Chương 115: Ngọc bội ღ
Edit: Ẩn Vụ
Beta: Pey, hanhmyu
Xe bò đi được một lát, Lư Oanh đột nhiên nói: "Khoan đã! Vẫn là nên đi cửa phía Nam của di viên."
Xa phu ở bên ngoài nói to: "Tiểu cô nương à, giờ đã đi được một đoạn đường rồi, cô nương lại muốn đổi hướng..."
Không đợi hắn nói xong, Lư Oanh liền thản nhiên nói: "Cho ông thêm ba đồng."
Lời nói vừa dứt, xa phu liền im lặng.
Chỉ chốc lát, xe bò đã dừng ở bên ngoài Kính Viên. So với trạch viện to lớn lần trước quý nhân cố ý cho nàng biết, Kính Viên này tinh tế tự nhiên hơn.
Sau khi đưa tiền cho xa phu, Lư Oanh cất bước đi đến cửa lớn.
Chờ nàng đến gần, còn chưa mở miệng thì một người hầu lớn tuổi liền nói: "Là Lư cô nương à? Mời vào."
Đây là lần thứ hai nàng đến đây, những người hầu nơi đây cũng giống như những người hầu ở Hán Dương, thái độ cung kính, một bộ dạng không quan tâm việc nàng tự nhiên đến và đi.
Lư Oanh mím môi, sau đó gật gật đầu, nhấc áo đi vào.
Đương lúc trời xuân, trong Kính Viên trăm hoa đua nở, bươm bướm vờn quanh, phối với tiếng đàn sáo du dương, đem đến cho người ta một cảm giác vui vẻ an nhàn đồng thời còn có xót xa triền miên không dứt.
Lư Oanh đi được một lúc, một người mặc áo xanh tiến về phía nàng, biểu cảm như khúc gỗ cứng nói: "Lư cô nương, thỉnh mời đi bên này."
"À ừ."
Lư Oanh theo sau người mặc áo xanh, đi đến một tòa đình viện.
Trong đình viện này, ngàn hoa khoe sắc, các nho sinh và hộ vệ thỉnh thoảng vào vào ra ra, thấy Lư Oanh tiến đến, họ liếc mắt một cái liền xem như không thấy.
Chỉ chốt lát, hộ vệ kia liền dẫn Lư Oanh vào một thư phòng, nói: "Xin đợi một chút, chủ nhân chốc lát sẽ đến."
"Đã làm phiền rồi."
Hộ vệ lui ra ngoài.
Thư phòng này được bày trí tinh mỹ, trừ những tấm thảm được phối màu đen tím thể hiện sự tôn quý của chủ nhân là từng dãy gác bày sách. Lư Oanh tùy ý xem vài quyển, ngờ đâu đều là những quyển nói về việc Tần Thủy Hoàng đốt sách chôn nho trong truyền thuyết.
Ngay lúc này, tiếng bước chân truyền đến.
Chỉ chốt lát một thiếu niên xuất hiện ở cửa, hành lễ với Lư Oanh, "Là Lư cô nương đúng không? Chủ nhân gọi cô qua đó."
"Được."
Lư Oanh đáp lời, đi theo sau thiếu niên, lắng nghe tiếng nhạc từ bốn phương truyền đến, Lư Oanh tò mò hỏi: "Chủ nhân hiện đang ở nơi nào?"
"Chủ nhân đang nghị sự."
Nhận được đáp án này, Lư Oanh giật mình. Nàng nhấp môi nói: "Nếu đã như vậy thì ta đợi một lát, không làm phiền chủ nhân."
Thiếu niên quay đầu lại nhìn nàng, nói: "Chủ nhân kêu cô nương vào."
"À... được."
Chốc lát sau, Lư Oanh đến bên ngoài một đại điện hình vòm, lúc nàng xuất hiện vừa lúc nhìn thấy một hàng nho sinh cùng bốn hộ vệ mặc áo xanh đang quỳ gối chỉnh tề ở trước điện, hiển nhiên vừa rồi đã có một trận tranh cãi kịch liệt, từng người từng người dập đầu đến cái trán xanh tím, có người còn đang chảy máu, có kẻ thì đang nấc nghẹn.
Mà quý nhân kia thì hơi nhắm mắt, khóe môi treo một nét cười chế nhạo.
Thấy Lư Oanh đi đến, một hộ vệ áo xanh khác vội vàng tiến lên hành lễ với Lư Oanh, nói: "Chủ nhân ở bên trong, cô nương mau bước vào đi."
Dáng vẻ của chủ nhân bây giờ biểu hiện tâm trạng rất không tốt, hơn nữa, những kẻ này hiển nhiên đang đàm luận chính sự, Lư Oanh không cảm thấy mình có tư cách gì tiến vào ngay lúc này.
Do vậy, bước chân nàng không bước tới mà lùi lại phía sau, nhàn nhạt nói: "Chủ nhân đang bận việc, ta vẫn nên đợi một chút thôi."
"Lư cô nương mà vào tất nhiên không sao."
Nhìn tên hộ vệ thúc giục mình, Lư Oanh liếc hắn một cái, thản nhiên đáp: "Ta tự biết bổn phận của mình."
Thấy nàng nhất quyết không chịu tiến vào, người áo xanh hạ giọng thỉnh cầu: "Mỗi lần chủ nhân thấy nàng thì tâm trạng liền tốt hẳn lên. Hiện tại A Oanh vào có lẽ có thể cứu được vài mạng người, vậy không tốt sao?"
Lư Oanh liếc hắn, nhàn nhạt đáp: "A Oanh chỉ là hạng nữ lưu, là một món đồ chơi, không đảm đương nổi kỳ vọng của hộ vệ đại ca đâu."
Dứt lời, nàng xoay người đi đến hoa viên ở chỗ xa.
Nhìn thấy của Lư Oanh, thiếu niên quay sang hỏi người áo xanh: "Muốn khuyên lần nữa hay không?"
"Không cần". Người áo xanh lắc đầu, hắn cười khổ nói: "Lư cô nương vẫn luôn thông minh hơn người". Đảo mắt hắn lại cảm thán: "Quả thật chuyện không liên quan nàng ta, là ta quá phận."
Lư Oanh đứng trong hoa viên nhàn rỗi vô sự, nàng liền vừa đi vừa thưởng thức cảnh sắc nơi đây. Cũng không biết đã qua bao lâu, đột nhiên, vài âm thanh thảm thiết đột ngột truyền đến, lúc Lư Oanh quay đầu xem, bốn phía lại hồi phục thành một mảnh thong dong tường hòa.
Đương lúc nàng quay đầu lại, chỉ thấy được một hàng người áo xanh đi qua, cứ hai người mặc áo xanh lại nâng một thi thể đẫm máu! Chỉ tính sơ qua đã có năm thi thể.
Mặt Lư Oanh trắng bệch.
Nàng nhanh chóng cúi đầu.
Ngay lúc nàng cúi đầu không nhúc nhích, một tiếng bước chân thư hoãn tiến đến phía sau nàng, ngay sau đó, thanh âm lạnh lùng của quý nhân truyền tới, "Sợ rồi sao?"
Lư Oanh quay đầu cúi chào.
"Đến đây"
Lư Oanh biết nghe lời, chậm rãi đi đến trước mặt hắn.
Quý nhân đưa tay nâng cằm nàng lên, đánh giá sắc mặt của nàng, Quý nhân cười khẩy nói: "Thật là lạnh lùng... mặt cũng không đổi sắc!"
... Thật là khó chịu, hiện giờ nàng đã luyện thành công 'tâm pháp mặt than' rồi.
Lư Oanh không để ý lời trào phúng của hắn ta, nàng mỉm cười nhìn hồ nước bên cạnh, cười nói: "Gió xuân nhẹ thổi, sóng êm êm dừng. Ngày tốt cảnh đẹp như thế này, chủ công có nguyện cùng A Văn ngồi thuyền dạo chơi giữa núi hồ?"
Quý nhân nhìn chằm chằm vào nàng, cũng cười châm biếm, "Ngươi lại thật biết nói lái sang chuyện khác."
Hắn không buông cằm Lư Oanh mà cúi đầu chuyên chú nhìn nàng.
Nhìn chằm chằm nhìn chằm chằm, nhìn đến khi Lư Oanh dù bên ngoài mặt vô biểu tình, nhưng lỗ tai lại có vệt hồng khả nghi, hắn không khỏi đè thấp thanh âm, tiếng cười trầm thấp: "Hửm? A Oanh nàng vẫn biết xấu hổ sao?"
Lư Oanh mặt gỗ lẳng lặng nói: "Là chủ nhân dựa vào gần quá."
Lấy dung mạo của hắn, nàng làm sao có thể hoàn toàn vô cảm.
Quý nhân cúi đầu nở nụ cười.
Cười một hồi, hắn dựa sát vào nàng, hơi thở phả lên mặt của nàng, thanh âm càng ôn nhu như nước, "Hương vị của máu này, có ngọt ngào không?"
Lời này vừa ra, những nô bộc vẫn luôn xem mình không tồn tại, cúi đầu đứng một bên, đồng loạt quỳ xuống.
Một trận tiếng quỳ bùm bùm thật sự kinh động đến Lư Oanh.
Lư Oanh liếc nhìn họ, sau đó, nàng thu hồi ánh mắt, ngẩng đầu nhìn quý nhân, Lư Oanh tự nhiên trả lời: "Máu chính là máu, nói gì tới thơm hay hôi."
Nghe nàng trả lời, quý nhân chầm chậm thu hồi nụ cười, nhàn nhạt nói: "Không sai, mùi máu chỉ là mùi máu, không có gì thơm hay hôi cả."
Hắn buông Lư Oanh ra, buông hai tay nói tỳ nữ phía sau: "Chuẩn bị y phục mới cho ta."
"Dạ vâng"
Hai tỳ nữ tiến lên trước, một lát sau, liền giúp hắn thay một bộ đồ trường bào màu xám bạc. Sau đó, cởi búi tóc của hắn, dùng một cây trâm ngọc bới lại lần nữa.
Chỉ trong chớp mắt, hắn từ một người quyền quý kim mã ngọc đường* tay nắm đại quyền, đã biến thành một nho sinh tuấn tú.
*Kim mã ngọc đường: "Kim mã" tức Kim Mã Môn là chỗ cho các bậc học sĩ chờ chiếu chỉ của vua đời Hán; "ngọc đường" là dinh thự của các quan Hàn Lâm viện, kim mã ngọc đường ý nói đến cuộc sống sang trọng của những quan lại có tài văn học.
Cách ăn mặc này của hắn làm cả người giảm đi vài phần quý khí bức người và áp đảo mãnh liệt, tăng thêm vài phần anh tuấn ưu nhã.
Không ngờ sau khi che bớt quý khí, hắn lại anh tuấn như vậy.
Ngay lúc Lư Oanh đánh giá hắn, hắn đưa tay nắm chặt tay nàng, khóe môi cong lên, thanh âm trầm thấp lộ ra vài phần tiếu ý, "Không ngờ A Oanh hôm nay chủ động đến đây."
Lư Oanh bị hắn nắm tay, liền không thể hành lễ, nàng vừa cùng hắn đi về phía trước vừa thanh giọng nói: "Hôm qua Lư thị mượn dùng ngọc bội của chủ nhân, do đó tránh được khó khăn. Hôm nay đến đây là muốn cảm tạ chủ nhân."
"Cảm tạ sao?" Hắn cười, nụ cười này lại uể oải như vậy. Liếc nhìn Lư Oanh, quý nhân chầm chậm nói: "A Oanh nên biết, trên thế gian này, không phải đồ vật nào cũng có thể dễ dàng có được... ngọc bội đó, ta cứ tưởng A Oanh nàng sẽ vĩnh viễn không dùng đến."
... Sắc mặt Lư Oanh cuối cùng cũng thay đổi.
Kỳ thật lúc nàng nhận miếng ngọc bội đó liền cảm thấy bất an.
Hiện tại nghe lời nói của quý nhân, nàng cuối cùng cũng hiểu được.
Thật sự trên thế gian này, không phải vật nào cũng có thể tiếp nhận. Có những thứ một khi đã nhận rồi thì phải trả một cái giá thật lớn.
Mà miếng ngọc bội đó, mặt trên khắc hoa văn hình rồng, còn có chữ "Cương" trên đó, không cần nhắc Lư Oanh vẫn biết, đó là tín vật bên cạnh của người trước mắt này.
Lúc nhận lấy nó, nàng còn muốn cùng hắn phân giới hạn, thật là có chút hoang đường, cũng trái với quy tắc hành sự của cái vòng luẩn quẩn này.
Sắc mặt Lư Oanh biến ảo khôn lường, quý nhân lẳng lặng thưởng thức giây phút này, đột nhiên nói: "Nàng không phải muốn du hồ sao? Đi thôi."
Dứt lời, hắn ôm Lư Oanh, một bước lớn nhảy lên chiếc thuyền lá, mệnh lệnh: "Đi thôi."
"Vâng."
Một hộ vệ áo xanh nhảy lên thuyền, chèo một cái tiến vào giữa hồ.
Diện tích của hồ nhỏ trong Kính Viên này không lớn, ngay lúc chiếc thuyền đi qua hòn núi nhỏ, Lư Oanh cứ tưởng đã đến bờ, bỗng nhiên phát hiện, thì ra phía sau núi nhỏ kia là một đường sông thật dài.
Quý nhân chỉ vào con sông kia mỉm cười nói: "Từ đây có thể tiến vào sông Trường Giang."
Con người này có thể xây hồ nhỏ trong này để thông với sông Trường Giang.
Ngay lúc Lư Oanh suy nghĩ lung tung, quý nhân nắm chặt tay nàng, đồng thời, tiếng nói ôn nhu trầm thấp của hắn truyền đến, "A Oanh cần phải giữ chặt ta à nha... lúc còn bé ta bị rơi xuống nước, thật sự rất sợ hãi đó."
Lòng bàn tay của hắn, xác thật là lạnh như băng.
Lư Oanh vội vàng ngẩng đầu.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, người này miệng chứa ý cười, trên gương mặt tuấn mỹ một vẻ ung dung, có điểm nào sợ sệt?
Nhưng tay của hắn thật sự rất lạnh.
Hơn nữa, nàng có thể rõ ràng cảm giác được, hắn không nói dối.
Lư Oanh nắm chặt tay hắn, nhịn không được nói: "Nếu chủ nhân không thích, chúng ta trở về là được."
"Không thích thì muốn quay đầu?" Quý nhân cười ra tiếng, chầm chậm nói: "Trên thế gian này việc có thể mua vui không nhiều, hưởng thụ sợ hãi, lại là một trong số đó, A Oanh nàng sẽ hiểu được điều này ngay thôi."
Rất nhanh, A Oanh liền hiểu được ý tứ của hắn.
Khi thuyền nhỏ tiến vào Trường Giang, dòng nước lập tức chảy xiết, không còn êm dịu nữa. Mỗi một dòng xoáy đều có khả năng là một bẫy rập, chiếc thuyền nhỏ rõ ràng đang chạy rất ổn, lại đột nhiên hướng xuống rồi bất thình lình nghiêng đi, hoặc là cả chiếc thuyền va chạm thật mạnh vào vách núi!
Giờ này là lúc mặt trời sáng rực, cách đây mấy trăm bước có một chiếc thuyền lớn đang lướt tới. Chiếc thuyền lớn đó đang ở giữa dòng nước chảy xiết nhấp nhô lên xuống, khiến cho những người trên hồ thét chói tai. Lúc này, có người chú ý tới ba người ở trên thuyền nhỏ, nhất thời, từng ánh mắt hoặc hoảng sợ, hoặc đồng tình đều quét đến bên này.
Trong tiếng gió tiếng sóng, Lư Oanh mơ hồ nghe được, "Người kia thật là đẹp trai quá!"
"Bọn họ không muốn sống nữa sao trời?"
"Tiến lên nhanh, kéo bọn họ lên,..."
Lư Oanh liếc nhìn, vừa quay đầu lại, một con sóng lớn từ nơi cách đây hơn mười bước cuồn cuộn đánh tới, có gió bồi đắp, sóng chồng lên sóng, càng gần, con sóng đó càng cao, vừa bắt đầu chỉ cao cỡ hai người, trong chớp mắt, liền biến thành độ cao của ba người, bốn người, cái khí thế một bước lên trời, đào núi lấp biển, giống như giây tiếp theo liền lật đổ chiếc thuyền nhỏ, triệt để nhấn chìm ba người vào dòng nước xiết!
ღ Chương 116: Ta thắng ღ