Tuyết di nương cả người run rẩy, cắn chặt răng, bộ dáng dù có chết cũng không khuất phục.
Lúc này ngươi cũng có chút cốt khí đấy, nhưng không biết cốt khí của ngươi có thể chống cự được bao lâu nha.
“Hoàng thượng, ngài không cần làm phiền Cảnh Trung đại nhân, ta cũng có thể thẩm vấn, hơn nữa nhất định có thể làm cho ả nói ra sự thật!” Hoàng Bắc Nguyệt liếc nhìn Tuyết di nương, tự tin nói.
Hoàng thượng có chút không dám tin nhìn nàng. Thái hậu cũng ngạc nhiên nói: “Bắc Nguyệt, ngươi tuổi còn nhỏ, hay là cứ giao cho Cảnh Trung đi.”
“Hoàng tổ mẫu, với thủ đoạn của Cảnh Trung sợ rằng cũng không tra ra được cái gì, xin cứ giao cho ta đi.” Hoàng Bắc Nguyệt quỳ một chân xuống đất, thành khẩn thỉnh cầu.
Trong lúc Thái hậu còn đang do dự, Hoàng thượng đã gật đầu nói: “Được, ngươi hãy nhanh làm ả khai ra đi!”
“Vâng!” Hoàng Bắc Nguyệt đứng lên, đi tới trước mặt Tuyết di nương. Nàng ngồi xổm xuống, ghé sát vào tai Tuyết di nương nói: “Tuyết di nương, người quan trọng nhất đối với ngươi chính là Tiêu Vận cùng Tiêu Trọng Lỗi đúng không?”
Tuyết di nương ngẩng khuôn mặt gần như đã bị thối rửa lên, run run hỏi: “Ngươi…ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi cũng biết ta ngoan độc bao nhiêu mà, hơn nữa, ta cũng không sợ để người khác biết Hoàng Bắc Nguyệt ta là một người tâm ngoan thủ lạt đâu! Năm đó ngươi hại mẫu thân ta, khiến ta trở thành cô nhi, hôm nay ta tìm ngươi để trả nợ, như vậy cũng không hề quá đáng chút nào!”
Khóe miệng Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nhếch lên. Nàng liếc ả ta một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn về một phía nói: “Mang ra đây!”
Quý tộc bên kia cùng nhìn về phía sau, sau đó đồng loạt tách ra một con đường.
Một nha hoàn xinh xắn đáng yêu ôm một con hổ con khả ái đi tới, phía sau nàng là mấy tên tùy tùng đang chia ra áp giải hai người khác.
Theo sau đám tùy tùng là mấy hán tử thân thể to lớn, bọn họ vác một cái nồi lớn đi tới, dựng một đống củi ngay giữa sân rồi đặt cái nồi lên trên.
Đông Lăng cười cười đem Tiểu hổ giao cho Hoàng Bắc Nguyệt, sau đó xoay người nhìn hai người đang bị trói chặt kia.
“Nhị tiểu thư, Nhị thiếu gia, xem ra hôm nay các ngươi phải chịu chút đau khổ rồi!”
Hai kẻ đang bị trói chặt kia đúng là Tiêu Vận và Tiêu Trọng Lỗi. Sắc mặt bọn họ tái nhợt, lộ ra sự kinh hoảng, vừa nhìn thấy Tuyết di nương, hai người họ liền khóc ầm lên.
“Đừng khóc, còn chưa bắt đầu hành hình mà!” Đông Lăng cười nói, phân phó đám tùy tùng châm lửa, nấu một nồi nước sôi.
“Hoàng Bắc Nguyệt, ngươi muốn làm cái gì?” Tuyết di nương nhìn hai đứa con của mình, rốt cục không nhịn nổi nữa.
Hoàng Bắc Nguyệt ôm Tiểu Hổ, khẽ vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, hai tròng mắt trong suốt, lộ ra vẻ thiên chân vô tà: “Tuyết di, trong “Hiếu Kinh” có một điển cố được gọi là cát nhục uy mẫu (cắt thịt cho mẹ), ngươi đã nghe nói qua chưa?”
Hiếu Kinh: Tác phẩm được cho là văn bản viết vào khoảng thời kỳ Tần-Hán, là một luận thuyết kinh điển của Nho giáo, đưa ra lời khuyên về lòng hiếu thảo (làm thế nào để đối xử với một bậc trưởng thượng, chẳng hạn như cha, anh trai, hay cấp trên). Một trong mười ba tác phẩm kinh điển được Nho học đề cao. Tương truyền là do Khổng Tử viết, thế nhưng thời Nam Tống đã có người hoài nghi đây là do hậu nhân viết ra.
Sắc mặt Tuyết di nương chợt trở nên kinh hoảng: “Ngươi…ngươi…”
“Ta biết Nhị tỷ và Nhị ca hiếu thuận nhất với Tuyết di ngươi, cho nên ta muốn giúp bọn họ có một cái danh “hiếu tử”.”
Đông Lăng tiếp lời: “Lát nữa đem y phục của Nhị tiểu thư và Nhị thiếu gia cởi ra, để cho đồ phu (Dạ: người bán thịt) dùng một tấm lưới quấn chặt bọn họ lại, để cho da thịt của bọn họ lòi ra khỏi mắt lưới. Sau đó dùng vỏ sò cắt xuống chín trăm chín mươi tám khối thịt, bỏ vào nước sôi luộc chín hiếu kính cho Tuyết di nương.” (Dạ: Nguyệt tỷ uy vũ, Lăng tỷ uy vũ, cơ mà hành hình kiểu này cũng quá ghê rợn đi >.<)
Hoàng tộc quý tộc ngồi trên khán đài vừa nghe được lời này, sắc mặt liền lộ ra vẻ ghê tởm, có người còn trực tiếp chạy trốn mất dạng.
Cắt thịt hài tử ruột thịt của mình rồi bắt mình phải ăn, cái cực hình này quả thật quá kinh khủng rồi!
Ngay cả Hoàng thượng cũng lộ ra vài phần ngoài ý muốn cùng khiếp sợ, Hoàng hậu thấy vậy cũng mềm lòng, vội vàng nói: “Hoàng thượng, Bắc Nguyệt quận chúa sử dụng cực hình tàn khốc như vậy trước mặt bao nhiêu người, việc này nếu truyền ra ngoài e rằng sẽ gây bất lợi đối với quyền uy của Hoàng thượng!”