Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 177




Người dịch: Pey

Cảnh Lục lang thấy có gì đó bất ổn, trong lòng chợt động, không khỏi lớn tiếng hỏi gã họ Tôn: "Làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì?" Gì chứ, đừng nói là ngã xe mà ngã chết người rồi nha?

Tôn Triêu nghệch mặt, hắn lắc lắc đầu, một tay ôm bả vai người tình, đau xót mà vội kêu: "Mau, mau trở về, lập tức gọi đại phu Dương, là danh y họ Dương."

Thấy hắn vậy, mọi người đều bị làm cho kinh sợ.

Giữa trận ồn ào, có một thiếu niên vọt tới. Bị Tôn Triêu đụng trúng sau lưng hắn mà không nổi giận nổi, vội vàng quay đầu lại nhìn.

Vừa hay thấy được tình huống, người nọ hít một hơi lạnh, "Cái quái gì vậy? Thảm rồi, hủy dung!"

Cái gì?

Mọi người đều có cùng cảm thán, Tôn Triêu bất chấp lời bàn tán ra vào, ba bước biến thành hai bước phóng nhanh lên xe ngựa, khàn khàn hối thúc người đánh xe chạy thật nhanh, chớp mắt xe đã đi một quãng thật xa.

Trong xe ngựa, Tôn Triêu vẫn ôm thật chặt Phùng cô nương, trong mơ hồi Lư Oanh còn thấy hắn thủ thỉ yêu thương, "A Nguyên, đừng hốt hoảng, không sao cả! Ta sẽ tìm cho muội đại phu tốt nhất, muội nhất định không có việc gì, nhất định không có việc gì. A Nguyên, dù muội bị hủy dung, ta cũng sẽ đối tốt với muội như xưa."

Thật không? Gương mặt hủy hoại như thế mà vẫn đối xử tốt? Lư Oanh cười lạnh: Bản thân muốn xem xem, kết quả nó như thế nào.

Thiếu niên kia lúc này mới lên xe ngựa, rung đùi đắc ý, vẻ mặt đắc ý mà nói: "Sự tình có chút không ổn, cô gái kia bị một vết xước sâu trên mặt, kéo dài từ khóe mắt đến khóe miệng lận. Ài~ thật xấu số mà, cũng không biết sau khi tỉnh lại có chịu được bản thân bị sẹo to thế không?"

Mặc dù bọn họ là nam tử hán, nhưng cũng hiểu rõ, dung mạo đối với một cô gái mà nói trọng yếu tới cỡ nào. Phùng cô nương bị hủy dung, cả đời này bị hủy hoại gần giống nhau.

Cảm thán một hồi, chúng thiếu niên đem chuyện này quăng ra sau ót.

Nhìn Lư Oanh thản nhiên chú tâm đọc sách, Cảnh Lục lang lấy làm kỳ lạ mà đột nhiên nói: "A Văn, ngươi không hiếu kỳ mục đích chuyến đi này sao?"

Lư Oanh ồ cho có lệ, ngẩng đầu nói: "À? Vậy chúng ta đi đâu?"

Cảnh Lục lang vỗ trán, than thở: "Sớm biết ngươi không để ý tới cái gì mà. Là thế này, chúng ta chuẩn bị tới sông Lạc nghênh đón một vị."

"Tới sông Lạc? Vậy tại sao muốn ra khỏi thành?"

Cảnh Lục lang tiếp lời: "Phía trước có một bến tàu, từ đó đi ra hướng sông Lạc, sẽ ít có người chú ý."

Lư Oanh không buông tha tiếp tục hỏi: "Nghênh đón một người? Là vị quý nhân nào vậy?"

Cảnh Lục lang cười hắc hắc, "Vị quý nhân này, thật đáng giá chúng ta ra tiếp đón nha. A Văn ngươi cũng biết, những người như chúng ta, tuy ở trong gia tộc là con trai trưởng, nhưng chưa hẳn tất cả đều là con trai trưởng của phu nhân chính thất. Phụ thân bọn ta quyền thế chỉ một, trong nhà có rất nhiều chuyện đại sự, tự bản thân chúng ta không quản hết được. Cả đời này, cứ như vậy ăn chơi trác táng sống qua ngày. Vị quý nhân này cũng giống như chúng ta, lúc còn ở Lạc DƯơng, mỗi ngày người đó đọc sách đến khuya, xưa nay cũng không đi phá làng phá xóm như bọn ta, dĩ nhiên không hòa đồng nên mọi người có chút khinh thường. Nào có ngờ rằng, người nọ vừa thừa kế danh nghĩa bác trai, tấm tắc, chỉ trong thời gian ngắn một năm, liền thoán thai đổi cốt, cứ như là hai người khác vậy. Hiện tại trong giới quần lụa Lạc Dương, có hai người muốn kết giao đó là lão nhị ca nhà ta và vị quý nhân đó, ngươi nói xem vị đó không đáng chúng ta ra đón sao?"





Nhìn Lư Oanh ngẩn ngơ, hắn cười hì hì nói: "Quay trở về hôm nay, ngươi sẽ có dịp được gặp người nọ. Hắc hắc, ta không nói trước, để ngươi tự suy đoán."

Lúc này, đoàn xe vừa mới qua đường núi.

Đang lúc mọi người tới bờ sông nghỉ ngơi, chỉ thấy cách đó không xa, có một chiếc xe ngựa. Thấy được huy hiệu gia tộc trên xe, một thiếu niên không khỏi cười nhếch miệng khều khều Lư Oanh mà trêu: "Ai dô, không phải là Thập Nhất lang của nhà Lư thị Phạm Dương sao."

Lư Oanh ngẩng đầu, quả nhiên chiếc xe ngựa đó đang đi tới đây, ngoài Lư Thập Nhất lang ra còn một thiếu niên khác, tướng mạo có đôi phần giống với Thập Nhất lang.

Chậc, ở chỗ này mà cũng gặp con cháu nhà họ Lư.

Giờ đây, những thiếu niên nhà họ Lư đều đồng loạt hướng mắt về Lư Oanh.

Nhìn chằm chằm người đó, cái người gọi Lư Văn ấy, đối với con em nhà họ Lư mà nói là trắng trợn khiêu khích, huống chi người ta cũng chẳng thèm thu liễm. Hiện tại trên khắp ngõ phố đồn đại, nói là Lư Văn mới là chân chính con cháu dòng chính nhà Lư thị Phạm Dương.

Với xuất thân bất chính, đối với dòng kế chính như bọn họ vĩnh viễn là cái gai đau nhức, còn Lư Văn chính là cái gai lộ đầu nhọn ấy. Mặc dù tộc trưởng và các trưởng lão khác không có nói gì, chỉ là không ít người trong số họ thiếu kiên nhẫn càng ngày càng nhiều.

Chú ý đến con cháu nhà họ Lư ấy đến gần, Cảnh Lục lang cũng trầm mặc. Bọn họ nhìn một chút Lư Oanh, sau đó quay qua nhìn đám người đang tới kia, chỉ chốc lát Cảnh Lục lang lướt gần sát Lư Oanh, thấp thỏm nói: "A Văn à, tuy mọi người đều ở Lạc Dương, chốc nữa ngươi thông cảm nhiều hơn cho bọn họ."

Lư Oanh quay đầu nhìn hắn, khóe miệng khẽ nhếch, rất ư là tao nhã thoát tục nói: "Cảnh huynh nói sai rồi, ta cũng không thêu dệt thêm chuyện."

Nhân lúc Cảnh Lục lang trợn tròn hai mắt, Lư Oanh than thở: "Huynh không tin? Thử ngẫm lại xem, mỗi lần có chuyện có phải là do ta khơi mào trước không?"

Một câu nói khiến nhiều người yên lặng mà suy nghĩ kỹ lại.

Cảnh Lục lang đang nghĩ nói, bất thình lình phát hiện, quả thật như Lư Văn nói, mỗi lần xảy ra chuyện đều không phải do người ta khiêu khích trước. Chỉ là phát triển tới mức đó thì mọi người đều nhớ rõ dáng vẻ hào quang chói lòa khi thắng cược của Lư Văn, nhiều người không muốn buông tha cho người nọ?

Tiếng thì thầm nhỏ dần, xe ngựa của Lư Thập Nhất lang rốt cuộc đuổi kịp và đi song song với xe ngựa bọn họ rồi.

Cậu ta quay đầu nhìn khiêu khích Lư Oanh, cười nhe răng nhưng vẫn tao nhã không kém: "Lư Văn, lần sinh nhật của Cảnh Thất huynh, ngươi còn nhớ cá cược không?"

Lư Oanh ngẩng đầu nhìn cậu ta.

Lư Thập Nhất lang chậm rãi cười, cậu ta giương mi tự đắc, chỉ ngón tay về phía mặt sông, nói rằng: "Vừa hay nghe nói Khởi Hương Các muốn đi vào Lạc Dương truyền bá, thuyền của họ sắp cập bến. Sau đó Túy Mộng Lâu của Lạc Dương chúng ta không phục. Vì vậy hai nhà đã hẹn nhau, mời các quý nhân tai to mặt lớn làm chứng, ngay trên đoạn sông Lạc này, làm sân khấu quyết đấu, hai nhà bọn họ chuẩn bị phân cao thấp."

Nói đến đây, cậu ta quay đầu nhìn Lư Oanh, nhếch miệng cười: "A Văn, đêm đó hứa hẹn cá cược nên giữ lời rồi đó, chi bằng hôm nay chúng ta tham gia náo nhiệt?"

Không ít thiếu niên lần đầu nghe sự tình thế này, mỗi người đều háo hức mong chờ. Cảnh Lục lang kêu hãi: "Có chuyện này sao? Từ lúc nào vậy? Là lần sinh nhật hôm đó? Từ lúc nào vậy?"

Bị hỏi đến, Lư Thập Nhất lang đáp: "Hôm nay truyền tới tin tức. Nghe nói để tỏ vẻ công chính vô tư, hai nhà đều không có chuẩn bị trước, từ biên soạn nhạc đến vũ khúc đều tối nay mới bắt đầu."

Nói tới chỗ này, cậu ta lại bảo rằng: "Chúng ta đều xuất thân tại Lạc Dương có mặt mũi, thiệp mời khẳng định đều có đưa đến."

Sau đó nhìn Lư Oanh cười híp mắt hỏi: "Thế nào, Lư Văn, ngươi dám hay không?"

Ở lúc cậu ta dương dương tự đắc, Lư Oanh thần bí chèn thêm: "Nào dám không tòng mệnh?"

Một lời vừa ra, mọi người đều yên lặng, chớp mắt, không e sợ thiên hạ không loạn, chúng thiếu niên hoan hô kêu to.

*****

Ngày úp: 13/11/23 lúc 10:00 PM

Ài ~ mãi mới được một chương, chúc các độc giả có bữa tối vui vẻ ^^

Đôi lời từ tác giả: 1 chương hơn 2300 ký tự. Thân thể không thoải mái, còn 1000 chữ không đua nổi, nếu thích hố này hoan nghênh nhảy hố, khen thưởng, ủng hộ,... tất cả đều là động lực lớn nhất của tui.