A Đề, nghe vậy cũng nhô đầu ra ngoài, vừa cười vừa nói, "Đúng vậy đó A Oanh. Cái tên Văn Khánh đó, hắn ta còn chưa có hôn ước đâu."

Lư Oanh nhếch môi, nói rất thản nhiên, "Không môn đăng hộ đối, nhắc tới hắn làm gì?"

A Đề và Tiêu Yến không ngờ Lư Oanh lại thẳng thắn như vậy, nhất thời ngẩn cả người ra.

Bất chợt, một thiếu nữ khác thấp giọng nói, "Hai người các ngươi đừng đùa nữa. A Oanh đã lọt vào mắt của 'người kia' rồi."

Lời này vừa thốt ra, A Đề và Tiêu Yến liền im lặng.
Một hồi lâu sau, A Đề bĩu môi nói, "Ta không tin." Nàng ta quay sang hỏi Lư Oanh, "A Oanh, 'người kia' quả thực nhìn trúng ngươi sao?"

Lư Oanh nhìn ba cặp mắt đang tò mò, khóe môi nàng hơi giật giật, "Không có chuyện đó."

"Không có? Ta không tin!" A Đề thốt lên. Nàng ta dường như không phát hiện lời nói của mình trước sau có mâu thuẫn, trừng mắt nhìn Lư Oanh, "A Oanh, ngươi gạt ta!"

Lư Oanh bắt chước dáng điệu của A Đề, trừng mắt lại, "Vậy rốt cuộc ngươi tin hay không tin?"

A Đề ngơ ngẩn, suy nghĩ một chốc rồi nói, "Ta... ta cũng không biết."

Mấy thiếu nữ nghe vậy liền bật cười.

Bên này một trận cười vang, bên kia khói bụi mù mịt mỗi lúc một gần. Trong chốc lát, đám người kia đã xuất hiện trước mắt Lư Oanh. Họ thúc ngựa chạy đến, ngoại trừ Văn Khánh và mấy thiếu niên không đi xe, còn có sáu kẻ lạ mặt, gồm hai thanh niên, hai thiếu niên và hai nữ tử.
Lư Oanh nhìn sang, không tự chủ được mà chăm chú để ý vào thiếu nữ đi ở bên trái. Nàng ta rất đẹp, không những dung mạo tuyệt trần mà ngay cả y phục vận trên người cũng là váy hoa lụa đỏ. Nước da nàng ta trắng mịn, dưới ánh nắng càng tựa như viên trân châu bóng mượt tỏa sáng. Nàng ta giục ngựa chạy đến, chóp mũi thấm mấy giọt mồ hôi, hai gò má ửng đỏ, tựa như một bức tranh tinh xảo, đẹp rạng ngời.

Nữ tử đi về phía Lư Oanh. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng gặp được người nào xinh đẹp như vậy.

Mọi người đang trò chuyện vui vẻ, bất chợt nhìn thấy mỹ nhân, ánh mắt vài thiếu niên liền trở nên ngây dại ra, còn mấy cô nương trẻ tuổi thì thầm đánh giá nàng ta từ đầu tới chân, trong mi mắt thấp thoáng có chút rung động.

Văn Khánh nhanh chóng dẫn mấy người lạ đi tới. Hắn giới thiệu với mọi người, "Đây là Đại biểu ca của ta tên là Trần Kỳ, Nhị biểu ca Trần Chấn, Tứ biểu ca Trần Thuật, Lục biểu đệ Trần Liên." Sau đó, hắn chỉ vào thiếu nữ nhan sắc diễm lệ rồi nói, "Còn đây là biểu muội của ta tên là Trần Yên". Dừng một chút, hắn đưa tay về hướng một thiếu nữ xinh đẹp có khuôn mặt tròn, "Vị này là là Trịnh cô nương."
Đám thiếu niên rối rít hành lễ cùng đáp lễ. Đôi mắt đẹp của Trần Yên chợt chuyển hướng, nhìn về phía Lư Oanh. Không chỉ một mình nàng ta, ngay cả mấy người Trần thị cũng thi thoảng liếc qua.

Lư Oanh hiện tại vẫn vận y phục của thiếu niên, một bộ áo dài màu xanh lơ khiến nàng có vẻ đẹp khác thường. Dung mạo của nàng vốn dĩ đã là trang tuyệt sắc, giả trang thành nam tử so ra còn đẹp hơn ba phần. Đám thiếu niên ở đây đều là con em nhà phú quý, da dẻ trắng trẻo hồng hào, ngũ quan đoan chính, nhưng vẫn kém hơn về vẻ đẹp nếu so với nàng.

Thấy mấy biểu huynh biểu muội cứ dán mắt lên người Lư Oanh, Văn Khánh bật cười, chỉ vào nàng rồi nói, "Vị này là Lư cô nương..."

Một câu nói vừa dứt, âm thanh đồng loạt vang lên, "Nàng là cô nương à? Sao có thể chứ?" Trong giọng nói xen lẫn chút thất vọng.
Khiến bọn họ mất hứng rồi, thật ngại quá đi mất. Lư Oanh sờ sờ cái mũi của mình, nàng ngước mắt lên, khẽ nhếch môi, "Lư thị A Oanh bái kiến các vị công tử, bái kiến Trần tiểu thư."

Trần Thuật là kẻ nhanh mồm nhanh miệng, không nhịn được liền hỏi, "Ngươi họ Lư sao? Phụ thân ngươi là ai?"

Lư Oanh cười nhạt rồi nói, "Tiên phụ đã qua đời."

Trần Thuật ngẩn ra.

Mọi người nghe được Lư Oanh chỉ là một cô nương cũng là lúc sự chú ý dành cho nàng giảm rất nhiều. Nhưng rất nhanh, một giọng nói có vẻ cả kinh thốt lên, "Ta còn tưởng đâu danh môn khuê tú, hóa ra chỉ là một kẻ nhà quê đến từ Hán Dương". Liền sau đó, một người khác nói với vẻ thất vọng, "Thân phận như vậy, sao có thể cùng các ngươi trở thành bằng hữu?"

Hai câu vừa dứt, tiếng người liền huyên thuyên liên hồi. Trong chốc lát, hai bên đã hợp thành một đội ngũ.
Đoàn người Trần gia đưa cả nhà đến Thành Đô, có rất nhiều mối quan hệ họ cần phải kết giao, mà đám người Vương Thượng, A Đề sau lưng là gia tộc quyền thế có tiếng ở Thành Đô. Vì vậy, trong lời nói của họ không khỏi có chút nịnh nọt xun xoe. Con cháu Trần gia nhanh chóng kết thân với các thiếu niên thiếu nữ, đứng chung thành một đoàn.

Chẳng biết là vô tình hay cố ý, Lư Oanh vốn xuất thân không giống họ cứ thế bị xem như không tồn tại. Nàng mặc kệ, không tức giận, ung dung cầm lấy một quyển thẻ tre lên đọc.

Bất thình lình, một thân ảnh chặn trước tầm mắt nàng. Âm thanh vô cùng nhẹ nhàng, êm tai truyền đến, "Ta nghe nói, hắn rất coi trọng ngươi, có đúng không?"

Người vừa mở miệng chính là đại mỹ nhân Trần Yên.

Lư Oanh ngẩng đầu lên, đối mặt với con ngươi trong như nước của người đối diện. Nang liếc nhìn qua kẻ đứng bên cạnh nàng ta, là một tên hộ vệ cao lớn, diện mạo tuấn tú, chắn hơn phân nửa ánh sáng chiếu đến phía nàng. Lư Oanh hạ xuống mi mắt, nói, "Không biết từ 'hắn' mà cô nương nói là người phương nào?"
Trần Yên nghe vậy thì bĩu môi anh đào một cái. Thiếu nữ này vốn đã đẹp rồi, một cái nhăn mày, một nụ cười tự nhiên cũng trở nên phong tình theo. Nàng ta mất hứng, mím môi rồi nói, "Người này ngươi biết rất rõ, hà tất phải nói như vậy."

Dừng lại một chút, nàng ta nghiêm mặt hỏi Lư Oanh, "Hắn thưởng cho ngươi được cái gì? Hắn có từng hứa hẹn với ngươi một danh phận sao?" Nói đến đây, nàng ta không ngừng đưa mắt đánh giá con người Lư Oanh, tư thế kia khiến nàng ta hận tới mức không thể nhìn thấu từng sợi tóc của nàng. Ánh mắt lúc mỗi lúc một chằm chằm kèm theo sự khinh bỉ, Trần Yên thốt ra lời, "Nghe nói phụ mẫu ngươi chết sớm, ngươi chính là kẻ sa cơ thất thế, thậm chí gia tộc còn không thèm dòm ngó đúng không? Ta không tin một người tôn quý như hắn mà lại nhìn ngươi vừa mắt!"
Lư Oanh khẽ khép sách lại, chẳng thèm ngẩng đầu lên, nói với giọng dửng dưng, "Mấy chuyện này, nếu cô nương có hứng thú, tốt hơn hết là cứ đi gặp hắn mà hỏi thẳng." Vừa dứt lời, nàng kéo màn xe xuống, vẻ mặt không thay đổi, tiếp tục đáp lời, "Ta mệt rồi, cô nương cứ tự nhiên." Một tiếng động ồn ào vang lên, màn xe che lại, tách rời Trần Yên với Lư Oanh.

Thấy nàng không nể mình chút nào, khuôn mặt Trần Yên đỏ bừng cả lên. Đúng lúc, Văn Khánh thúc ngựa đi đến, từ phía sau gọi nàng ta, "A Yên? Muội ở chỗ này làm gì?"

Nghe tiếng của hắn, Trần Yên liền quay đầu lại, vành mắt ửng hồng, khuôn mặt muốn khóc, "Khánh ca ca..." Nàng ta làm ra bộ dạng ủy khuất để Văn Khánh nhìn thấy mà rủ lòng thương xót. Thấy hắn đi tới chỗ mình, Trần Yên đưa mắt sang chỗ xe lừa của Lư Oanh rồi nói, "Khánh ca ca, người này là ai, sao lại có trong đoàn người chúng ta?"
Nàng ta cúi đầu xuống, hít thở sâu một cái, đợi Văn Khánh đến gần liền ngẩng lên, đôi mắt long lanh, ra vẻ cực kỳ đáng thương, "A Yên không thích nàng, huynh bảo nàng đi đi được không?"

Sắc trời dần trở nên một màu ảm đạm, đêm tối xuống dần. Nơi này phía trước không có thôn xóm, phía sau không có quán trọ, đuổi một người dung mạo xinh đẹp như Lư Oanh đi, thực sự sẽ khiến nàng gặp nguy hiểm.

Lư Oanh kéo mạnh màn xe ra.

ღ Chương 87: Không thể chạm tới ღ