Phượng Nguyệt Vô Biên

Chương 149




Chương 149: Bất ngờ ღ

Người dịch: Pey

Lư Oanh không có vội đi ra ngoài, nàng trở lại khoang phòng của mình thay một bộ y phục đen, sau đó mới lên tầng hai.

Tầng hai đèn đốm sáng rực rỡ, còn có tiếng cười nói.

Khi Lư Oanh bước ra khỏi cầu thang, nàng nhìn thấy quý nhân đang đứng lặng lẽ ở mũi thuyền trong gió đêm. Gió cuốn chiếc áo choàng bí ẩn trên người, ánh đèn leo lét lan toả trên gương mặt tuấn tú khiến dáng người lộ ra vẻ tịch mịch khó tả.

Nghe được tiếng bước chân, quý nhân quay đầu lại nhìn.

Lư Oanh đi ngược sáng tới, nàng mặc áo choàng đen, trông nàng có vẻ bí ẩn.

Nhìn cái cổ thon dài trắng nõn của nàng trong bóng đêm cùng nhu hoà giữa cử chỉ và bước chân, quý nhân đột nhiên lòng mềm nhũn, nhưng trong nháy mắt lại ngây người qua đầu lại.
Chấp Lục đi tới bên cạnh, nhìn nàng rồi cười ha ha, quay sang nhìn quý nhân, nhỏ tiếng nói: "Chủ công, thuộc hạ liền biết nàng ta có khác biệt như thế nào."

Khi quý nhân cúi đầu ném ly rượu, cười mắng: "Tiểu cô nương tính tình ngoan cường, thường xuyên nghịch ngợm, được cái là thẳng thắn ... Chúng ta đã quen ngươi lừa ta gạt sống qua ngày trong đại gia tộc, e rằng rất ít người trong số người đó có được cuộc sống tươi sáng và sống động như thế này."

Người sinh ra trong đại gia tộc có chút u ám, nhưng Lư Oanh thì hoàn toàn khác, nàng ấy giống như ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ vào buổi chiều, có bụi bay mù mịt nhưng mà sáng sủa tươi tắn.

Hai người bình tĩnh nhìn, Lư Oanh đã lên tới lầu hai.

Sau khi Chấp Lục từ trên nhìn xuống, quái gở nói chuyện: "Chao ôi! A Văn, áo choàng của ngươi rất có sát khí đấy."
Lư Oanh liếc nhìn gã một cái, cười đáp: "Đây không phải là một cách để biểu lộ tâm trạng hiện giờ sao?"

Nếu nàng không mặc chiếc áo choàng này, nàng sẽ không thể hiện hết vẻ "dỗi hờn" sau khi cãi nhau với quý nhân được.

Chấp Lục ngẩn ngơ, còn quý nhân co giật khóe môi.

Đột nhiên hắn thấy nỗi phiền muộn tích tụ trong lồng ngực đã biến mất một cách khó hiểu bằng những lời của Lư Oanh. Nàng chỉ nói một vài câu, không bao giờ khuất phục, thậm chí chưa từng đối đầu trực diện với nhau, thậm chí là nửa xa nửa gần, nhưng lại dễ dàng ảnh hưởng tới tâm tư của hắn.

Lúc này Lư Oanh đã đứng bên cạnh hắn, sóng vai cùng nhau dựa vào mạn thuyền, Lư Oanh cũng không có nhìn quý nhân, cũng không có nói chuyện.

Vừa ra hiệu, gọi một mỹ tỳ dâng rượu, nàng chậm rãi phẩm rượu.
Ánh đèn rực rỡ chiếu vào mặt nàng, ánh sáng và bóng tối hài hoà ma mị trên gương mặt nàng.

Uống vài nhấp rượu, Lư Oanh liền gọi người hầu đến hỏi: "Chuyện gì xảy ra ở đuôi thuyền, còn ồn ào vậy nữa?"

Người hầu cung kính đáp: "Đó là thuyền lớn từ nhánh sông. Thuyền đi nhanh quá suýt chút nữa va vào thuyền chúng ta. Nhưng chuyện đã được xử lý xong rồi ạ."

Lư Oanh gật đầu, đợi người hầu lùi lại, quay đầu nhìn về phía quý nhân, hỏi: "Cương lang gọi A Văn tới, có gì phân phó?"

//Truyện chỉ đăng tải tại truyenhdd.com

Quý nhân không nói chuyện, nhưng Chấp Lục ở một bên đã lên tiếng trước: "Buổi tối đoàn thuyền chuyển nhân sự qua lại, cũng để một ít khách quý qua lại. Những người không biết uy thế Lư Văn, khăng khăng muốn dâng mỹ nhân cho chủ công." Nói đến đấy, hắn ngước mắt lên và nói, "Ồ, không phải là đây sao?"
Lư Oanh quay đầu lại nhìn, không khỏi ngẩn người.

Xuất hiện trong tầm mắt là thanh niên tướng mạo đường hoàng mặc hoa phục, phía sau hắn có hai mỹ nhân đi theo.

Chỉ liếc mắt một cái, Lư Oanh bị hai mỹ nhân đó nhìn lại. Hai người này mặt mũi y hệt nhau, một người tuấn tú động lòng người, người còn lại như minh châu diễm lệ sáng rọi, một cặp sinh đôi tỷ đệ.

Thiếu niên mi mục như xuân sơn, thiếu nữ bên cạnh ánh mắt như làn thu sương, một người tĩnh, một người động, một cương một nhu, dường như đem hết hơi thở Giang Nam núi non sông nước nặn ra, quả thật động lòng người mà.

Hai tỷ đệ này là cực phẩm tuyệt sắc.

Lư Oanh không khỏi thầm nghĩ: Chắc hẳn không có vài người có thể giữ mình trước sắc đẹp tuyệt trần như vậy, phải không ta? Cả mình còn hơi động lòng nữa kìa.
Suy nghĩ đến đây, Lư Oanh nhìn quý nhân một cái.

Trong khoang thuyền được thắp sáng, quý nhân đang cầm ly rượu đứng dựa vào mạn thuyền, vẻ mặt ung dung lãnh đạm, thậm chí còn không liếc mắt tới cặp tỷ đệ đó.

Cảm thấy Lư Oanh đang nhìn mình, hắn chậm rãi ngẩng đầu lên. Bắt gặp ánh mắt của nàng, môi khẽ giật giật, nhỏ tiếng nói: "Nhìn ta làm gì?"

Lư Oanh: ...

Lư Oanh nhanh chóng dời mắt. Trước khi kịp nhận ra, nàng đã khẽ cắn môi rồi.

Quý nhân lúc này mới hiểu ra, nhếch môi, trầm giọng nói: "Chỉ là mỹ nhân, loại này ta đã nhìn thấy rất nhiều."

... Chỉ một lời nói, nhưng làm sáng bừng cả bầu trời.

Lư Oanh không nghĩ đi truy cứu tâm tình biến hoá của mình. Nàng chậm rãi quay đầu lại và nhìn cặp tỷ đệ đang đứng trước mặt quý nhân.

Thanh niên mặc hoa phục bình tĩnh quan sát Lư Oanh một cái, sau đó liếc mắt về phía sau nói: "Còn không tiến lên bái kiến Hoàng lang quân?"
Hai tỷ đệ tiến lên nửa bước, động tác cùng lúc tựa như liễu trong gió: "Phong Nghiên, Phong Nguyệt, thỉnh an lang quân ..."

Bọn họ vừa nói xong, Lư Oanh liền không để ý tới, "Cương lang, ta còn chưa pha trà thay nước cho ngài, cặp tỷ đệ này thì sao đây?"

Trong giọng nói của nàng, có chút không kiên nhẫn, cư xử cho giống hệt lời đồn đại dạo gần đây, không kiên nhẫn như bộ y phục mặc trên người, ảm đạm, lạnh nhạt còn có chút thù địch ...

Thanh niên hoa phục sững sờ, mà đôi tỷ đệ đó cũng lặng lẽ đánh giá Lư Oanh, quý nhân ngó nàng rồi gật đầu, bất cần nói: 'Ừm."

Chỉ một từ thôi.

Chỉ một từ nhưng lộ ra tự đáy lòng lạnh nhạt cùng tuỳ ý. Lúc này đây, vẻ mặt của thanh niên mặc hoa phục có chút thất vọng thoáng qua. Phải biết rằng, cặp tỷ đệ tuyệt đẹp như vậy không dễ tìm thấy, nhưng hắn đã mất rất nhiều công sức mới đắc thủ. Vừa mới "dâng hàng" lại bị một tiểu bạch kiểm không rõ ở đâu giành trước, nói không thất vọng là giả đó.
Lập tức hắn quay sang Lư Oanh, cười nói; "Cái này ..." Sau đó bị Lư Oanh ngắt lời, thiếu kiên nhẫn và lạnh lùng nói: "Tại sao à, luyến tiếc?"

Thanh niên mặc hoa phục ngượng ngùng.

Lư Oanh mất kiên nhẫn phất tay, "Luyến tiếc thì mang về đi." Giống như ném một cục bùn vậy, nàng hất tay ra hiệu cho hắn mang hai tỷ đệ đó đi thật xa.

Thanh niên mặc hoa phục cứng đờ. Nói một cách hợp lý, người mà hắn chuẩn bị gửi qua lại bị đẩy về, thực sự có vẻ keo kiệt nên hắn không thể lọt nơi trang nhã. Nhưng hắn thật sự không cam lòng phái thuộc hạ tốn bao công sức tìm kiếm lại như công dã tràng té ngã trước mặt tên tiểu bạch kiểm. Không lấy lòng được chính chủ, hắn lại thực sự không muốn mang về. Bởi vậy ở bên cười giả lã một hồi. Mới cong lưng bái chào và rút quân.

Đáng thương thanh niên mặc hoa phục này, cũng xuất thân từ thế gia hàng đầu ở Vũ Hán, nhưng sau cuộc gặp gỡ này, thắt lưng thẳng tắp của hắn ta vô tình liêu xiêu chút, sự tự tin ban đầu của hắn ta hoàn toàn biến mất.
Hắn ta rời đi cùng tỷ đệ đi vài chục bước, liền nghe mỹ nam tử trẻ than thở: "Chuyện này sẽ kéo dài bao lâu? Thật sự nhàm chán ..." Sau đó nghe thanh niên mặc hoa phục thì thào an ủi, Sau chuyện này hắn thầm nghĩ: Người đến từ Lạc Dương này quả là không giống ai, cặp song sinh trong tay mình là bảo vật quý hiếm ở Vũ Hán, nhưng hai người họ lại nhìn cũng chả nhìn tới, còn rước một phen khinh thường từ tiểu bạch kiểm kia.

Đội thuyền ở trên sông đã di chuyển hơn nửa tháng nay, cuối cùng, thành Vũ Hán đã xuất hiện trong tầm mắt.

Đích đến của chuyến đi đã tới.

Tuy là người có tính thích ứng cao như Lư Oanh, cũng không khỏi mong chờ. Nói về điều này, nàng thực sự bội phục những người ở Khởi Hương Lâu, có thể hằng năm tháng nọ ở trên thuyền này nhiều năm. Thế nào cũng nghĩ cảm giác ở trên thuyền không gì tuyệt hơn ở dưới hạ giới.
Thành Vũ Hán càng ngày càng gần, mọi người trên thuyền đã ra hẳn đợi ở hành lang thuyền.

Ở trên thuyền lâu ngày, Lư Oanh và Nguyên thị tuy rằng không qua lại thường xuyên. Lại sớm có người thấy được. Bất quá làʍ ŧìиɦ nhân Lư Oanh, quý nhân còn chưa nói cái gì đó, những người trên thuyền cũng không dại gì châm dầu vào lửa.

Trên thực tế, Khởi Hương Lâu này mặc dù là chốn trăng hoa, và là nơi nam nhân đến mua vui. Ở đâu có nữ nhân đoan trang hiền thục đến chơi chứ? Ban đầu Trịnh thị yêu cầu Dương lang dẫn theo Nguyên thị với ý định phá hoại danh tiếng của nàng.

Vì vậy, chuyện phu nhân họ Nguyên và tiểu lang quân xinh đẹp Lư Oanh thân thiết, ai nhìn cũng không coi trọng.

Duy nhất người có phản ứng là Dương lang, nhưng vì có quá nhiều chuyện xảy ra và Lư Oanh cố tính tránh né nên hắn và người hầu của mình vẫn luôn không phát hiện.
Nhìn người đi đường ngày càng nhiều, Nguyên thị đội đấu lạp có hơi tái nhớt, trước khi nhận ra thì nàng đã đứng bên cạnh Lư Oanh, người có thể cho nàng hơi ấm và chỗ dựa.

Lúc này, Lư Oanh hơi quay đầu lại ra lệnh cho nam nhân trung niên xinh đẹp, "Dẫn Nguyên thị đi xuống, hoá trang cho nàng ta thành nam tử." Cùng lúc đó Lư Oanh hướng quý nhân khẽ nói: "Cương lang, hãy cho A Văn mượn người tỳ nữ bên cạnh ngài một lát."

Quý nhân liếc nhìn nàng một cái, sau đó gật đầu không hỏi thêm.

Lư Oanh dẫn tỳ nữ và nam nhân trung niên rời đi, Lư Oanh nhỏ tiếng hỏi, "Có thể hoá trang được cho nàng ta không?"

Người nam nhân trung niên suy nghĩ một chút, nói: "Đội đấu lạp lên, hẳn là được."

"Vậy thì ngươi làm đi."

"Vâng."

Trong quá trình này, Nguyên thị đứng ở một bên nghe rõ ràng, có chút không rõ. Có điều không hiểu vẫn đi theo nam nhân trung niên đó an tĩnh lui xuống.
Dần đàn, thuyền lớn cập bến.

Lúc mọi người xôn xao giẫm lên ván gỗ rời đi, một nữ nhân có vẻ ngoài xinh xắn, rất dịu dàng và ngây thơ bước ra từ bến tàu. Thấy nàng ta nhìn dác dáo xung quanh, nhìn một lúc rồi nàng ta nhìn tỳ nữ bên mình gật đầu.

Chúng tỳ nữ vội vã lên thuyền. Tìm kiếm một khoảng thời gian, Lư Oanh nhìn những tỳ nữ đang đến gần Dương lang và người hầu hắn ta. Chỉ chốc lát, nghe nữ nhân đó vội vàng hỏi Dương lang: "Nguyên nương đâu? Sao không thấy Nguyên nương?"

Dương lang ngẩng ra, quay đầu lại nhìn, người hầu bên trái hắn ta nói: "Lang quân, nô tài ở đó suốt, không biết làm sao mà trong thời gian ngắn đã biến mất như vậy?"

Đúng lúc này, người "hầu nam" bên phía sau lư Oanh vừa muốn mở động đậy.

Lư Oanh lập tức siết chặt tay người nọ, cảnh cáo nói: "Đừng nhúc nhích."
Nguyên thị đang nữ phẫn nam trang trở thành người hầu, ngạc nhiên nhìn Lư Oanh, nhỏ nhẹ nói: "A Oanh, nàng ta là khuê mật của ta, là con gái út của nhà họ Tế, con người nàng tốt lắm, đối với ta cũng tốt."

Lư Oanh lại nhàn nhạt nói: "Có tốt hay không, lát nữa sẽ mới biết được." Trong nháy mắt, nàng nói thêm: "Ngươi cúi đầu xuống, bọn họ nói gì cũng không được ngẩng đầu lên."

"À? Được rồi." Nguyên thị thành thật cúi đầu xuống.

Lúc này, nữ nhân có vẻ ngoài xinh xắn ấy, đột nhiên vui sướng kêu lên: "Nguyên nương!"

Vui sướng nàng ta chạy lại về phía "Nguyên nương" đang đội khăn đấu lạp che mặt. Nàng ta vui vẻ chạy lại nắm tay "Nguyên nương" trách cứ nói: "Nguyên nương, ta đã sớm dự đoán được các ngươi hôm nay sẽ về từ chuyến này, đợi ngươi nãy giờ rồi đó."

Vừa lúc nàng ta cầm lấy tay "Nguyên nương", một ít thiếu nữ duyên dáng trang điểm khéo léo từ trong bến bàu đi tới. Những người này đều ăn mặc chỉnh tề, thoạt nhìn xuất thân bất phàm. Nhưng hiển nhiên, Dương lang cùng "Nguyên nương" là trung tâm của bọn họ, cho nên bọn họ đích thân lên thuyền gặp hai người bọn họ, vừa thấy liền vây quanh.
Một màn bằng hữu tương phùng náo nhiệt, đột nhiên nữ nhân có vẻ ngoài xinh xắn thần bí cười nói: "Nguyên nương, ở Khởi Hương Lâu, ngươi cùng A Định, có vui vẻ không?"

Giọng nàng ta không hề nhỏ, thậm chí còn lớn hơn bình thường một chút.

Mà nàng ta vừa nói xong đã thu hút hết ánh mắt mọi người xung quanh nhìn về "Nguyên nương", sau đó nhìn đến A Định, người hầu năm 30 tuổi đang đứng bên cạnh Dương lang. Dần dần xung quanh trở nên yên tĩnh.

"Nguyên nương" làm cho sợ ngây người, đứng chực trời ở đó, nữ nhân đó dự liệu được phản ứng của "Nguyên nương" Sau đó cười nói, "Nguyên nương, ngươi sao vậy? Chóng mặt à? A Khánh đâu lại đây, ngươi lại đây xem một chút, hàng đêm sênh ca có thể nào có hài tử rồi không?"

Ở trước mặt đám đông, trước mặt bao nhiêu người, thẳng thừng nói rõ tên họ, làm trò đùa làm mất thể diện như vậy!
... Trong lúc đó, Nguyên thị ở phía sau Lư Oanh cảm thấy hoàn toàn lạnh lẽo!

Lạnh đến mức hai hàm răng run run va vào nhau, nàng nhìn "Nguyên nương" đổ mồ hôi lùi về phía sau.

Nhìn A Khánh định rút lui, Nguyên thị cuối cùng thấy ánh sáng trong mắt nàng, nhìn hắn ta đầy hy vọng.

Nhưng không, chỉ thấy A Khánh quỳ phịch xuống đất, lê lết dập đầu trước Dương lang vài cái run rẩy nói: "Lang quân, lang quân, không phải ta, không phải ta, là phu nhân, chính phu nhân dụ dỗ ta. Nàng ta nói ngài chỉ si mê mỗi Trịnh thị, còn nói nếu ngài không chạm vào nàng ta thì sẽ làm cho ngài mất thể diện!"

... Nghe vậy, Nguyên thị bỗng lui về phía sau mấy bước.

//Truyện chỉ đăng tải tại truyenhdd.com

Dương lang cũng sốc như Nguyên thị. Thấy hắn không dám tin mà trợn trừng mắt, một hồi lâu, hắn bỗng đá vào kẻ tên A Khánh, đá một cái thật mạnh ngã lăn ra đất, Dương lang ở trên người gã đó không ngừng đá. Mỗi một đá đều chửi bới: "Tiện phụ, gian phu! Tiện phụ! Gian phu! Ta muốn gϊếŧ các người, ta muốn gϊếŧ các người!"
Liên tục đá đến A Khánh nằm dưới đất không ngừng kêu khóc, bỗng nhiên Dương lang xoay người nhìn chằm chằm "Nguyên nương"

Mắt thấy Dương lang định xông lên, nữ tử họ Tế kia ôm chặt "Nguyên nương", hét to với Dương lang: "Dương lang, không được, không ..." Tạo thành hỗn loạn, đột nhiên Lư Oanh nhìn tới "Nguyên nương" đang bị nữ nhân họ Tế kia đang ôm gật gật đầu.

ღ Chương 150: Trở thành trò cười ღ