Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 36: Chúng Ta Không Còn Quan Hệ Gì Nữa




Tăng Trường Chí không hề phát hiện ra, hiện tại khi đối diện với Bình Nhân, hắn không còn giữ được vẻ kiên nhẫn như trước nữa.

Hắn cau mày, sau khi nhìn ra bốn phía xung quanh, hắn hạ giọng, vẻ ghét bỏ nói: "Huynh có việc muốn nói chuyện cùng muội ấy một lát!".Chằm chằm nhìn Bình Nhân với ánh mắt cảnh cáo, Tăng Trường Chí quát khẽ: "Buông tay! Có nghe hay không? Lập tức buông tay ra cho huynh!".Không, không thể như thế! Trước kia hắn chưa bao giờ hung dữ với nàng như vậy!Hốc mắt Bình Nhân đỏ lên, nàng hít một hơi thật sâu, nước mắt lã chã rơi xuống như mưa.Nhìn thấy xung quanh càng lúc càng nhiều ánh mắt hướng về mình, Tăng Trường Chí vô cùng tức giận.

Kể từ sau khi bỏ Lư Oanh, thanh danh của hắn cũng không còn được tốt.

Mặc dù nói nam nhân phong lưu, nhưng lời đồn vứt bỏ thê tử, ép thê làm thiếp khiến hắn phải mang danh "Lương bạc vô tình, không giữ tín nghĩa".

Tại thời đại Nho giáo càng ngày càng được chú ý tới, hắn có thể thường xuyên nhìn thấy những người đọc sách trừng mắt tức giận với hắn.Thật sự không ngờ lại có nhiều người chằm chằm nhìn mình như thế, Tăng Trường Chí hung hăng đưa tay giật bàn tay của Bình Nhân xuống, quát khẽ: "Đồ ngu xuẩn! Muội khóc cái gì ở đây?".Hắn dùng hết sức giật bàn tay nàng xuống, không nghĩ tới sẽ làm đau nàng.

Bị quát một tiếng, mu bàn tay còn đau tới chảy máu, Bình Nhân ngơ ngác buông lỏng tay, sau đó ngẩn người nhìn Tăng Trường Chí chạy về phía Lư Oanh."A...".Bình Nhân giơ hai tay che mặt, khóc nghẹn.Lư Oanh cúi đầu vui vẻ nói chuyện với đệ đệ được một lát thì đột nhiên nghe thấy phía sau có tiếng người gọi "A Oanh".Giọng nói này?Lư Oanh sững người, từ từ quay đầu lại.Người đang bước nhanh tới gần nàng là Tăng Trường Chí.Không tin là nhanh như vậy đã gặp lại Tăng Trường Chí, Lư Oanh mở to hai mắt.

Nhìn sắc mặt hắn, nàng ngạc nhiên nghĩ: Mấy ngày trước mình đã tặng cho hắn hai cái tát, hắn làm sao nhanh như vậy đã tìm tới tính số chăng? Hắn muốn làm gì đây?Nhớ tới ngày hôm ấy Tăng lão gia và Bình lão phu nhân suýt chút nữa thì bán mình, Lư Oanh lập tức cảnh giác.

Có điều, nàng hơi cảm thấy nghi hoặc, bởi vì trên mặt Tăng Trường Chí rõ ràng không có chút ác ý nào.

Chẳng những không có ác ý, đôi mắt cứ nhìn nàng chằm chằm đến không chớp lấy một lần kia còn mang theo vài phần dịu dàng quyến luyến..."Họ Tăng kia, ngươi và tỷ tỷ của ta đã không còn quan hệ gì nữa, ngươi tới làm gì?", Lư Vân vừa thấy Tăng Trường Chí, gương mặt tuấn tú liền xanh mét.

Hắn vọt lên che trước tỷ tỷ, bàn tay đặt bên mình đã lặng lẽ nắm thành quả đấm."Huynh là...", Tăng Trường Chí nghẹn họng.

Trước ánh mắt phòng bị của Lư Vân, hắn cảm thấy có chút cứng nhắc.

Dừng bước chân, hắn ngây ngốc nhìn Lư Oanh....!Tại vì sao Lư Oanh đã từ hôn với mình, không bao giờ còn có thể gả cho người tốt được nữa chẳng những không hề tiều tụy mà ngược lại còn đẹp hơn vài phần? Nàng chỉ cần đứng im lặng như vậy, bộ dạng lạnh lùng như vậy, đôi con ngươi đen nhánh không có lấy chút gợn sóng đã toát ra vẻ đẹp động lòng người rồi.Yết hầu hơi động, Tăng Trường Chí cất lời, giọng nói lộ ra vẻ dịu dàng khác thường, "A Vân, huynh không có ác ý.

Huynh chỉ là....!huynh chỉ là muốn tới thăm A Oanh một chút!"."Không có gì khác cả!".Lư Vân nhìn Tăng Trường Chí chằm chằm, lạnh lùng nói: "Tăng Trường Chí, ngươi nghe cho rõ đây, tỷ tỷ ta và ta không còn liên quan gì đến Tăng gia các người nữa, ngươi cút đi!"."Đệ!", Tăng Trường Chí nghe vậy thì vô cùng giận dữ, hắn vừa nhướng mày lên, chợt liếc nhìn Lư Oanh đang lẳng lặng trông lại, cơn tức giận bỗng lập tức tiêu tan.

Hắn cúi đầu, lẩm bẩm nói: "Huynh chỉ là muốn tới thăm muội một chút...!A Oanh, mấy ngày qua huynh luôn nhớ muội.

Thật đấy, việc muội đánh huynh, huynh đã sớm quên rồi.

Huynh...!huynh rất nhớ muội!".Hắn mà nhớ nàng? Sau khi trở thành hôn phu của người khác, hắn lại nghĩ tới nàng?Lư Oanh cảm thấy buồn cười.

Trên đời sao lại có thể có nam nhân đê tiện như vậy? Luôn luôn ăn trong chén nhìn trong nồi, luôn luôn không biết thế nào là đủ, luôn luôn mơ tưởng tới nữ nhân không thuộc về mình!Khẽ nhếch khóe môi, Lư Oanh nhạt giọng nói: "Đã phiền Tăng lang quân phí tâm! Tiểu nữ hiện tại rất tốt, sau này chi bằng đừng gặp mặt thì hơn!".

Ngừng một chút, nàng mỉm cười nói thêm một câu: "Tăng lang quân còn như vậy nữa sẽ khiến ai đó đau lòng đấy!".

Dứt lời, nàng nghiêng mắt liếc về Bình Nhân đang căm ghét mà căng thẳng nhìn nàng từ phía sau chiếc xe ngựa, vẻ mặt đầy ý cười mà như không cười.Thu hồi tầm mắt, Lư Oanh vươn tay về phía đệ đệ, "A Vân, loại người nhàn rỗi này không đáng để tức giận, chúng ta đi thôi".

Nói xong, tỷ đệ hai người nắm tay, không nhìn lại Tăng Trường Chí thêm một lần nào nữa, cứ thế xoay người rời đi.Nhìn tỷ đệ hai người đi ra xa, không ngừng ghé đầu thì thầm to nhỏ vui đùa với nhau, nghe tiếng cười lanh lảnh của Lư Oanh mơ hồ vọng tới, bỗng nhiên Tăng Trường Chí cảm thấy ngực mình khó chịu, không thể thở được....!Thật lòng, hắn vẫn thích Lư Oanh, nếu không hắn cũng sẽ không thể chưa từng nghĩ tới việc để nàng đi.

Giờ đây trơ mắt nhìn nàng coi mình như người xa lạ mà bản thân lại không có bất kỳ lập trường, bất kỳ biện pháp nào ngăn cản nàng làm như vậy, Tăng Trường Chí lần đầu tiên phát hiện, lồng ngực khó chịu một cách đáng sợ!Trong mắt nàng ấy, hắn chỉ là một kẻ nhàn rỗi vô sự không đáng để ý tới!Ngẩn ngơ một hồi, Tăng Trường Chí đè nén cảm giác chua xót trong lòng, từ từ quay đầu đi.

Lúc này, Bình Nhân đã tới phía sau hắn nhưng hắn tựa như không hề nhìn thấy nàng, vừa cất bước đã lướt qua bên trái nàng, đi lên xe ngựa, cho đến khi chiếc xe chạy được một đoạn rất xa rồi, Tăng Trường Chí vẫn đắm chìm trong tâm tư của mình, không nhận ra Bình Nhân vẫn còn cô độc đứng nguyên tại đó!Không, đây không phải là Tăng ca ca của nàng! Tăng ca ca của nàng văn nhã lễ độ, tuấn lãng đa tình; Tăng ca ca của nàng biết kể cho nàng nghe một vài câu chuyện cười trẻ con; Tăng ca ca của nàng biết dùng ánh mắt vui sướng nhìn nàng.

Tăng ca ca của nàng chỉ cần nàng vừa xuất hiện là ánh mắt sẽ không bao giờ rời đi nơi khác....!Bọn họ vừa mới định hôn ước, nàng còn chưa gả đi, Tăng ca ca của nàng sao lại thay đổi chứ?Lấy tay che miệng, Bình Nhân không kìm được mà khóc nức nở.

Theo từng tiếng nghẹn ngào của nàng, nước mắt lã chã rơi xuống, từng giọt từng giọt rớt theo gương mặt trắng mịn.

Có điều lần này không có Tăng Trường Chí đa tình kia đau lòng nhìn nàng, cũng không có người đi đường nào thông cảm tới trấn an nàng.

Nếu có thì chỉ có chiếc xe ngựa đã đi mỗi lúc một xa kia và ánh mắt khinh thường, sự chỉ trỏ từ bốn phía quanh đó.Lúc hai tỷ đệ đi tới đầu con hẻm, nhìn sang tòa nhà lớn bên cạnh, Lư Vân đột nhiên chỉ vào đó, hưng phấn nói: "Tỷ, tỷ biết không, thiếu niên ở cạnh nhà chúng ta, người đã gặp chúng ta vài lần rồi ấy, tên là Âm Triệt đấy! Tỷ, chắc là tỷ chưa biết, người tên Âm Triệt này là tài tử nổi danh khắp thành Lạc Dương! Tiên sinh Khưu trước lúc chết từng nói đời này ông đã gặp vô số thiên tài, trong đó người nổi bật nhất hẳn là Âm Triệt của Âm gia, người Lạc Dương".Nghe Lư Vân nói vậy, Lư Oanh đột nhiên nhớ lại.

Thảo nào nàng cứ cảm thấy cái tên Âm Triệt nghe quen tai như thế, thì ra là nàng sớm đã nghe người ta nhắc tới hắn..